Sau khi dùng xong điểm tâm sáng đi ra ngoài thấy Vận Linh đã chuẩn bị xong mọi thứ, xe ngựa chở quá lại mặt cho các trưởng lão đã đợi sẵn ở cửa. Sau khi đỡ Vận Linh lên chiếc xe ngựa trông lộng lẫy của nàng, Bạch Mạt mới phát hiện cấu trúc của chiếc xe ngựa có thể sáng tạo như vậy. Nội thất không xa hoa chút nào, chỉ được khảm bằng đá bóng, nhẵn và có vân gỗ rõ nét nên điều thu hút ánh nhìn của Bạch Mạt là một số đồ vật chức năng. Bốn góc phía trên được làm bằng các khe cạn. Đèn chiếu sáng, xung quanh tường được nối bao tròn thay vì góc vuông, không chỉ làm tăng cảm giác về không gian mà còn để ngọn đèn dầu tỏa sáng bao trùm toàn bộ cỗ xe. Tường được trang trí bằng các phào chỉ tinh xảo có thể tháo rời. Một góc nhỏ dưới yên xe là làm thành một cái tủ nhỏ, lẽ ra phải đặt đệm êm ái. Đệm hai bên được cuộn lại dựa vào tường, còn đệm phía trước được kéo dài và che đi. Chắc chắn rồi, ta đã nhìn thấy một số phần nhô ra không thể nhận thấy ở cùng độ cao. Do đó, đệm có thể được triển khai và cố định trên các phần nhô ra để sử dụng làm tựa lưng, dưới bàn giữa. Đó là một máng bếp có thể mở được, trên bàn cũng đặt nhiều dụng cụ dùng cho pha trà.
Đã lót sẵn, mặc dù địa hình của kinh đô cũng coi như bằng phẳng, cỗ xe của Vận Linh cũng thoải mái, những va chạm do bánh xe bằng gỗ rộng mang lại cũng rất rõ ràng. Tuy nhiên, Vận Linh vẫn như mọi khi, vừa nhâm nhi tách trà vừa đọc sách, bộ dạng trầm tĩnh, ngược lại khiến Bạch Mạt cảm thấy mình không ở trong xe ngựa mà là ở trong thư phòng của Vận Linh.
“Này ~ Ta nói, cả ngày ngươi uống trà nhiều như vậy không thường xuyên đi tiểu à?”
Vận Linh không ngẩng đầu nói: “Thường xuyên đi tiểu là cái gì?”
“Phụt… hừm ~ nghĩa đen là đi tiểu nhiều đó ~” Nói xong Bạch Mạt nhịn không được cười trộm, nói xong liền phát ra một tiếng thật dài “hừ…” vài tiếng.
Vận Linh ngước mắt nhìn Bạch Mạt, nhưng miệng của Bạch Mạt đã bị cuốn sách của nàng che mất nên cũng không nhìn thấy, sau đó chỉ nhàn nhạt nói, “Sau khi vào cung đừng có mà ba hoa…”
Bạch Mạt ngừng la ó nói: “Đương nhiên là sẽ không…” Nhướng mày, “Ừm, ngươi cũng đừng có lúc nào cũng bưng chén trà giả vờ giả vịt…”
“Phẩm……”
Vân Linh thuận tay vén rèm cửa nhìn bên ngoài xe ngựa, đồng thời lắc đầu nhếch miệng, rồi mới lên tiếng: “Thật đắng … giống như một người già. ”
“Khó khăn đến khi ta sẵn sàng …” Vận Linh lại đặt chén trà trong tay xuống, lật sang trang tiếp theo, tiếp tục chăm chú đọc sách.
Bởi vì Bạch Mạt không đọc nên Bạch Mạt cũng không hứng thú muốn biết loại sách mà Vận Linh đang đọc là gì, đoán nhất thời cũng chưa thể đến được nơi. Sau khi suy nghĩ về, Bạch Mạt liền cởi giày ra nằm xuống ghế rộng trong xe ngựa, co chân không giày , một chân đặt lên ghế, trong khi chân kia chùng sang một bên không ngững lắc lư, mười ngón tay đan vào nhau thoải mãi nhắm mắt lại.
Vận Linh đương nhiên cũng nhìn thấy động tác của Bạch Mạt, nhẹ giọng nhắc nhở một tiếng: “Lỗ mãng…”
Bạch Mạt chỉ khẽ ậm ừ đáp lại, nhưng tư thế vẫn y nguyên, nếu không có ai cũng thong thả ngâm nga một bài hát “Phong vũ đánh tan tường hồng cùng ngói lục; Sử sách chỉ lư lại đóa cúc vàng ngày mai; Nâng bút đề tự- nét mực thơm nồng một đóa hoa; Kể về truyền kỳ bao thế hệ; Thịnh suy vinh nhục hằn vết trên khuôn mặt; Ngàn năm sau mới hưởng hết vinh hoa; Vẫn giữ vững thổ nhưỡng dưới chân Người… ” (bài Vi long- Hà Đồ)
Cuối cùng Vận Linh cũng có phản ứng rõ ràng, đặt sách xuống, hai tay cầm tách trà, như đang lắng nghe…
“Vĩnh viễn trong tâm- vầng trăng sáng ngự trị; Nên chỉ có thể gượng cười vượt qua nỗi thê lương; Ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng lặng một phương; Người từ khi sinh ra đã định sẵn Long tính khiết cuồng Viêm Hoàng- ta trân trọng ghi nhớ danh tính của Người…”
“Viêm Hoàng là ai?”
