Liên tiếp mấy ngày, Túc Hạo Chính và Túc Hạo Nhã cũng chưa tới tìm rắc rối, điều này ngược lại làm Bạch Mạt cảm thấy có điểm không bình thường, nhưng cũng chỉ có thể im lặng quan sát diễn biến mà thôi.
Khi vào cung cũng đã đi dạo một vòng, sáng sớm Bạch Mạt lại bị Vận Linh kéo đến chỗ lão Phật gia thỉnh an, lần này thế mà không có nhiều người vậy nữa, Bạch Mạt thụ sủng nhược kinh liền cứ vậy bị Thái Hậu lão Phật gia thân thiết kéo tay trò chuyện, chỉ là toàn nói về chuyện điểm tâm ngọt.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Bạch Mạt cũng không chịu thiệt, danh sách những người đến tửu lầu học cuối cùng vẫn là dựa trên ý tưởng ban đầu của Bạch Mạt, cho lệnh những ngự trù kia đến tửu lầu tự túc thực tập, hơn nữa là tới bao nhiêu người dạy bấy nhiêu người, đám ngự trù đều phải nghe theo sắp xếp của Bạch Mạt, nhưng Bạch Mạt cũng không được giấu riêng, dạy cái gì tiếp thu cái đó, cho ra lò tác phẩm mới cũng phải gọi người đến học. Đến khi rời khỏi Vĩnh Di cung của Thái Hậu, Bạch Mạt chỉ thiếu điều nhảy lên vỗ tay khen hay, đôi mắt sáng lấp lánh, miệng cười toe toét đến tận mang tai, lan sang Vận Linh bên cạnh.
Bạch Mạt thừa dịp Vận Linh không để ý, đột nhiên duỗi tay sờ cằm nàng một chút, “Đúng vậy…Ngươi cũng nên cười nhiều một chút… lớn lên xinh đẹp như vầy lại suốt ngày xụ mặt, quả thật rất lãng phí.”
Vận Linh trái lại không hề thấy kinh hãi hay ngạc nhiên, chỉ điều chỉnh sắc mặt rồi nói: “Vô lễ…”
“Là lá la…Từ nay quán ăn của ta sẽ có các đầu bếp của hoàng cung đến nấu, thực khách chỉ cần tiêu cùng một số tiền lại có thể dùng nhiều món ngon hơn. Thân ái, công chúa đại nhân thật sự không tới thử một chút sao? Ai! Ai! Thân! Ngươi đừng đi! Ai! Vận Linh! Ngươi chờ ta với…”
Hình như gần đây Vận Linh cũng đâu có bận rộn đến vậy, có đôi khi đến chỗ Thánh Thượng cũng không bao lâu liền quay về, đoán chừng là muốn mau chóng xong việc để cùng về nhà.
Cho nên chuyện tốt thành đôi, tâm tình thoải mái, khi dùng bữa liền có thể xơi một lúc hai bát cơm…
“Phò mã, sức ăn của ngài đúng là mạnh thật nha…”
Bạch Mạt tìm cơm thừa dính trên miệng xong, phồng má nói: “Ân ân ân…Ai dung (bảo) thức ăn đại tổng quang (quản) chớ thượng (ngự thiện) làm lại (càng) ngon chứ…”
“Phò mã ngài nói gì vậy?”
“Khi ăn và khi ngủ không nói chuyện…” Vận Linh nói.
Hi Nhi nhanh tay che miệng mình lại, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, “Chủ tử, Hi Nhi vẫn chưa dùng bữa mà.”
Nhìn ánh mắt hai người đổ dồn về phía mình, Bạch Mạt trực tiếp phồng má lẩm bẩm: “Vận Linh ngươi không phải cũng đang nói chuyện sao!”
Hi Nhi vừa thấy chủ tử nhà mình đã đặt bát đũa xuống, che miệng cười khẽ nói: “Phò mã, chủ tử dùng xong rồi.”
“Hắc! Đừng nói chuyện với ta!” Sau đó Bạch Mạt nhanh chóng vét hết đồ ăn ngon còn thừa lại không nhiều lắm trong bát mà đổ hết vào miệng, một hai ăn xong liền gọi Hi Nhi tới.
Hi Nhi hiểu ý, dâng khăn lông lên…
Bạch Mạt vừa nhận lấy khăn lông vừa nói: “Hi Nhi ta nói ngươi nghe, giờ ngươi cũng học hư! Ngươi lại hợp sức với chủ tử nhà ngươi bắt nạt ta…”, Bạch Mạt xoa xoa miệng lại xoa xoa tay tiếp tục nói: “Về phủ trưởng công chúa rồi, có làm món ngon cũng không cho ngươi ăn đâu! Ợ-” nói xong liền ném khăn lông lại cho Hi Nhi.
