Thế là suốt cả một buổi sáng, Bạch Mạt gặp ai cũng hỏi: “Có loại vải lông dài đó không?” Nhưng hầu hết mọi người chỉ biết đến loại vải lụa mịn và bông mềm, thế nhưng ngược lại cũng có cái kỳ lạ, không biết ở đâu người hầu tìm được mấy tấm vải ẩm mốc còn mọc cả lông. Trông thấy tấm vải mốc meo như vậy, Bạch Mạt cảm thấy buồn nôn đến mức gần như muốn nôn ra cả bữa sáng, cũng may Hề Nhân* thông minh, tìm được vài mảnh lông chồn và lông cáo đưa cho Bạch Mạt, nhưng cuối cùng Bạch Mạt vẫn bó tay, đừng nói là thứ này nếu ghép từng mảnh lại với nhau sẽ không ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng nếu thật sự làm thành một con gấu ôm lớn, với trọng lượng và kết cấu như thế này, Bạch Mạt thật sự sợ rằng sẽ bị gặp ác mộng vào ban đêm…
*Hề Nhân: một trong nha hoàn của công chúa, bên cạnh Hi Nhi, Hi Nhân.
Con gấu ôm này tạm thời không thể làm được, nhất thời không nghĩ ra cách khác. Vốn dĩ nàng hy vọng một bữa ăn ngon vào buổi trưa sẽ khiến tâm trạng của nàng bớt căng thẳng, nhưng mà Hạo Chính lại đến làm loạn thêm. Thấy Bạch Mạt gắp món gì, Hạo Chính cũng liền gắp món đó, có những món ngon gì thì hắn đều gắp sang chén mình ăn trước. Như vậy cũng tốt, mặc dù Bạch Mạt vẫn thấy chưa no nhưng lại thích thú với đống đồ ăn chất đống trong bát của Hạo Chính. Vận Linh cũng không biết nên nói gì, Bạch Mạt đương nhiên không giỏi làm ầm ĩ chuyện bé xé ra to, vì vậy nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng Hạo Chính sẽ rời đi ngay sau khi ăn xong…
Sau bữa cơm trưa, Túc Hạo Chính thật sự đắc ý đi ra, Vận Linh còn nói là đi Ngự Thiện Phòng, nói rằng không cần đi chung, thế là Bạch Mạt tự nhiên có thời gian để thư giãn thoải mái, ngắm hoa trong sân, ăn chút trái cây và hóng mát, cứ như vậy một ngày lại nhanh chóng trôi qua.
Nay Túc Hạo Chính không tới làm càn, trong bữa tối, dưới vẻ mặt ghét bỏ của Vận Linh, Bạch Mạt chỉ bằng lòng dừng ăn cho đến khi no và nấc cụt. Sau khi đợi tiêu hóa xong chỗ đồ ăn ở trong bụng, Bạch Mạt tắm rửa rồi trở về phòng, không kịp kéo ra, Bạch Mạt cũng không yêu cầu đổi vị trí, chỉ có thể tiếp tục ngủ bên ngoài, nhưng đề phòng tai nạn ngoài ý muốn xảy ra lần nữa, Bạch Mạt quyết định… mở to đôi mắt mà chiến đấu với bản năng của mình đến bình minh…
Sáng hôm sau…
“Ngươi… sao ngươi không đẩy ta ra?!”
“Ta đẩy rồi, nhưng vô dụng…”
“Vậy thì ngươi không thể đánh thức ta sao?!”
“Gọi rồi, cũng vô dụng…”
“Ngươi! Ngươi… ngươi bỏ thuốc vào đồ ăn tối qua!”
“Phò mã, ta không hiểu rõ lắm… Hơn nữa ta đâu có lý do gì hạ độc ngươi cơ chứ?”
“…” Nhưng Bạch Mạt đã quay đầu nghĩ kỹ về điều đó. Vì Vận Linh có thể chịu đựng bản thân nàng ngủ trên đùi nàng ấy lâu như vậy, thì còn vướng bận gì nữa? Người xưa có câu, cây ngay không sợ chết đứng, và con người không biết xấu hổ…
Bất khả chiến bại! “Dậy đi, ngươi là heo sao? Cứ như vậy mà ngủ được ư!” Bạch Mạt nói
“Vừa rồi là ai đè ép ta…”
“…” Bạch Mạt bí mật khịt mũi, lại vô tình lấp đầy một cái hố nàng đào, “Hôm nay… ngươi còn muốn đi Ngự Thiện Phòng nữa không?”