Nghiêng đầu mở một mắt, thấy Vận Linh ngừng đọc mà đang tò mò nhìn chính mình, Bạch Mạt mỉm cười, “Không hẳn là ám chỉ người …” Nàng quay đầu nhắm mắt tiếp tục nói, “Một chủng tộc, một loại sở hữu…” Sau khi từ bỏ tâm lý có chút kỳ quái, nàng đổi sang một bài khác mà ngâm nga,” Lắc nhẹ ly rượu vang; Đôi môi đỏ như nhuộm máu đào; Vẻ đẹp không tầm thường của nàng; Là tội khó mà tha; Kẻ nào theo nàng trung thành; Cùng lắm chỉ được làm tên thị vệ; Dưới chân dẫm lên vài cánh hồng kia; Đáp một nụ hôn để an ủi; Thật đáng thương!; Tựa như một khúc nhạc; … Đôi mày cong y loan đào; Đã bảo vệ hoa viên bí mật của nàng; Đêm thật đẹp! Cho dù có bao nhiêu nguy hiểm; Luôn có người mắt quầng thâm thức thâu đêm;… Cũng muốn nếm thử mùi vị thịt nát xương tan; Nàng thật đẹp! Dù chẳng nói gì đi chăng nữa; Ta vẫn muốn dùng tường đá ngăn cách thế giới này với nàng; Vương phi của ta, ta chỉ muốn chiếm hữu vẻ đẹp này của nàng…!” (Vương phi- Hoa Thần Vũ)
Lần này, vẻ mặt của Vận Linh càng lúc càng trở nên nghiêm túc khi Bạch Mạt ca hát, đến cuối cùng mới nói: “Bỉ ổi…”
“Ngươi đang nói ai vậy?” Không hiểu sao đột nhiên bị mắng, Bạch Mạt lại quay đầu trừng mắt nhìn Vận Linh, chỉ nhìn thấy bộ dáng nhăn nhó xinh đẹp của nàng, sau khi ra vẻ dữ tợn, nàng liền xoay người, lại một lần nữa cầm sách lật xem.
Thắt lưng dùng sức một chút, trực tiếp ngồi dậy , “Này! Ngươi …” Bạch Mạt đột nhiên dừng lại, khó xử ho khan một tiếng, không khỏi co rụt cổ lại, hình như lời bài hát Vương phi khi nãy có chút gì đó … Bảo vệ hoa viên bí mật của nàng! Vương phi của ta! Trời ơi, vừa nghe không những hạ lưu còn có chút nổi loạn! Chẳng trách Vận Linh lại phản ứng như vậy, a … Bài này Bạch Mạt như thế nào cũng không dám hát lại nữa.
Sau đó, trong xe duy trì một bầu không khí khó xử, ngoại trừ tiếng bánh xe bên trong xe vẫn là một mảng im lặng, Bạch Mạt có chút luống cuống, phải thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ để biết đoàn xe đang ở đâu.
Đang mải miên man suy nghĩ xe ngựa đột nhiên dừng lại một lúc, Bạch Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa hoàng thành ở ngay trước mặt đang đóng chặt, ngay sau lính canh liền mở cổng thành, Bạch Mạt nhanh chóng xỏ lại dày, nhanh chóng tiến vào trạng thái “Ta là một nam tử đẹp trai” sau đó điều chỉnh lại tư thế ngồi. Nhưng khi liếc mắt sang lại nhìn thấy Vận Linh không để ý đến mình, vẫn còn chăm chú nhìn vào sách, mặc kệ xe ngựa đang tiến vào trong hoàng thành…
“Vận Linh…?” Bạch Mạt vươn đầu kéo dài thanh âm khẽ kêu.
“Lọc cọc…” Trả lời lại chính là tiếng bánh xe…
Vận Linh một chút phản ứng cũng không có, thậm chí một chút cử động cũng không. Bạch Mạt làm sao có thể tốt hơn được, có chút sốt ruột, trực tiếp đi tới bên cạnh Vận Linh, vững vàng ngồi ở bên cạnh Vận Linh, xe ngựa lắc lư, hai cánh tay chạm vào nhau, mặt Vận Linh không chút biểu cảm quay đầu nhìn Bạch Mạt, Bạch Mạt nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt, không đợi động tác tiếp theo, Vận Linh đã quay đầu lại, tùy ý kéo khoảng cách ra xa một chút, chuyện này làm sao có thể làm được, Bạch Mạt lại càng tiến lại gần, lợi dụng tiết tấu lắc lư của xe ngựa mà chạm vào Vận Linh.
