“Đức Phi, ở đây ngươi là người hiểu rõ nhất về âm luật… Nói cho Ai Gia nghe…”
“Thái Hậu… Thứ lỗi cho thần thiếp kiến thức hạn hẹp, thần thiếp cũng chỉ cảm thấy bài nhạc rất hay nhưng không thể nhận ra luật ở đâu… Nhưng thần thiếp đoán… Khúc này, có lẽ là tự tay Đại Phò Mã viết… Có thể là sợ Hoàng thượng không thích mới nói khiêm tốn nói là âm luật của quê hương như vậy…”
“Ồ?” Thái Hậu nhìn Bạch Mạt cười hỏi: “Thực là như vậy sao?”
“Đây…” Bạch Mạt lưỡng lự, thủ thuật của đám bọn họ đều thâm sâu như vậy, nếu như trả lời không phải, một lát cũng bị hỏi đến quê hương, “Mong rằng Thái Hậu và Thánh Thượng thứ tội… Bạch Mạt… Không phải là cố ý giấu diếm, chỉ là Bạch Mạt chưa từng luyện qua âm luật, tùy ý ngân nga… e rằng là…”
“Đại phò mã quả nhiên là nhân tài âm luật…” Đức Phi ngắt lời đồng thời khen ngợi, cũng chứng tỏ thực ra Bạch Mạt vốn không cần lo lắng.
Bạch Mạt nhìn lại Đức Phi nhưng đúng lúc nhìn thấy Chính Nhân ở phía sau Đức Phi nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ.
“Vậy lời vừa rồi… Cũng là ngẫu hứng làm sao? Hahaha… Xuất khẩu thành thơ, Bạch Mạt ngươi quả nhiên là đại nhân tài mà!” Cuối cùng Thánh Thượng cũng mở miệng, sau đó lại hướng phía Thái Hậu nói: “Thái Hậu, người nhìn xem, Trẫm tứ hôn Khuynh Nhân cho hắn, đâu phải là làm bừa…”
“Thôi ~ cho ngươi nói hết, nhưng Khuynh Nhân của chúng ta tốt như vậy, vốn nên kết duyên với một người hoàn hảo…”
“Phụ hoàng…” Người này vừa mở miệng, Bạch Mạt liền nhận ra giọng nói đó là của yêu nữ kia, quay đầu ngẫu nhiên nhìn thấy cô ta tiếp tục nói: “Nhưng Nhã Nhân nghe nói… Tính tình Đại Phò Mã thật tốt, không những từ buôn bán có thể kiếm bội tiền, cả đế đô càng xôn xao chuyện Đại Phò Mã còn có thể tự mình nấu ăn cho bọn hạ nhân trong Phủ Đại Hoàng Thư. Chỉ sợ là Đại Phò Mã… Vẫn chưa quen với Thân phận của Hoàng Thất…”
“Ồ? Khuynh Nhân có thể có việc này sao?”
Vận Linh quay về phía Thái Hậu mỉm cười bình tĩnh nói: “Phụ hoàng, chuyện của Đại Phò Mã, đó là… Lời đồn dừng lại ở trí giả.”
Nghe Vận Linh nói chuyện này Bạch Mạt kì lạ nói: “Ta có nói với ngươi những lời này sao?”
Lúc này Túc Hạo Nhã có chút tức giận xem ra Trưởng Công Chúa này rõ ràng là có ý giúp đỡ Đại Phò Mã, vừa định vạch trần nhưng lại nghe Trưởng Công Chúa nói: “Ngươi và Tử Hề nói…”
“Quả thực thần có nói qua với Tử Hề, nhưng đó hình như là câu chuyện rất lâu trước kia rồi nhỉ?”
Vận Linh nhìn Bạch Mạt một cách dịu dàng: “Việc này ta sẽ nói cho ngươi nghe sau…”
“Ừm…” Bạch Mạt vẫn rất nhu thuận nghe lời như trước.
