“Chủ nhân ~” Giọng Hi Nhi từ bên ngoài xe ngựa truyền đến, Vận Linh đặt tập sách xuống tự nhiên đứng dậy, Bạch Mạt cũng coi như có phản ứng nhanh, động tác cũng nhanh hơn, bước xuống xe ngựa trước, sau đó liền giúp nàng kéo rèm, một tay đưa đến trước mặt đối phương, nhìn Vận Linh mỉm cười, trong lòng Bạch Mạt cũng tràn đầy vui mừng đỡ Vận Linh xuống xe ngựa…
Một thiếu niên mặc y phục sang trọng tiến tới xe ngựa, ánh mắt thâm thúy chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi mím lại hướng về phía người đang xuống xe hô: “Túc Hạo Khuynh! Tỷ không thương đệ!”
“Ư …” Bạch Mạt giật mình, liền để ý bên cạnh có một nam tử tuấn tú, nàng chưa từng thấy qua, cũng không biết là ai, chỉ thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu.
“Chú ý lễ nghĩa..”
“Hừ, Túc Hạo Khuynh! Túc Hạo Khuynh!” Thiếu niên hét lớn chỉ vào Bạch Mạt, đối Bạch Mạt hung hăng trừng một cái, nói: “Hắn có cái gì tốt, như thế nào tỷ lại vì hắn mà không cần đệ!”
Và suy nghĩ của Bạch Mạt lúc này mới hiểu ra đột nhiên trở nên choáng ngợp, không phải vì sự không ngoan của đứa nhỏ, mà là vì cái tên “Túc Hạo Khuynh”, quen biết nàng lâu như vậy, như thế nào cũng coi như gần là khuê mật, chính mình lại không ngừng trước gọi Vận Linh sau gọi Vận Linh, nàng… Rõ ràng cố ý lừa gạt, Bạch Mạt cũng không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy, trong đầu không ngừng suy nghĩ “Ta luôn coi nàng là bằng hữu hóa ra tự mình làm trò cười” không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
Vận Linh có thể cảm nhận được ý muốn thu tay về của Bạch Mạt, không chỉ quay đầu nhìn lại, người này sắc mặt đờ đẫn thiếu thị lực, hiện tại nhất định không vui, không cần nghĩ tới Vận Linh cũng biết là vì cái gì. Quay đầu lại nhìn ngũ đệ nhà mình, Vận Linh cũng không nói gì chỉ là sắc mặt có chút lạnh lùng.
Thiếu niên có chút rùng mình, nhanh chóng thu tay lại, cúi đầu xảo trá gọi: “Hoàng tỷ… Hoàng tỷ phu…”
“Ừm …” Vận Linh lại nhẹ nhàng nói, “Trở về hoàng cung…”
“Được!” Thiếu niên tiến lên phía trước, kéo lấy Vận Linh, trực tiếp cách xa Bạch Mạt, đi dọc theo con đường đá được chạm khắc tinh xảo trước.
“Phò mã… đi thôi.” Hi Nhi nhìn Bạch Mạt bất động, liền đụng nhẹ vào cánh tay Bạch Mạt.
“Ồ …” Sau khi đáp lại một tiếng Bạch Mạt im lặng đi theo.
Hi Nhi vốn đã quen Bạch Mạt, cũng rất thông minh, khôn khéo nhắc nhở nói: “Phò mã ~ Đó là đệ đệ ruột duy nhất của chủ nhân…… Ngài không cần ghen…”
” Khụ khụ… Ừm…” Nghe xong lời Hi Nhi nói, Bạch Mạt có chút xấu hổ, như thế nào lại thấy mình có chút ghen tỵ, hừ, nàng đối với ai cũng tốt, chuyện mình để ý chính là Vận Linh cố ý lừa gạt… “Đi thôi, tiểu nha đầu tự cho mình là thông minh!” Nói xong còn khẽ cốc vào đầu Hi Nhi đang cười trộm, liền đi theo đằng sau hai người Vận Linh, trong lòng có chút khó chịu quyết định buổi tối nhất định phải hỏi cho rõ ràng rốt cuộc cái tên “Vận Linh” này như thế nào, là giả…
Vì vậy, tạo thành một đội hình rất kỳ lạ, phía trước là thiếu niên không ngừng bám lấy Vận Linh hỏi đông hỏi tây, và phía sau là Hi Nhi, người không ngừng nói phò mã là người tốt. Chỉ là Vận Linh và Bạch Mạt dường như đều đang suy nghĩ chuyện của riêng mình.