Vận Linh rốt cục lạnh lùng lên tiếng, “Ngồi lại đi!”
Nhanh chóng đáp lời: “Không!” Sau đó yếu thế nói, “Không phải vừa rồi ta hát sao, cũng chưa nghĩ mình hát cái gì, nói sau… Ngươi ta… Chuyện mấu chốt chính là, không phải ta đi theo ngươi sao, ngươi… ngươi cũng không thể cứ mặc kệ ta như vậy! Ô ô ô…” Nói xong Bạch Mạt trực tiếp tiến tới ôm cổ Vận Linh, rõ ràng một giọt nước mắt cũng không có còn giả vờ cọ qua cọ lại trên vai nàng.
Vận Linh bí mật vuốt phẳng nếp nhăn bị chèn ép ở chân, trầm giọng nói: “Buông tay!”
Thanh âm dễ nghe cư nhiên lại trở nên nghiêm khắc, “Ư … ồ …” Bạch Mạt sợ tới mức định buông tay ra, nhưng sau khi nghĩ lại liền cảm thấy có chút không đúng, “Không được! Không thể! Ngươi phải đồng ý với ta không được tức giận trước” Tôn nghiêm! Tôn nghiêm của lão tử! Đều biến mất rồi …
“Ngươi!”
Vận Linh giọng nói thật sự còn mang theo chút hơn dỗi, Bạch Mạt nghe xong không tránh khỏi có chút sửng sốt, sức lực trong tay cũng vô thức nới lỏng …
“Này …” Vân Linh thở dài, cầm một tay của Bạch Mạt đang đặt trên eo mình buông ra, một tay đặt tập sách lên bàn, nói: “Đã vào trong cung, chớ nói những lời bậy bạ… ”Nói xong không thấy Bạch Mạt phản ứng, Vận Linh quay đầu lại, gương mặt tinh xảo của Bạch Mạt gần ngay trước mắt, hàng mi dài khẽ run lên. Trong một khoảnh khắc, Vận Linh đột nhiên cảm thấy khó khăn, cảm nhận được chấn động nhẹ,, khẽ nhúc nhích cơ thể một lần nữa rồi lại nghiêm nghị nói: “Cũng hiểu!”
“Ô … ô …” Bạch Mạt cũng nhanh chóng xoay người cúi đầu, hai tay xoa xoa đùi, “Đã biết…” Trong lòng đang khó chịu, từ khi nào chính mình lại trở thành thanh khống vậy, cư nhiên lại yêu thích thanh âm khi hờn dỗi của một nữ tử!
“Quen biết ngươi cũng đã nhiều ngày, ngươi như thế nào… Trong lòng ta đương nhiên biết rõ, nhưng ở nơi bức tường quyền lực thanh cao vời vợi này ngay cả ta cũng cần phải cẩn thận… không được có lúc sơ ý…”
Không tức giận ta là tốt rồi, mọi chuyện đều có nặng có nhẹ, điểm ấy chính mình cũng rất rõ ràng “Ừm …” Bạch Mạt ngẩng đầu lên mỉm cười, sau đó rót cho Vận Linh một tách trà đặt trước án thư của nàng, “Công chúa … còn một lúc nữa, vẫn nên đọc sách đi…”
Vận Linh cũng thuận ý nhận sách, tiếp tục lật xem, nhưng ánh mắt dịu dàng của Bạch Mạt dường như chưa bao giờ rời đi, điều này khiến Vận Linh cảm thấy mất tự nhiên, hơn nữa không khí trong xe ngựa cũng dần nóng lên, vì vậy nàng liền xoa hai má, có như vậy sẽ khiến bản thân bình tĩnh không để ý tới Bạch Mạt nữa.
Và Bạch Mạt cũng nhìn thấy sắc mặt ửng hồng trên gương mặt Vận Linh khi nàng chăm chú nhìn như vậy, như thể chưa từng thấy nàng đáng yêu như vậy, ý cười lan tràn trong khóe mắt. Sau khi chống hai tay lên má, Bạch Mạt mới phát hiện ra mình có chút mê gái, bèn xoay người vén rèm cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, còn không ngừng lẩm bẩm đúng là không có chút khí chất nào? Nếu Vận Linh cứ như vậy, cũng thực sự có chút ..làm mình xao xuyến mà…Chỉ dựa vào diện mạo dịu dàng kia, chính mình cũng không tránh khỏi có chút rộn ràng trong lòng…
Biểu hiện của đối phương khiến Vân Linh không khỏi chú ý tới nhìn thấy bộ dạng khóc cười không được của Bạch Mạt thấy thật đáng yêu, đột nhiên mím môi, giống như nhìn thấy ngũ đệ lúc còn nhỏ…