“Chà… chuyện này sẽ mất vài ngày…”
“Ồ… không có việc gì đâu, ngươi cứ đi đi, ta cũng có thể vui vẻ tự do, đi sớm về sớm…” Bạch Mạt cũng vô thức vừa nói vừa mặc quần áo.
Dựa vào Vận Linh đang ngồi trên giường lắng nghe một lúc, sau đó nàng bất giác nở một nụ cười rồi mới đáp lại: “Ừm …”
Vì là người có thân phận cao quý nên lần nào Bạch Mạt cũng mặc quần áo chỉnh tề rồi mới gọi nha hoàn vào phòng hầu hạ, chuyện này cũng lạ, không ai nói, dường như cũng không ai quan tâm, chỉ là cứ thuận theo tự nhiên mà làm.
Nói là nhàn hạ vui vẻ nhưng Bạch Mạt không hề thư thái, trước khi ăn trưa, Bạch Mạt yêu cầu Hề Nhân chuẩn bị một bữa khác cho nàng, Hề Nhân cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía Vận Linh, đợi khi chủ nhân của mình gật đầu mỉm cười rồi mới làm.
Vận Linh nói rằng sẽ không cần ai đi theo nàng ấy, Bạch Mạt vẫn vô cùng cảm kích. Quả nhiên đúng như lời Bạch Mạt dự đoán, ngay khi đến bữa ăn, Túc Hạo Chính lại xuất hiện đúng giờ, đắc ý gắp thức ăn cùng Bạch Mạt, Bạch Mạt ngay lập tức vui mừng, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, ngoại trừ những món Vận Linh làm, Bạch Mạt rất ngại động đũa…
Bạch Mạt vẫn tốt chán, dù sao hai bên trái phải không có đồ ăn, nhưng Hạo Chính cứ để bát đĩa qua lại và tiếp tục gắp thức ăn không ngừng.
Cuối cùng, Bạch Mạt cảm thấy mình đã trêu chọc đủ, lớn tiếng hỏi Hề Nhân: “Mà này, ngươi đã chuẩn bị đồ ăn cho ta chưa?”
“Nô tỳ để chúng ở trong xe ngựa, đã cất kỹ, hiện tại người muốn lấy ra hay sao?”
“Ồ, không có, chờ một chút, để cho Hạo Chính ăn no, ngươi lại lấy ra, ta không vội…” Bạch Mạt lúc này mới tự đắc.
“Hừ!” Túc Hạo Chính lập tức đặt đũa lên bàn, đứng đắn liếc nhìn Bạch Mạt, nhưng sau khi nhìn thấy Vận Linh ở một bên, hắn rốt cuộc không dám mở miệng nói nữa, cứ như vậy mà rời đi.
Được rồi, mọi người đã đi tới Ngự Thiện Phòng, để cho Bạch Mạt giải quyết bữa trưa của chính mình. Sau khi ăn cơm xong, cũng thường xuyên phải chờ thức ăn tiêu hóa, nhưng một lúc sau, Bạch Mạt lại nghe thấy có người gọi nàng, vẻ mặt căng thẳng, khi nhìn rõ người đó, biết chắc đó là nha hoàn của nàng thì nàng mới yên tâm, nàng cười khổ không biết có phải mình bị bóng đè hay không.
“Phò mã… Phò mã… Ngũ hoàng tử tìm ngươi khắp nơi sao?”
“Ngũ hoàng tử là ai? Tại sao lại muốn tìm ta?”
“Ngũ hoàng tử là… đệ đệ của công chúa…”
“Ta biết đó là đệ đệ của nàng… A… Túc Hạo Chính, hắn đang tìm ta?”
“Hừ… Ngũ hoàng tử vừa mới tới, trong tay cầm rất nhiều đồ vật, gọi chúng ta tới tìm ngươi…”
Bạch Mạt đúng là cái khó ló cái khôn liền ứng đáp: “Mau, các ngươi nhanh chóng đưa ta ra khỏi Nguyệt Tịch điện, đừng để hắn nhìn thấy ta!”