Bạch Mạt cứ như vậy mà đi theo, đi một vòng cũng không biết bằng cách nào mà đến được chỗ cung điện, trên tấm biển hoành tráng phía trên cổng cung có mấy chữ đại tự rồng bay phượng múa, Bạch Mạt liền đưa tay lên che một mắt, nhỏ giọng nói với Hi Nhi, “A, Hi Nhi, trong mắt của ta bị cát bay vào, tấm biển này viết gì vậy?”
“Phò mã, đừng xoa, đừng xoa … Ta giúp ngươi nhìn mắt trước …” Hi Nhi nói xong cũng nghiêng đầu qua…
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng diễn ra lại quá nhanh, Bạch Mạt dùng một tay che mắt, một tay muốn ngăn Hi Nhi lại, “Không cần … ha ha … Ta da dày thịt béo, một hồi là sẽ ổn thôi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết trên đó viết gì là được rồi… ”
“Ồ … Cung Nhạc Tây…”
“Ô ô ô, cám ơn ngươi …” Nói xong Bạch Mạt dụi dụi mắt vài cái, thu tay về để lộ ra đôi mắt đỏ ửng: “Không sao … Nhìn xem, không phải ta đã nói mình da dày thịt béo sao, dụi vài cái là được rồi… ” Bạch Mạt ngượng ngùng cười, quả nhiên là một câu nói dối ngớ ngẩn…
“Hoàng tỷ… Tại sao tỷ lại vui vẻ khi Sư phụ bảo đệ chép sách?” Bạch Mạt nghe rõ lời thiếu niên nói, còn chưa kịp oán thầm vài câu, thì đã bị Hi Nhi làm phiền, nha đầu này liền thấp giọng hỏi: “Hoàng thành lấy đâu ra cát…”
Bạch Mạt vội vàng mơ hồ tiếp tục: “Ha ha.. nói sai, là bụi …” Đề tài này không thể tiếp tục, Bạch Mạt nhanh chóng chuyển hướng, “Này? Hi Nhi, công chúa … không phải … chúng ta chuẩn bị đáp lễ sao?”
“Ồ … Chuyện này đã có một nhóm tiểu công công đưa đi trước rồi.”
“Hả? Thật sao?” Bạch Mạt không nén nổi vui mừng, hóa ra nàng không cần cùng “Vận Linh” tự mình đi tặng, chuyện này xem như đã bớt được một chút phiên toái.
“Đương nhiên là thật rồi, những người còn lại trong danh sách cần giao tận tay cũng đều ở bên trong điện…” Hi Nhi chớp mắt nói tiếp.
Bạch Mạt lảo đảo, Hi Nhi vội vàng đỡ lấy, “Phò mã, ngài sao vậy!”
Bạch Mạt chua chát nói: “Ha ha … không sao đâu, nhưng Hi Nhi, lần sau ngươi nói chuyện … có thể một hơi nói hết được không …” Bạch Mạt lui về sau vài bước, tay không ngừng xoa ngực, tâm tình có chút đau …
“Hoàng tỷ… Hoàng tỷ, tỷ nói thật sao, khi nào có thể đưa đệ ra bên ngoài cung chơi …” Lời nói của thiếu niên lại lọt vào tai, nghĩ đến nụ cười khinh thường của “Vận Linh”, Bạch Mạt cảm thấy lòng mình càng thêm đau, Bạch Mạt càng ai oán nhìn Hi Nhi, “Hi Nhi, ăn trưa một lát …” Nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời đã khuất bóng, trong lòng chỉ có thể nói: “Bữa tối ta có thể ăn một chút được không? Ta muốn ăn tim heo…”
“Phò mã, khẩu vị của ngài sao thể nặng như vậy… Không còn sớm, vừa rồi khi chủ nhân tới Hi Nhi đã truyền lệnh tới ngự phòng, một chút nữa sẽ giúp ngài hỏi xem có tim heo hay không… ”
“Không có tim heo… cái gì cũng được, miễn là đồ tốt, ta cần bồi bổ …” Bạch Mạt không ngừng khóc thương nghiêm mặt nói.