“A! Phò mã! Hi Nhi biết sai rồi vẫn không được sao, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nô tỳ!”
Bạch Mạt cong khóe miệng chính là “Hắc hắc hắc…” cười xấu xa.
Vận Linh ôn nhu nhìn, chờ hai người bọn họ náo xong mới mở miệng: “Đội ngũ đặc sứ hai nước Huyền – Đơn ngày mai sẽ vào đế đô, tôn phụ đã lệnh Nhị hoàng tử Túc Hạo Dục, Tam hoàng tử Túc Hạo Nghị dẫn theo văn võ bá quan tân nhiệm lần này lên trước tiếp đón về hoàng thành.”
“Ai? Túc Hạo Nhã không phải xếp hàng lão tam sao?” Bạch Mạt kỳ quái nói.
Vận Linh nhìn nhìn Bạch Mạt sau đó giải thích: “Hoàng tử công chúa triều ta phân biệt theo thứ tự, Túc Hạo Nhã đích thật là Tam công chúa.”
“Như vậy … Mới mẻ, vậy khi sắp xếp tách các ngươi ra cũng là phân theo thứ tự lớn nhỏ sao?”
“Tất nhiên là phân rõ…”
“Cũng đúng, các ngươi như vậy không cần chờ ngày lễ ngày tết chính là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, phân rõ cũng không có gì kỳ quái…” Khóe miệng nhếch lên lại tiếp tục nói: “Vào hoàng thành, sau đó thì sao, sao ngươi nói có một nửa vậy…” Quả nhiên Vận Linh sẽ không ấu trĩ mà phản bác, chỉ là ánh mắt hơi nghiêng nhìn về phía mình, Bạch Mạt nhịn không được chớp mắt cắn môi, mặt Vận Linh chỉ cần có biểu cảm liền đẹp hơn khi mặt lạnh nhiều.
“Đặc sứ vào cung, tôn phụ vì điều này mở tiệc mời trăm quan đón gió tẩy trần, ta tất cũng phải tham dự…”
“Chậc chậc chậc, lời này của ngươi, còn có ẩn ý gì khác không?”
“Ba nước Túc, Đơn, Huyền tạo thành thế chân vạc đã lâu, thông qua việc liên hôn với nhau thúc đẩy mối quan hệ huyết thống tốt đẹp, nhưng sau đó không biết từ lúc nào, dù hoàng thất có thái tử công chúa đi sứ nước kia, do thám được quốc lực, vẫn hòa hỏa bàn luận chính sự với nhau… kỳ trân dị bảo dâng tặng thường biểu thị cho cuộc đấu trí đánh cược…”
“Chắc chắn là đánh cược rất lớn…”
“Ừm…”
“Vui nha! Ha ha…”
Vận Linh lại cho nàng một cái liếc xéo, như thể vạn phần khinh thường, “Chớ có làm loạn thêm…”
“Gì chứ! Ta cũng chưa nói muốn làm cái gì, hơn nữa ta vì ngươi đã thấp giọng rồi không phải sao.” Ngẫm nghĩ Bạch Mạt lại cảm thấy không đúng, “Đợi đã, ngươi lải nhải nửa ngày trời chính là muốn nói ta, bảo ta đừng làm loạn thêm, ngươi thấy ta có thể làm loạn thêm được gì… Không cho ta tham gia đánh cược? Đánh cược lớn như vậy, nếu có thể khiến nước Túc thắng, không cần biết là ai chẳng phải đều là kết quả tốt nhất ư?”
“Tuy nói vậy, trong triều thế lực rối ren phức tạp, chỉ là nhắc nhở ngươi đừng nên qua lại quá thân mật với nước hắn, tránh để người đời đàm tiếu…”
“Tê…Cho dù là đối địch… Thật sự khó lòng phòng bị!” Kinh ngạc qua đi Bạch Mạt đột nhiên lại ôn nhu chăm chú nhìn Vận Linh nói: “Ai! ngươi có thể lớn đến chừng này trong cái vũng bùn mà mỗi bước đi đều nguy nan này, thật không dễ dàng gì!” Ô hô, nhận được không phải là cái nhìn khinh bỉ như dự doán mà lại là một điệu cười âm hiểm, Bạch Mạt ngay lập tức cảm nhận được lông tơ sau gáy dựng đứng cả lên.
“Nếu phò mã tự nhận bản thân tài tình nhạy bén, cứ ganh đua cao thấp với người nước hắn, bổn cung sẽ đề cử ngươi với phụ hoàng…”
“Khụ khụ khụ…Vẫn xin công chúa đại nhân hiền lương thục đức giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân chiều ý người…Khiêm tốn cũng có hay mà! Cho nên ta khẳng định là người xem an phận, ha hả, người xem thôi!” Quả nhiên, đùa dai phải trả giá đắt…Quan sát biểu tình của Vận Linh, xác định nàng chỉ nói đùa, Bạch Mạt mới thầm thở phào.
Chiếu theo ý tứ của Vận Linh, “Nếu đến ngoại quốc quá thường xuyên tất sẽ bị giám sát!”, cho nên Bạch Mạt suy đi tính lại, đối ngoại vẫn là lấy Vận Linh làm chủ sẽ tăng phần thoả đáng, làm tất cả mọi người cảm thấy mình chỉ được chút khôn vặt, sẽ không trở thành vật ngáng đường của bất kỳ ai là được, chẳng qua hình như đó là sự thật.
Sau giờ ngọ ngày thứ ba một bộ phận thái giám cùng thị nữ trong điện đã được điều động đi, đề tài thảo luận của rất nhiều người hơn phân nửa là chuyện sứ giả hai nước Huyền – Đơn vào hoàng thành, nhưng dù có nhìn rõ đâu là hoàng tử đâu là tùy tùng, tướng mạo cũng không thể nào sánh với phò mã được.
Mãi khi Bạch Mạt ở điện Nguyệt Tịch có thể mơ hồ nghe được tiếng đàn ca tấu nhạc truyền từ bên ngoài vào, tâm tình không nhịn được kích động, bộ dáng tựa hồ rất thân thiết đi theo Vận Linh, người cứ chốc chốc lại trở về thay y phục mới, cùng nhau đi tới một cái hoa viên nhỏ. Túc Hạo Nhã và Túc Hạo Chính vẫn còn bị vây xung quanh bởi vài người mà chắc là các hoàng tử, công chúa đã đến từ sớm. Bởi vì đã xác định vị trí rõ ràng hơn, Bạch Mạt một đường chỉ gật đầu mỉm cười nhẹ xem như chào hỏi, trừ Vận Linh ra thì cũng không trò chuyện với bất kỳ ai, còn khi Vận Linh trò chuyện, bản thân cũng chỉ “chuyên chú” nhìn nàng.
Không bao lâu, Vận Linh tặng mình một nụ cười nhẹ thật ôn nhu với sau đó xoay người, Bạch Mạt bắt kịp một cách vô cùng tự nhiên, những người khác cũng đi lên theo, mỗi một thị nữ, thái giám cũng ở một bên, ngầm hình thành một đội ngũ do Vận Linh và Bạch Mạt dẫn đầu.
Bạch Mạt nhìn nhìn phía sau rồi xoay người thấp giọng kề sát bên tai Vận Linh nói: “Ai da, quả nhiên là Trưởng Công Chúa, đại tỷ tỷ…”
“Phò mã không phải cũng vậy sao…” Vận Linh ôn nhu nói
“Vâng, nhờ phúc của công chúa ngài đấy!” Bạch Mạt chỉ lo đối đáp với Vận Linh, cũng không chú ý đằng trước đi đến đâu, chỉ là càng lúc càng nghe rõ tiếng đàn nhạc hòa tấu cùng tiếng người cười nói ầm ĩ, khiến Bạch Mạt khi nói chuyện cứ phải sát lại gần rồi lại gần hơn về phía Vận Linh.
“Trưởng Công Chúa và Đại Phò Mã đến…” Một giọng nói sang sảng của thái giám vang lên bên cạnh, dọa Bạch Mạt đến mức phải lập tức chụp lấy tay Vận Linh kế bên. Vận Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ, Bạch Mạt mới thả ra.
“Trưởng Công Chúa cùng Đại Phò Mã thánh an!” Quần thần đồng thanh hô. Lại đột ngột như vậy, làm Bạch Mạt xém nữa lại chụp tay Vận Linh rồi.
Thanh âm sang sảng của thái giám vẫn tiếp tục, nhưng hình như sự chú ý của rất nhiều người đều dồn lên động tác của Vận Linh và Bạch Mạt, thanh âm bái lễ cũng không có lớn đến vậy.
Vận Linh đưa Bạch Mạt đến chỗ ngồi, mới lần nữa vỗ nhẹ tay Bạch Mạt, ý bảo Bạch Mạt có thể buông ra rồi. Bạch Mạt tuân lệnh nhanh chóng buông tay, khi đã ngồi đàng hoàng trong lòng vẫn kêu gào “Má ơi! Quá kích thích! So với hội nghị công ty quả là ở một đẳng cấp khác.”