“Hả? Phò mã… cái này…”
“Đây là cái gì, nhanh lên, đi dạo gần đây một chút, ngươi đi cùng ta, ta sẽ không bị bơ vơ một mình!”
“Ừ…” Hai người đồng thời đáp lại, dưới sự thúc giục không ngừng của Bạch Mạt, bọn họ liền dẫn Bạch Mạt chạy lon ton ra khỏi Nguyệt Tịch điện.
Trong cung điện này không có nhiều chuyện vui, cho dù có cái gì vui vẻ, Bạch Mạt cũng không dám làm loạn, chỉ có một chỗ mà Bạch Mạt có thể nghĩ tới, muốn đi xem một chút nên liền nói: “Hai ngươi trực tiếp đưa ta đi Ngự Thiện Phòng đi!”
“Lên ngựa trở về đi ạ, chúng ta không thể tới đó được, nếu đi chúng ta sẽ bị chặt đầu ạ.”
“Ừm, vậy các ngươi có thể đem ta đi gặp Đại tổng quản của Ngự Thiện Phòng không?”
“Đúng… ”
Vì vậy, sau khi đi loanh quanh lẩn quẩn một vòng nữa, Bạch Mạt bị đưa tới một cổng cung điện, hai tên thị vệ đứng ngay tại cổng, vừa thấy có người đi tới liền ngăn lại: “Ai!”
“Bẩm đại nhân, Phò mã muốn gặp Đại tổng quản của Ngự Thiện Phòng… đây là lệnh bài của chúng ta…”
Hai tên thị vệ liếc nhìn phía sau Bạch Mạt, sau khi nhìn về phía thẻ bài thắt lưng, liền trở về chỗ cũ. Bước vào cổng cung điện, công công đi lại trong đó ăn mặc khác với những gì Bạch Mạt đã thấy trước đây, bọn họ đang làm việc vặt ở trong Ngự Thiện Phòng.
Bạch Mạt ngẫu nhiên dừng lại một chút liền hỏi: “Vị công công này, xin hỏi, Đại tổng quản ở đây đâu rồi?”
Người đàn ông nhìn cách ăn mặc của Bạch Mạt, khéo léo đáp lại: ” Bẩm đại nhân, Đại tổng quản ngự thiện hiện nay nên đang cùng đại công chúa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bữa tối cho phò mã…”
“Ồ? Lúc đại công chúa cùng phò mã còn chưa tới, đại tổng quản chuẩn bị bữa ăn cho ai à?”
“Bẩm đại nhân, Đại tổng quản ngự thiện đã sớm không cần tự mình xuống bếp, ngày bình thường đều là giám sát chúng ta làm mà thôi… “
“Kỳ lạ… chỉ vì phò mã mà cũng làm một chút thức ăn?”
“Cái này… cái này tiểu nhân không biết nữa sao? Vị đại nhân này, có cần tiểu nhân đi thông báo một tiếng không?”
“Được, được, vậy thì làm phiền tiểu công công rồi.”
Đại nhân khách khí, tiểu nhân đi luôn…
Bạch Mạt nhìn xem vị tiểu công công kia chạy xa, hai nha hoàn của nàng từ lâu nhu thuận đi theo sau Bạch Mạt, tùy thời cơ chờ Bạch Mạt phân phó…
Bạch Mạt bắt đầu lang thang khắp nơi, nơi đây giống như một cái “miệng” chia làm bốn, không biết chia cắt kéo dài đến đâu. Một lúc sau, Bạch Mạt thấy vị tiểu công công kia giới thiệu một người trông như một ông già 60 tuổi với nàng, Bạch Mạt đứng yên sửa sang lại trang phục của nàng rồi lặng lẽ đợi họ đến gần.
Người này nhìn Bạch Mạt một hồi rồi mới cung kính nói: ” Hạ quan là Chu Song Hỉ, không biết vị đại nhân này là…?”
Bạch Mạt suy nghĩ một chút rồi cười đáp lại nói: “Đại phò mã…”
Nói xong, người bên kia hiển nhiên là sửng sốt, bởi vì đang nhìn nhau mà nói, Bạch Mạt đã nhận thấy được con ngươi của lão nhân, đột nhiên mở to vì câu trả lời của nàng…
“Đại… Đại Phò Mã! Vi thần đáng tội chết vạn lần… Đáng tội chết vạn lần…”
Lão nhân này không nói hai lời trực tiếp bịch một tiếng quỳ xuống, còn không ngừng dập đầu, ngay cả vị tiểu công công đằng sau cũng quỳ xuống cùng một chỗ, lần này ngược lại là khiến cho Bạch Mạt giật nảy mình: “Đại tổng quản ngươi có tội gì đâu, mau mau, mau đứng dậy…”
“Vi thần không dám, vi thần có mắt không biết đại phò mã đã tới đây trước, gặp đại phò mã không hành lễ ở phía sau…”
“Ta có làm cái gì đại sự đâu, người không biết vô tội ngươi nhưng có nghe nói qua hay chưa?”
“Mau đứng dậy đi, ngươi tuổi này còn quỳ gối với ta như vậy, chắc ta giảm thọ mất!”
“Vi thần sợ hãi, cúi đầu lễ bái phò mã, là việc đương nhiên phải làm…”
“Hừ, cũng có lý, ngươi đã quỳ xuống và dập đầu, nên tha cho ngươi vô tội, ngươi hãy đứng dậy nói chuyện với ta…”
“Đa tạ phò mã…” Lão nhân chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn là cúi đầu nói chuyện: “Không biết Đại Phò Mã tìm vi thần có chuyện gì, làm phiền ngài tự mình đến đây…Vi thần tội…”
Bạch Mạt vội vàng nắm lấy lão nhân sắp mềm nhũn lại rồi nói: “Nói chuyện với ta, đừng hở một tí là cúi mặt xuống đất!”
“Dạ…”
“E hèm… Chỉ là ta đang chán, ta muốn đi đến Ngự Thiện Phòng nhìn xem… Nhưng ta nghe nghe nói Ngự Thiện Phòng không thể tùy tiện vào được, vì vậy ta liền đến hỏi ý ngươi…”
“Có thể đến, đương nhiên là có thể đến xem, nhưng Đại Phò Mã chỉ là đi xem một chút, vi thần có thể cho người…”
“Thật sao? Còn chờ cái gì, dẫn đường…”
“Dạ…”
Nói xong Đại tổng quản ngự thiện dẫn Bạch Mạt đi vài vòng, liền đến một cái cửa rất lớn, Bạch Mạt rửa tay rửa mặt đi vào, hai nha hoàn cũng chỉ có thể ở bên ngoài.
“Hoành tráng… Thật ngoạn mục …” Bạch Mạt đã nhìn thấy điều gì đó kinh ngạc khi bước vào, những dãy giếng ngay ngắn, và hàng loạt guồng nước ở đằng xa. Lạch nước được tự động vận chuyển đến các vũng ở giữa, công trình của ao nước cũng rất tráng lệ, các cửa nước được chạm khắc tinh xảo xung quanh cũng liên tục nhỏ nước, xen kẽ nhau, Bạch Mạt liền hỏi: “Đại tổng quản, những lạch nước này là từ đâu vậy?” Bạch Mạt chỉ vào các ao nước.
“Bẩm Đại Phò Mã, đây là nước suối trên núi, nước uống trong cung đều lấy ở trong đó…”
“Chà… chà… sau đó thì sao?”
“Bẩm Đại Phò Mã đó là những cái lò… dùng để nấu nướng gia súc lớn…”
“Ồ… chà… kia là cái gì vậy?”
“Dạ bẩm Đại Phò Mã, đó là truyền đồ ăn điện, tất cả các món ăn được gửi ra ngoài cần phải được kiểm tra bởi truyền đồ ăn điện trước khi chúng có thể được đưa lên…”
“Chính là…” Bạch Mạt vừa nói, vừa nhìn thấy ngoài cửa một ngôi nhà có rất nhiều thứ bay ra liền hỏi: “Cái đó… là có ý gì?”
“Dạ bẩm Đại Phò Mã, cái kia… vi thần cũng không biết… Đại Phò Mã, người mau cùng vi thần đến đây nhanh đi ạ, người nhìn xem…”
“Nhanh, nhanh…” Bạch Mạt cũng nhanh chóng đi theo…
“Phế vật! Phế vật! Đều là một đám phế vật! Bản công chúa đều ở chỗ này cùng các ngươi hao tốn cả một buổi trưa, như vậy mà các ngươi còn không làm được!”