“Hoảng tỷ… Khẩu vị của Hoàng tỷ phu cũng thật nặng!”
Vì thế, Vận Linh quay lại nói với Hi Nhi, “Hi Nhi, đến ngự phòng chuẩn bị một quả tim nhỏ cho phò mã…” Vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Bạch Mạt, tiếp tục nói: “Tim to… Ăn xong, sợ là ban đêm khi ngủ sẽ không được thoải mái… ”
Bạch Mạt vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực mỉm cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, thiếu nước dùng cả trái tim mình ra để nói, ‘Cẩn thận, ta biết… Ta biết…’
“Ồ … Hi Nhi biết…”
Sau khi vào cửa điện còn muốn tiếp tục đi trước, khoảng sân rộng rãi cách đó không xa chính là lầu các cung, phong cách bài trí gần như tương đồng với phủ công chúa. Liếc mắt một cái, Bạch Mạt liền biết được đâu là phòng ngủ, là thư phòng, đâu là hoa viên, loại quen thuộc này cũng khiến cho Bạch Mạt cảm thấy có chút yên tâm.
Bước vào đại sảnh, sau khi rửa mặt xong liền ngồi xuống, không đợi Bạch Mạt, thiếu niên bước qua Bạch Mạt ngồi xuống bên cạnh Vận Linh, Bạch Mạt nhún vai, trong lòng cũng không có gì bất mãn, Bạch Mạt càng quen với việc ngồi đối diện.
“Hoảng tỷ phu, huynh không cần phải keo kiệt thế? Còn ngồi xa như vậy?”
“A?”
“Ta thật sự cố ý chiếm mất chỗ ngồi của huynh, không phải bên cạnh Hoàng tỷ vẫn còn chỗ trống sao, huynh chính là đang cố ý để Hoàng tỷ nhìn thấy sau đó trừng phạt ta!” Thiếu niên có chút khó chịu nhìn Bạch Mạt.
“Hả? Điện hạ hiểu lầm rồi, bởi vì động tác ăn cơm của ta không được đẹp lắm, sợ công chúa bị đũa chọc vào.” Một bộ ấm trà được đặt ở trước mặt “Vận Linh”, tay của nàng vừa chạm vào chén trà, bởi vì lời nói của mình khóe miệng khẽ nhếch lên, từ khi xuống xe ngựa đến bay giờ, cũng không biết nàng đã cười nhạo mình bao nhiêu lần? Bạch Mạt nhất thời không kìm lòng được, “Trọng điểm là, điện hạ… Vị trí hiện tại của ta có thể nhìn rõ hoàng tỷ của ngươi hơn… toàn diện hơn sao?” Nói xong liền nhìn thấy ngón tay của nữ nhân hơi khựng lại, một chút, như vậy mới cảm thấy xem như hòa nhau một ván.
“Hừ! Hoàng tỷ phu quả thật là người trước sau không đồng nhất, bất luận là tâm kế, chỉ cần hoa ngôn xảo ngữ cũng đã thắng tên Triệu Vân kia rồi.”
“Điện hạ quá khen…” Bạch Mạt quay đầu lại, đối với “vị đệ” đang tìm lỗi khắp nơi này một nụ cười thật tươi.
Thiếu niên tức giận đứng lên, lớn tiếng nói với Bạch Mạt: “Ngươi nghe thế nào lại ra thành ta đang khen ngươi!”
“Hả? Ngươi không phải đang khen ta…”
“Đần độn!”
