Lăn lộn như vậy, tất nhiên là đã qua giờ cơm tối. Bạch Mạt đi thẳng về phòng ngủ, trên đường không thấy bóng dáng của người nào, có lẽ bọn họ đều ra ngoài tìm mình nên chưa về. Bạch Mạt thay áo choàng, đi đến Tịch Nguyệt Điện, nơi duy nhất khác với Phủ Trưởng Công Chúa – Phòng tắm độc lập, thản nhiên ôm y phục ngồi ở cửa, một bên ngồi chờ nước ấm, một bên suy nghĩ chốc nữa nên đối mặt với Vận Linh thế nào…
Tắm xong Bạch Mạt trở về phòng, vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy một bàn đầy đồ ăn, Vận Linh cũng ngồi ở đấy, đôi đũa không động rõ ràng là đang đợi nàng. Đóng cửa lại, Bạch Mạt do dự một lúc nhưng không đấu lại cơn đói nên không nói tiếng nào đã ngồi xuống bàn…
Vận Linh cũng không lên tiếng, thấy Bạch Mạt đã ăn mới cầm lấy đũa dịu dàng ăn cơm…
Thịt rồi cá, mấy món ngày thường nàng thích nhất hôm nay đều có đủ, Bạch Mạt có lẽ không biết những thứ này đều do Vận Linh cố ý sắp xếp. Tuy Vận Linh không trực tiếp hỏi nàng rõ sự việc, nhưng thái độ vẫn luôn rất cứng rắn, nhưng nói thế nào thì việc bất cẩn bị lừa ra ngoài cũng là do nàng. Chỉ là sau khi làm loạn, ngược lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn mâu thuẫn. Bây giờ Vận Linh còn đối xử tốt với nàng, không hề bất bình hay tức giận, cũng không lấy chuyện bé xé ra to.
Nghĩ kỹ lại một hồi, Bạch Mạt gắp đồ ăn cho Vận Linh, biết cơm tối của nàng đều rất thanh đạm nên Bạch Mạt gắp cho Vận Linh một ít rau và thịt kho: “Ăn nhiều một chút, để duy trì dáng người cũng để bảo đảm cân bằng dinh dưỡng…”
“Ừm…” Kỳ thật từ nhỏ đến lớn chưa ai dám gắp đồ ăn cho Vận Linh, nhưng Bạch Mạt lại làm ngược lại với lẽ tự nhiên, làm cho nàng cảm thấy có chút thân thiết…
Bạch Mạt chọc vào bát cơm, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết là ai làm không?”
“Nếu như là muốn mượn tay người khác để lấy mạng ngươi thì ta cũng không biết là ai. Nhưng nếu chỉ muốn chọc ghẹo để ngươi cảm thấy sợ hãi thì chỉ có Túc Hạo Nhã và…Chính Nhân…”
“A! Ngươi nói cái gì…Người mà vị tiểu công công nói đưa ta đến gặp…Thất Thức đại nhân!”
“Thất Thức…Đại nhân…” Vận Linh không nhịn được cười nhắc lại.
Bạch Mạt trợn mắt, bản thân mình ngốc thì làm sao? Cái gì mà Thất Thức đại nhân, rõ ràng là tức chết đại nhân. Bạch Mạt nói tiếp: “Ta đã đoán hơn phân nửa là do cái “bà cô”Túc Hạo Nhã kia mà! Trời ạ…Có phải nàng ta có thù oán gì với ngươi không? Hôm nay vẫn luôn soi mói bắt bẻ ngươi…”
“Trước khi Mẫu Hậu mất đã được phong vị trí Hoàng Hậu, sau khi bà qua đời, mẹ của Túc Hạo Nhã là Thục phi tuy rằng rất được sủng ái, nhưng phụ hoàng đến nay vẫn không có ý định lập bà ta làm Hậu, nên Túc Hạo Nhã lại càng để bụng với ta…”
“Chậc chậc…Ghen ghét thật đáng sợ…” Bạch Mạt bỏ đũa xuống lau miệng rồi nói: “Chuyện này…Đừng nói là không có chứng cứ, dù cho có bằng chứng đi nữa thì ta cũng sẽ không nhẫn nhịn đâu…Hừ, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.” Bạch Mạt đứng lên phủi phủi mông: “Ta ăn xong rồi…Hôm nay mệt chết đi được, ta đi ngủ trước, ngươi…cứ tự nhiên đi…” Nhưng khi đứng cạnh giường, Bạch Mạt quay đầu lại nói: “Hôm nay ta ra rìa ngoài ngủ…”
“Vì sao?”
“Trời ạ, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao…Dù sao ta từ nay sẽ ngủ bên ngoài…” Nói xong Bạch Mạt trực tiếp nghiêng người nằm bên ngoài, nhắm mắt lại nằm đơ ra. Đương nhiên Bạch Mạt sẽ không nói ra, vừa rồi lúc đi tắm nàng suy đoán rằng, mỗi ngày tỉnh lại đều ôm chặt cánh tay của Vận Linh là do chỗ ngủ có vấn đề, là do thói quen hướng ra bên ngoài của nàng, cho nên mới đòi nằm bên ngoài, như vậy mỗi sáng sẽ không bị Vận Linh cười nhạo nữa…
Sự thật đã chứng minh, Bạch Mạt vẫn ngây thơ như ngày nào…
Thật sự mệt chết đi được, Bạch Mạt nhắm mắt lại một lúc đã vô thức ngủ say…
Cho đến khi cơ thể và đầu óc tự nhiên bừng tỉnh, nàng mới từ từ mở mắt ra…Bạch Mạt chớp chớp hai cái rồi ngây ra một lúc, sau đó nhìn xuống toàn thân rồi hét lên một tiếng: “A!” Cả người lập tức tránh sang một bên. Ai có thể nói cho nàng biết tại sao vừa mở mắt ra đã thấy Vận Linh cười như không cười nhìn chằm chằm gương mặt nàng! Ai có thể cho nàng biết sao tay chân nàng không ở trên giường mà lại ở trên người Vận Linh! Nửa người của nàng nằm trên người Vận Linh! Nhìn thử Vận Linh, có vẻ việc đổi chỗ này cũng chẳng có ích gì, Vận Linh vẫn đang cười trêu ghẹo nàng! Bạch Mạt lập tức xấu hổ nói: “Ngươi…Ngươi sao không đẩy ta ra!” Có phải là Vận Linh cũng chỉ vừa mới tỉnh? Có phải nàng ta cũng ngủ say giống nàng…
Vận Linh dường như cũng không quan tâm đến mấy lời nói nhảm của Bạch Mạt, một lát sau nàng mới trả lời: “Đêm qua ngươi nói mê…”
“A! Ta…Ta nói…Cái gì?…” Bạch Mạt có chút gấp gáp.
“Nói ta mau đến tìm ngươi…” Vận Linh cười nói, ánh mắt trêu ghẹo trước đấy chợt trở nên cực kỳ dịu dàng.
“Sao…Sao có thể chứ!” Bạch Mạt hét lên. Bản thân sao có thể làm ra chuyện buồn nôn như thế được. Sau đó Vận Linh cũng không nói gì nữa chỉ dịu dàng nhìn nàng, ‘Chịu không nổi’, nàng cũng không biết chịu không nói cái gì và vì sao lại chịu không nổi, Bạch Mạt lật đật đứng dậy…
“Thực sự xin lỗi…”
Bạch Mạt bị âm thanh dịu dàng này ngăn lại, lời xin lỗi dịu dàng này của Vận Linh giống như một bàn tay vô hình xoa dịu đi sự ủy khuất và tức giận còn lại trong lòng nàng, khiến nó hoàn toàn tan biến…
Bạch Mạt không muốn bị coi là người hiếu thắng nên quay lưng về phía Vận Linh nhẹ giọng nói: “Ngươi, ngươi thật là kỳ lạ, cũng không phải là cố ý chiếm tiện nghi của ta, xin lỗi cái gì…” Nói xong Bạch Mạt quay người về phía Vận Linh híp mắt cười: “Ai da! nói gì thì bây giờ chúng ta cũng được coi là bạn thân nhỉ? Nếu đã là bạn thân…Thì ôm nhau ngủ thân thiết cũng rất bình thường mà, cho nên… Nếu sau này ngươi không có ủy khuất gì thì làm gấu ôm của ta đi, như thế ta sẽ không phải cuộn mình lại để tìm hơi ấm… Hơn nữa cơ thể ta cũng là đông ấm hè mát, người cũng sẽ không phải chịu thiệt, thế nào?”
“Bạn thân là gì?”
“Chính là một người bạn rất tốt, giống như một người anh em có thể mặc chung chiếc quần cộc…”
Vận Linh suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại: “Cái gì gọi là ôm… Gấu ôm?”
“Ờ, chính là một con gấu rất rất lớn được làm bằng vải bông, có người… À không phải… Là rất nhiều người đều thích ôm đi ngủ, rất thoải mái…” Bạch Mạt giải thích xong lại bất giác tiến đến gần Vận Linh: “Ai da, ngươi đừng lo hỏi nữa, mau nói đi ngươi có đồng ý không?…”
“Câu cuối… Ngươi trước đây đã từng có… ‘Bạn thân’ chưa?”
“Có!” Bạch Mạt không chút nghĩ ngợi lập tức trả lời. Là Thẩm Mộng Ni, bạn thân của mình sao có thể quên được. Nhớ tới Thẩm Mộng Ni, đột nhiên Bạch Mạt cảm thấy… Vì sao lại có chút… Lạnh lẽo… Đôi tay đã ôm lấy cánh tay từ bao giờ, Bạch Mạt lại nhìn về phía Vận Linh: “Thế nào? Công chúa đại nhân… Người đồng ý chứ?”
“Không…” Vận Linh lại trở nên lạnh lùng.
“Hừ…Ngươi! Đồ keo kiệt! Ta đã ăn nói hạ mình như thế rồi!” Bạch Mạt kích động hướng về phía Vận Linh nói, sau đó trực tiếp xuống giường lấy y phục, vừa định mặc vào thì đột nhiên lại nhìn Vận Linh nói: “Hừ! Làm gì dữ vậy, ta sẽ tự mình làm một cái!” Nói xong nàng mặc y phục vào rồi gọi người đến rửa mặt…