Túc Hạo Nhã vừa vui mừng không gây trò cười lớn hơn nữa, lại dè bỉu Đại Phò Mã yếu đuối…
Sau đó Bạch Mạt nhìn Vận Linh lần nữa nói về việc nha đầu đó gây chuyện: “Nhã Nhân sao cũng bị người ta lừa giạt vậy, chỉ là Phò Mã đối đãi với với ta rất tốt, thấy ta thời gian qua ít ăn, liền dùng nhiều tâm tư làm vài món mới lạ cho ta. Thế nhưng sức ăn của ta vốn kém, mặc dù món ăn rất ngon, lại là một phần tấm lòng của Phò Mã, nhưng vẫn thừa rất nhiều, liền ban cho bọn hạ nhân cùng nếm thử món ngon. “Nói xong thấy nha đầu đó hơi cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng của Vận Linh lại lần nữa nói với Thái Hậu và Thánh Thượng: “Chuyện Phò Mã buôn bán này Khuynh Nhân biết từ lâu rồi, đây không, Phò Mã có lòng, cũng vì Phụ hoàng và Thánh Thượng ở dưới lầu Phò Mã đã chuẩn bị món ngon nhất rồi, xem ra… Các vị cũng đều là đến đúng lúc…” Nói xong lại chỉ vào đám tiểu công công.
Công công cầm chiếc hộp trên tay dơ lên phía phía trước, đứng sắp xếp thành hai hàng gọn gàng ngăn nắp. Quả nhiên, nắp bị mở ra, bánh pudding sữa, bánh xốp, cốc sữa chua trái cây, chuối caramen, súp đậu đỏ khoai môn, tuyết mị nương,… Từ từ lộ mặt. Trong đầu Bạch Mạt đó réo một chút kinh ngạc, Vận Linh cư nhiên còn giấu chiêu thức ấy, một số loại bên cạnh tuyết mị nương như đặt thêm nhiều tảng băng.
Thái Hậu nhìn quanh tứ phía, sắc mặt mọi người khác nhau, “Chà… Khoe khoang nhưng cũng rất ngon, Ai Gia cũng chưa từng gặp qua, Đại Phò Mã… Có thể giới thiệu cho Ai Gia không?”
“…” Bạch Mạt vừa chắp tay muốn trả lời nhưng bị một giọng nói khác giành trước, “Thái Hậu! Nha đầu Khuynh Nhân đó và Bạch Mạt có thể đã từng đến sao? Biết hiện giờ còn đến nơi nào không? Thái Hậu…” Bạch Mạt nghe ra đươc là giọng của Hoa Lão, cùng mọi người quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa, chỉ là âm thanh không thấy người, thoáng một hồi mới thấy Hoa Lão xách vạt áo chạy đi vào…
Hoa Lão vừa vào cửa liền bắt gặp ánh mắt của Bạch Mạt, vội vàng kích động chạy đi tới giữ chặt Bạch Mạt: “Trời ơi, tiểu lão đệ, ta có thể coi là gặp đệ rồi! Không phải là không nói với đệ Khuynh Nhân là trưởng công chúa sao, đệ cũng không thể tuyệt giao với ta vậy chứ, ta…”
“Khụ… Khụ…” Đột nhiên Thánh Thượng giả ho cắt đứt lời Hoa Lão.
“Ôi trời? Thánh Thượng! Ơ? Sao nhiều người như vậy, a… Thánh Thượng Thái Hậu Kim An…” Hoa Lão lúc này mới cố làm ra vẻ hành lễ, nhưng lúc bái cư nhiên nhìn chằm chằm vào thức ăn phía trước, tay liền không nhịn được lại tự mình nhíu râu, liền chỉ vào hai hàng thức ăn đó, “Đây là…?”
“Đại Phò Mã đặc biệt chuẩn bị đó.” Thánh Thượng trả lời, xem ra trước đây Hoa Lão cũng đều như vậy, cho nên người ở đây sớm đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị của ông.
“Ai Gia đang muốn Đại Phò Mã giới thiệu một chút…”
Hoa Lão vuốt râu hai cái rồi nhanh chóng trả lời: “Ái chà, các ngài nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn nhất định sẽ khiếp đảm, hay là để vi thần đi…”
“Ồ? Tế Tửu đại nhân ngươi cũng biết những điều này sao?”
“Biết chứ biết chứ, tiểu Lão… Khụ, thần chính là khách quen đến tiệm của Đại Phò Mã đó, toàn bộ phụng dưỡng mỗi tháng đều đưa đến tiệm của hắn ta…” Nói xong, Hoa Lão đã đi tới trước mặt, tay kề sát thức ăn bên cạnh nói: “Những món này… Ít nhất cũng phải hơn nửa tháng phụng dưỡng của ta!” Nói xong cầm lấy một miếng bánh xốp, “Đây gọi là bánh xốp, đừng nhìn nó bên ngoài xấu xí như vậy, thứ này kì lạ ở chỗ…” Nói xong Hoa Lão liền xé bánh xốp ra, lộ ra vật thể màu trắng bên trong hơi dính, “Bên trong có càn khôn…” còn chỉ trỏ vào vật thể màu trắng, “Thứ này gọi là bơ…” Sau đó đút hết vào trong mồm, híp mắt hết sức hưởng thụ vừa nhấm nuốt vừa nói: “Oa… Lớp da bên ngoài xốp giòn, phần bơ lăn lộn trong mồm lại trở nên mềm mịn, thơm ngon, ngọt dịu mà không ngấy…” Ăn hết một miếng, tay của Hoa Lão lần nữa cư nhiên nhìn về phía bánh xốp…
Vẫn là con mắt tinh tường của Thái Hậu, khi chân của Lão Hoa nhanh chóng sắp đụng tới cái bánh xốp thì thốt lên tiếng: “Trình lên…” Tiểu công công theo tiếng liền dâng bánh xốp cúi đầu chậm rãi bước đến, Hoa Lão chỉ có thể xấu hổ rút tay về.
Thái hậu nhẹ nhàng cầm một miếng lên, vừa chuẩn bị xé ra, liền bị Hoa Lão kêu dừng, chỉ thấy Hoa Lão không ngừng ra hiệu muốn Thái Hậu nuốt một miếng, Thái Hậu đi tới đi lui nhìn thấy vật to lớn này lưỡng lự vài lần vẫn ăn một miếng, chậm rãi nhấm nuốt, “Ôi?Ôi! Ôi…” Liên tiếp kêu ba tiếng “Ôi” với nhịp điệu khác nhau hơn nữa biểu cảm còn phong phú, thứ này có thể coi là thoải mãn khẩu vị của Thái Hậu.
Thái Hậu trợn mắt, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình một cách tò mò, ho hai tiếng lập tức xấu hổ, sau đó vung tay lên, “Mọi người ai cũng đều được nếm thử nhé…” Tiểu công công nghe lệnh xong mới từ Thánh Thượng bắt đầu cho bọn họ từng người nếm…
Thái Hậu nhìn phản ứng của Thánh Thượng sau khi ăn liền nhìn qua phía Bạch Mạt lần nữa rồi nói: “Đại Phò Mã à… Ai Gia thấy ngươi… Đúng là một kì nhân…” Nói xong sau đó dừng lại một chút vui vẻ cười: “Sau này ngươi cần phải tiếp tục đối xử tốt với Khuynh Nhân, bằng không Ai Gia nhất định không tha cho ngươi!”
Bạch Mạt cũng nhanh trí trả lời: “Đa tạ Thái Hậu…” Nhưng cúi đầu nói xong còn hơi hơi nghiêng đầu đi, làm cho Vận Linh bên cạnh dịu dàng nhìn mình nở nụ cười thật to, trong lòng mừng thầm, xem ra đây coi như là qua cửa ải rồi!
“Ồ… Được rồi, trà này cũng đừng kính, nhưng thật ra Ai Gia tò mò mặt khác của món trước mặt này… Dâng lên hết đi…” Lúc này Thái Hậu cũng không cho ai giới thiệu, trực tiếp nhìn và nếm thử từng chút một, không biết ăn như thế nào liền nhìn Hoa Lão, học theo ý bảo của Hoa lão lại tiếp tục, đương nhiên mọi người đều có phần, những người khác cũng ăn. Lúc này cũng không còn ai dám lên tiếng nữa…
Đương nhiên Bạch Mạt cũng không lơ là, không thể để tất cả bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển ở lần cuối cùng này. Đến lúc Thái Hậu cho qua, ra khỏi Vĩnh Di Cung này Bạch Mạt mới coi như thở phào nhẹ nhõm, cư nhiên còn trực tiếp đặt cánh tay lên vai của Vận Linh, sau đó trọng tâm của cả người cũng đều dựa vào…
“Đứng lên!” Vận Linh đứng yên nói có vẻ ghét bỏ.
Hiện tại Bạch Mạt giống như vừa được thả ra khỏi nhà giam, đâu còn muốn kiềm chế bản thân, nói nhỏ vào bên tai Vận Linh rằng: “Không cần keo kiệt như vậy mà, để người ta dựa vào một lát đi, người ta đã gầy như vậy lại còn không nặng…” Bạch Mạt thấy mắt Vận Linh nheo lại, nhưng Vận Linh giống như đã dọa không nổi mình rồi, “Ây da, người xem, ánh mắt to thế này đẹp thế này, ngươi việc gì phải nheo lại…” Bạch Mạt nói xong còn chờ Vận Linh, xem nàng ấy còn có thể dùng chiêu gì để đối phó mình, nhưng phản ứng của nữ nhân này lại rất kì lạ, khóe miệng hơi nhếch lên, điều này trái lại khiến Bạch Mạt cảm thấy sởn tóc gáy chút…
“Đại Hoàng Tỷ… Đại Phò Mã… Càn khôn sáng ngời, nơi này cũng không cách tẩm cung của Thái Hậu bao xa, hai người sao đã…”
Lại là giọng của nữ nhân thế này, đột nhiên từ phía sau Bạch Mạt vang lên, Bạch Mạt sợ tới mức hét thảm một tiếng, còn giống như con dế, nhảy rất cao, sau đó lại vô ý thức ôm chặt lấy Vận Linh…
Lần này Bạch Mạt phản ứng cũng dọa tới Túc Hạo Nhã, không chịu được lùi về phía sau một bước, lại quên mất việc đùa dỡn lúc đầu.
“Ngươi là quỷ sao? Đi thế nào mà không phát ra tiếng động vậy…” Bạch Mạt chế diễu, đầu này còn ôm Vận Linh nhưng lại lập tức quay đầu nói một câu như vậy.
“Ngươi! Ngươi mới là quỷ đó!”
“Đúng! Ngươi không phải quỷ! Ngươi là yêu quái! Không có việc gì nên làm yêu quái!” Bạch Mạt nói nhỏ, nhưng ở đây có ba người đứng gần như vậy đâu phải không nghe thấy.
“Ngươi! Lẽ nào lại như vậy!” Sau đó nấp một chân hừ một tiếng liền xoay người đi…
Lúc này Bạch Mạt không hiểu, cúi đầu nhìn Vận Linh trong vòng tay của mình: “Nàng ấy sao đi rồi?”
“Bị ngươi làm tức giận bỏ đi rồi…”
“Ơ? Đây là tức giận sao?”
“Buông tay ra! Bỏ xuống!”
Lúc này Bạch Mạt mới chú ý tới là mình vẫn còn đang ôm chặt Vận Linh, nhưng cũng không buông ra, “Ơ? Ơ… Ngươi Xem, hai người chúng ta không phải là một cặp uyên ương tình cảm sao?”
“Nếu da ngươi ngứa, ta đều có cách giúp ngươi…”
Bạch Mạt vội vàng buông một tay chỉ lên trời, “A… Vận Linh ngươi xem, thời tiết đẹp quá…” Nói xong lại bỏ tay kia qua bên cạnh rồi di chuyển từng chút, “Ôi chao, đã đói bụng rồi, chúng ta mau quay về thôi…” Nhưng mới đi hai bước lại lùi ra sau Vận Linh, “Ầy, người đi trước đi…” Ở hoàng cung này, ra khỏi cung Tịch Nguyệt bản thân chính là kẻ mù đường…
Vận Linh quay đầu nhìn liếc mắt một cái Bạch Mạt ở sau mình giẫm chận tại chỗ, tiếp tục bước quay về như chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là Bạch Mạt nhìn thấy được bóng dáng bình tĩnh của Vận Linh phía sau nhưng không thấy được dung nhan tuyệt vời khi đang cười của nàng ấy…
Trở về cung Tịch Nguyệt, lại ăn một chầu đồ ăn ngon do đại tổng quản Ngự Thiện dày công chuẩn bị bữa trưa, thói quen của Vận Linh sau khi mỗi lần ăn trưa xong đều bận rộn đến thư phòng, Bạch Mạt liền cảm thấy mỹ mãn một mình đi tiêu thực…
“Phò Mã…Phò Mã…” Đi không tới một lát, đột nhiên một tiểu công công gọi Bạch Mạt lại.
“Sao?”
“Phò Mã… Chủ tử vừa mới đến Thất Thức Cung rồi, trước khi đi kêu nô tài đến gọi ngài…”
“À? Nàng ấy một mình đi trước sao? Ta cũng phải đi sao? Sao công chúa không đợi ta…”
“Công chúa đi gấp, sai nô tài đến đây tìm ngài, tiểu nhân dẫn đường cho ngài, chốc lát sẽ đuổi kịp…”
“Ô ô ô… Vậy mau đi thôi…” Nói xong tiểu công công đi đằng trước dẫn đường, Bạch Mạt đi theo sau.
Ra khỏi cung Tịch Nguyệt, rẽ trái lại rẽ phải, rẽ phải lại rẽ trái, đi được một lúc, đừng nói đuổi theo Vận Linh, ngay cả cung nữ thái giám thị vệ cũng chưa thấy…
“Này? Vị tiểu công công này, có thể tiết lộ cho ta vị đại nhân ở trong cung Thất Thức này là ai vậy?”
“Bẩm Phò Mã, là Thất Thức đại nhân ạ…”
“Ồ? Thất Thức đại nhân?” Cái quỷ gì vậy?” Tiểu công công, Thất Thức đại nhân này là thần thánh phương nào có thể nói rõ chút không…”
“Bẩm Phò Mã, Thất Thức đại nhân nói, không được nhiều lời…”
“Ồ… Này, ngươi không phải công công của cung Tịch Nguyệt à?” Bạch Mạt đứng lặng người hỏi một cách khó hiểu, ai biết phản ứng của tiểu công công này cư nhiên là nhấc chân bỏ chạy, đến lúc Bạch Mạt phản ứng đuổi theo, đánh hai gậy thì không thấy người đâu nữa…
“Xong rồi…” lần này trong đầu Bạch Mạt có một ý nghĩ duy nhất, nhìn trái rồi lại nhìn phải, đây là nơi quỷ quái nào vậy, công trình kiến trúc như đã nhiều năm không tu sửa, xanh hóa cũng như không ai chăm sóc vậy, một mình đi lâu như vậy cả một sợi tóc cũng không có, đợi Vận Linh tìm thấy mình phỏng chừng mình cũng đã khát nước mà chết… Lúc này Bạch Mạt vẫn quyết định dùng hết biện pháp, liều chết hướng về một phương hướng, nơi này có thể so sánh là nhỏ hơn rừng cây, trước khi mất nước đừng nói đi đến tường thành, chỉ cần trên đường gặp một người hoặc giếng nước nào đó nên là không khó nữa…
Bạch Mạt cứ đi, cứ đi, vừa thấy mặt trời ngả về tây, đã biết bữa trưa coi như vô ích, thức ăn một buổi chiều đã tiêu tan còn cơm tối chưa thấy đâu, lúc đó trong lòng chua xót lắm, nhưng may mắn thay, nơi này đã không còn hoang vắng như trước nữa, Bạch Mạt bắt đầu thả chậm tốc độ, nhân tiện chú ý tòa nhà hai bên có người hay không.
Trên đường đi thấy một cổng nhỏ hình vòm, Bạch Mạt cũng suy nghĩ nhiều, ló đầu thăm dò, là cái hành lang, suy nghĩ một chút Bạch Mạt vẫn quyết định không thay đổi phương hướng, vừa muốn rụt đầu lại…
“Bạch Mạt!”
Âm thanh này! Bạch Mạt lập tức nhấc chân chạy nhanh vào cổng hình vòm đó, quả nhiên, Vận Linh đang phụng phịu đứng một chỗ ở hành lang: “A… Vận Linh! Cuối cùng ta tìm thấy người rồi!” Nói xong Bạch Mạt liền chạy về phía Vận Linh.
Nhưng Vận Linh đứng không nhúc nhích, ngăn không cho Bạch Mạt với tay qua, thấy Bạch Mạt ở đâu, nàng né tránh đến đó, lần này Vận Linh tức giận thật rồi…
Bạch Mạt thu hồi nỗi sầu khổ trên mặt, bình tĩnh nhìn lại Vận Linh, cùng đợi kết quả…
“Bạch Mạt! Ngươi qua đây, ta đã nói ngươi không được rời khỏi ta, ngươi có để lời ta nói trong lòng không?!”
“Đây chính là lời ngươi muốn nói sao?” Bạch Mạt quay người, một lần nữa nhìn về phía chỗ cổng hình vòm vừa đi đến.
“Đứng lại!”
“…” Không đếm xỉa Vận Linh, Bạch Mạt một lần nữa đi qua cổng hình vòm, còn có cái gì không dám nữa? Vận Linh không phải rất thông minh sao, không phải cái gì cũng đều nghĩ ra được sao, tính mình tốt cũng không phải để nàng lừa dối như vậy!
“Kêu ngươi đứng lại mà!” tiếng nói của Vận Linh ở phía sau không xa, hiển nhiên nàng đã đi theo Bạch Mạt. Đột nhiên Bạch Mạt cảm thấy khóe mắt cay một chút, nhìn thấy phía trước cái cửa nhỏ trang nhã phía trước, liền nhanh chóng bước qua.
Ngay khi Bạch Mạt sờ vào cánh cửa nhỏ, Vận Linh kéo quần áo của Bạch Mạt, chỉ là không biết tại sao, giọng nói rất nhỏ còn lộ vẻ cấp bách, “Không phải đã kêu ngươi đứng lại rồi sao! Ngươi làm cái gì vậy! Mau đi cùng ta!”
Bạch Mạt chịu đựng sự ướt át trong mắt, không để Vận Linh nhìn thấy bản thân mình yếu đuối, kiềm chế khiến giọng nói của bản thân càng thêm trầm thấp vững vàng, “Dựa vào cái gì!”
“Ngươi! Nơi này không thể đến nữa!” Nhưng Vận Linh vẫn thấp giọng nói, thái độ cứng rắn.
“Hừ!” Bạch Mạt gạt tay Vận Linh ra, một phen đẩy cánh cửa nhỏ ra, rồi đi vào.
Một cánh cửa ngăn cách, Bạch Mạt ở bên trong ở một chỗ trừng mắt nhìn với vẻ khiếp sợ, Vận Linh ở bên ngoài với vẻ mặt ửng đỏ hiếm thấy muốn tiến lên lôi Bạch Mạt ra nhưng lại lùi một bước về phía sau, trên mặt đã thêm hồng hào còn hiện ra vẻ mặt không biết phải làm sao…
“Ôi…Ngươi… Nhẹ chút…”
“Nhẹ rồi… A… Ngươi sẽ không như vậy chứ… Dễ chịu rồi…”
“A… Ôi… Gác lên bàn đá…”
“…”
“Nhưng thích chút…”
“Ô…” “Ô… Ô… A… Không phải chỗ này…”
“Ôi… Tôi biết… Lại một lần… Ôi… Chúng ta… Cùng nhau…”
“Ngươi… Ôi… Đừng… Tra tấn ta nữa… Ôi… rồi…”
“What the fuck!” Bạch Mạt một tay che tim, một tay che miệng, đưa lưng của bản thân về phía trước □□ cô gái, cư nhiên ở trong cái đình rõ như ban ngày vậy, nơi đây không phải cổ đại sao? Ở đây không phải hoàng cung sao? Đây… Nhìn người thật sao khác xa trên phim thế này, lúc này tim đập thình thịch thình thịch như thể muốn trào ra vậy!”
( đoạn này cũng không rõ là porn namxnữ hay nữxnữ)
“A…”
“A…”
Đây là cao âm cuối cùng, Bạch Mạt cảm thấy trái tim mình bị va đập mạnh, người cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa, với lấy tay của Vận Linh, hạ giọng nói: “Còn không mau đi đi!” kéo nàng ấy chạy đến phía cổng vòm ban nãy…
Bạch Mạt qua cổng vòm rồi cũng không dừng, tiếp tục kéo Vận Linh chạy theo hướng nàng đã đứng trước đó, nhưng rất nhanh thì gặp một con đường…
“Không phải chỗ này… Cũng không phải chỗ này… Cũng không phải…”
“Ơ! Ngươi không thể trực tiếp nói cho ta biết là đi bên nào sao…” Nhìn Vận Linh nhìn vào một hướng, Bạch Mạt mới lại kéo cô đi theo hướng đó, nhưng không nói một câu: “Vô dụng! Chỉ còn một hướng này…”
Dọc đường thì như vậy, Bạch Mạt luôn duy trì một trạng thái cứng rắn, Vận Linh chẳng nói năng gì chỉ dùng mắt chỉ dẫn hướng, mãi đến trước cung Tịch Nguyệt, Bạch Mạt mới buông tay Vận Linh: “Có người lừa ta nói ngươi tìm không thấy ta vội vàng đi ra ngoài, làm ta đi theo hắn ta để tìm ngươi, sau đó đưa ta vào nơi không có người…” Nói xong Bạch Mạt tự mình đi vào cung Tịch Nguyệt, bỏ lại Vận Linh một mình đứng ở ngoài cung nhìn bóng dáng mình biến mất dần dần…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ps: Viết như vậy hẳn là không đến mức bị ngốc đó chứ… Còn có, chương này tôi viết từ 3 giờ rưỡi chiều đến 2 giờ 45 phút rạng sáng… Uống cafe cũng không có hữu dụng rồi…
Editor: Huhu, Chương này cũng dài quá tác giả ơi