“Xong rồi! Ngốc như vậy thì phải làm sao bây giờ… Về sau cũng không thể nạp thêm thiếp…” Bạch Mạt ai oán thở dài.
Thiếu niên lại bùng nổ, lòng bàn tay đặt ở trên bàn trực tiếp bóp thành nắm đấm, “Ngươi nói cái gì! Có hoàng tỷ ta rồi nhưng còn muốn nạp thêm thiếp!”
“Ô ô ô… Không nạp không nạp … Có hoàng tỷ đệ rồi ta sẽ không nạp thiếp…”
Bạch Mạt nói xong, thiếu niên đột nhiên sửng sốt, cả người đỏ bừng ngay sau đó, “Ngươi! Buồn cười!” Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài …
Bạch Mạt nhìn bóng lưng của đối phương đang bỏ chạy, không khỏi bật cười, “Tiểu tử, dịu dàng hơn Tử Hề.”
“Lần sau đừng bắt nạt Chính Nhân nữa …” Vận Linh dịu dàng lên tiếng đánh gãy Bạch Mạt đang đắc ý.
“Ồ, bao che khuyết điểm sao? Tại sao vừa rồi ngươi không cản ta?”
“Nếu Chính Nhân biết được hắn là người duy nhất không biết, sẽ càng không vui …”
“Dừng! Giống như ngươi không nói, hắn cũng không biết ngươi biết.”
Bạch Mạt vừa nói xong, Hi Nhi đã đem thị nữ cùng bước vào, trên bàn toàn là món ngon, Hi Nhi lại dẫn theo một vị tiểu công công đi tới bên cạnh Bạch Mạt. Bạch Mạt quay đầu nhìn, liền thấy tiểu công công đang bưng cái đĩa, giữa đĩa có một cái bát nhỏ, trên cái bát nhỏ có một quả tim heo đang không ngừng lắc lư, đặt trước mặt Bạch Mạt, hơn nữa ở giữa còn có một thứ chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy xuống…
“A!” Bạch Mạt hét lên, giây lát sau ghế đẩu lóe lên, “Cái gì vậy!”
“Phò mã … Đây là tim heo mà ngài nói… Ngài đây là …?”
Bạch Mạt đâu có thời gian bận tâm đến Vận Linh đang ngồi bên cạnh cười tươi như hoa, chỉ vào thứ ghê tởm này hỏi Hi Nhi: “Tim heo mà ta gọi?!”
“Đúng vậy, ngự thiện đại tổng quản nói, biết phò mã vốn mở tửu lâu, hơn nữa cũng rất nổi danh với chuyện khẩu vị mới lạ, tự nhiên cũng muốn thử một lần, nguyên liệu mới mẻ, sau khi luộc chín thịt rất ngon, thịt mềm mịn nhưng không có dầu mỡ, các nguyên liệu được vớt ra, cho nước sốt cà chua vào nấu trên lửa lớn để có vị chua ngọt rất ngon .. . “Hi Nhi sau khi khua tay múa chân xong liền đứng thẳng.” Đó là những lời mà ngự đại tổng quản nói. ”
Bạch Mạt cả người không thoải mái, lấy tay che mặt, cười khổ nói: “Giúp ta cảm ơn ngự thiện đại tổng quan đã phải khổ tâm như vậy… Lòng này ta xin nhận, còn có, mau mang đi cho ta để cho hắn ăn đi!”
“Xem ra khẩu vị của phò mã cũng không phải là ăn mặn..”
“Vận Linh! Không phải! Túc Hạo là chuyện gì!” Vốn dĩ ban đầu rất khí thể nhưng sau đó không hiểu sao nhắc tới chuyện tên lại có chút nhụt chí.
Thị nữ bên cạnh bật cười thành tiếng, Bạch Mạt thật sự muốn lấy hai tay che mặt. Giả bộ nghiêm túc, nhìn xung quanh “Không nói nữa, ăn cơm…” Sau đó liền cau mày chỉ vào bát tim heo, sau khi nó bị lấy đi, Bạch Mạt mới dám ngồi xuống ăn cơm, đói bụng nửa ngày, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất…