Điện thoại được sạc trong ô tô để duy trì pin, toàn bộ quá trình dưới sự hướng dẫn của ứng dụng la bàn, di chuyển theo một hướng, đó là mặt duy nhất không trở lại núi, theo xác suất, trong điều kiện hiện tại rất có thể sẽ đi đến một con đường mòn.
Tuy nhiên, khu rừng rậm này đáng sợ hơn nhiều so với dự kiến, càng xa tòa nhà, càng có nhiều động vật, những con thú hung dữ cũng càng nhiều. Lần đầu tiên chứng kiến sự cạnh tranh sinh tử giữa các loài thú ở khoảng cách gần như vậy, xé xác và nuốt sống lẫn nhau. Ngủ trong xe một giấc, mơ mơ màng màng uống một ngụm nước khoáng súc miệng mở cửa sổ nhổ ra. Đóng cửa sổ khởi động xe, dụi dụi mắt, vô tình khởi động xe, trên nóc xe có vật nặng truyền đến tiếng lăn lộn, nhìn vào gương chiếu hậu là một con báo khổng lồ đang há miệng, “Rống!”, dữ tợn gầm lên một tiếng rống lớn.
Cuối cùng Bạch Mạt rốt cục tỉnh táo lại, kèm theo tiếng hét “A!”, mạnh mẽ nhấn ga, chiếc việt dã phóng đi trước khi móng vuốt khổng lồ chụp tới, sau đó chính là một cuột rượt đuổi gay cấn.
Một con khỉ nhỏ đáng yêu bám vào cửa sổ xe hơi thèm thuồng nhìn Bạch Mạt đang gặm bánh mì, mở cửa sổ đưa cho nó một miếng bánh mỳ nhỏ. Con khỉ nhỏ nắm lấy bánh mì bằng cả hai tay, treo đuôi bên ngoài cửa sổ xe hơi, vừa vui mừng vừa ăn, cái miệng ngộ nghĩnh đáng yêu miệng vẫn còn ngậm bánh mì trong miệng đầy nụ cười. Nhưng kèm theo sau đó là bóng dáng con khỉ cứng đờ trên khuôn mặt, tiếng hét càng ngày càng lớn hơn, cuối cùng cũng nhảy thoát khỏi xe nhờ cần gạt nước và cái gương.
Một tiếng “Bùm”, một con rắn lớn rơi từ trên cây xuống kính chắn gió, trong trường hợp không có cần gạt nước, cố nén cảm giác tóc đang dựng ngược lên, ngẩng cao đầu mặc cho nó che một phần tầm mắt, không ngừng thè lưỡi về phía mình, tiếp tục lái xe …
Với tất cả các loại lo lắng, sự đề phòng và tinh thần mệt mỏi, Bạch Mạt cùng chiếc xe việt dã chất đầy vật tư cùng đầy vết xước xông ngang đánh thẳng coi như được bảo vệ, thực sự muốn nói với thế giới, “Ôi! Có quỷ mới biết những gì ta đã trải qua! Quả thực sống không bằng chết!” Cho nên, để có thể sống thật tốt, Bạch Mạt ngoại trừ mở cửa xe, lưng đối với thân xe, trong vòng một mét lớn bé làm vệ sinh cá nhân, vì cũng không dám xuống xe lâu nên nhanh chóng tiếp nhiên liệu. Để tiết kiệm nhiên liệu, cô tắt máy xe để ngủ, việc lưu thông không khí trong xe là chuyện xa xỉ như vậy chắc chắn không thể làm được, nên cũng chỉ dám mở ra một khoảng cách nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn ở bốn cửa sổ, miễn là không đến mức sốc oxy trong giấc ngủ là tốt, chỉ sợ vật gì đó khủng khiếp vào được trong xe thôi. Không dám ở lại một chỗ quá lâu, vì vậy giấc ngủ của cô đã được chia thành nhiều lần để khi cô sợ hãi liền có thể nhấn chân ga để dọa đuổi đi những thứ không hay, không thì nhấn ga và chạy luôn! Đây quả thực là huấn luyện sinh tồn cùng tâm lý căng thẳng đi.
Chỉ có điện thoại di động hiển thị ngày và thời gian cùng lượng xăng còn lại trong cốp xe mới khiến cho Bạch Mạt chắc chắc rằng nó không dài như một thế kỷ. Có lẽ bởi vì tạm thời không có thiệt hại gì, nên tâm trạng có thể dễ dàng tự điều chỉnh, tự xây dựng tâm lý ổn định, cố gắng duy trì một tâm lý tốt và với đó cầu nguyện rằng sẽ không phải bỏ xe để sống sót.
Ngày đêm luân phiên đi qua, mới đó đã 15 ngày, đối với một cô gái sinh ra trong một thị trấn nhỏ, lớn lên ở một thành phố lớn, vẫn còn nguyên vẹn như vậy, nhất định là một kỳ tích!
Cuối cùng, vào đêm khuya ngày 17, Bạch Mạt đang chuyên chú lái xe né tránh những cây cối trước mặt, tầm nhìn với ánh sáng đột nhiên mất đi trở ngại, chiếu sáng cả vùng. Nó làm cô có thể nhìn thấy cỏ xa hơn, vẻ mặt rùng mình, thông qua ánh trăng, xung quanh là những bụi cỏ, niềm vui đột nhiên chảy ra toàn bộ cơ thể, khó trách cây trước đó bắt đầu thưa thớt, có ít cây đại thụ hơn.
“Hahaha..”, Bạch Mạt trực tiếp cười ra tiếng, mũi cũng chua lên, nước mắt không kiểm soát được làm ướt khóe mắt. Sau đó nhấn ga, cửa sổ từ từ hạ xuống, để cho gió thổi khô nước mắt, “Ôi! Hahaha. .”, không biết sau này mình sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng ít nhất cuối cùng mình cũng thoát ra khỏi khu rừng rậm kinh khủng đó trước khi phải bỏ lại xe. Cả người thoải mái, Bạch Mạt lái xe càng ngày càng nhanh, càng nhanh càng vui vẻ, bụi cỏ trước mắt dần dần trở nên ngắn hơn và dần dần biến thành đồng cỏ. Đồng cỏ càng ngắn, ánh trăng có thể nhìn xa hơn và rõ ràng hơn cho đến khi nhìn thấy một màu đen ở phía xa! Ở khoảng cách xa nên không thể nhìn thấy ở bên trái hay bên phải.
“Đó là. .”, vô thức đạp ga gần hết, nhưng sức lực trên bàn chân vẫn đang không ngừng tăng lên.