Chương 49: Muốn hỏi mặt các người có đau lắm không?
“Thời gian không còn sớm nữa, có ai biết không? Huyền Ý Văn hỏi.
Trên điện trở nên yên tĩnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất lâu không có ai đứng ra, thánh thượng cũng nhìn ra được, nhưng vẫn ngồi một cách bình tĩnh như núi thái sơn.
“Thế nào, A Khắc Tô Đơn Phụ … trả lời được không? Xem ra con số mười vạn này đổ xuống sông xuống biển thôi … ha ha ha …” Huyền Ý Văn đắc ý.
“Ồ? Tiểu vương lại không cho rằng như vậy, Huyền Ý Thiên, hay là chúng ta cùng tranh luận đi?”
Giọng nói trong trẻo của Huyền Ý Thiên vang lên, người cũng đứng lên theo: “Không cần nhiều lời, làm thôi …”
Một người đàn ông khá gầy gò phía sau A Khắc Tô Đơn Phụ lập tức đứng lên: “Nếu đã là tranh luận mà không nhiều lời thì e là lí lẽ sẽ không được đầy đủ mất!”
Đòn đầu tiên đã bị chặn, Huyền Ý Thiên coi thường nhìn đối phương rồi nói: “Đúng là có thể làm tiểu vương vui vẻ, thử hỏi trên thế gian này đàn ông quan trọng hay phụ nữ quan trọng?”
Mọi người cũng tạm thời dừng lại việc đoán ba đồ vật kia, bắt đầu quan tâm đến tranh luận của hai người, Bạch Mạt cũng suy nghĩ một cách nhiêm túc, tiện thể tìm hiểu cách tranh luận của bọn họ.
Không lâu sau, người đàn ông nước Đơn sau một hồi suy nghĩ đã cao giọng: “Phụ nữ cần đàn ông gánh vác gia đình sẽ thấy đàn ông quan trọng, đàn ông cần phụ nữ nỗi dõi tông đường sẽ cảm thấy phụ nữ quan trọng hơn.” Những người trên điện hầu như đều vừa ý với đáp án này, thi nhau gật đầu, thế là người đàn ông nước Đơn lại nói tiếp: “Ngày qua ngày, mặt trời mọc, mặt trăng lặn, dám hỏi hoàng tử nước Huyền, mặt trời bắt đầu lặn khi nào, mặt trăng bắt đầu mọc khi nào?”
“Hỏi rất hay!” Huyền Ý Thiên quả nhiên là tài trí nhanh nhẹn, trong khi rất nhiều người còn đang cố hiểu câu hỏi này thì đã trực tiếp trả lời: “Sau khi mặt trời mọc liền đi về phía mặt trời lặn, vậy lúc mặt trời bắt đầu mọc chính là lúc mặt trời bắt đầu lặn. Hỏi như vậy khó ở chỗ mặt trăng mọc lúc nào, mặt trời mọc mặt trăng lặn, mặt trời lặn mặt trăng mọc, ngươi có phải rất muốn bản vương trả lời ngươi mặt trời lặn chính là lúc mặt trăng bắt đầu mọc chứ gì? Bản vương sao có thể bị ngươi lừa gạt được chứ, mặt trời chưa lặn mặt trăng đã mọc rồi …”
Hình như đúng là vậy, rất nhiều người đã theo kịp tiết tấu của Huyền Ý Thiên, giống như vì lời của hắn ta mà nhanh chóng ngộ ra được vậy.
“Nếu mặt trời mọc đi theo hướng mặt trời lặn, vậy ở nơi chúng ta không nhìn thấy, mặt trăng lặn chắc cũng đi về phía mặt trăng mọc, nhưng nếu tiểu vương nói như vậy, ngươi chắc sẽ nói không được dùng phán đoán để phản bác, vậy thì tiểu vương bèn cho ngươi một luận điểm, trời không quang thì mặt trời sẽ không mọc, vậy sẽ không có mặt trời mọc mặt trời lặn, trời mà quang, lúc đầu tiên mặt trời xuất hiện chính là lúc mặt trời mọc, nếu không thấy mặt trời sẽ là lúc mặt trời lặn của ngày hôm đó, vậy thì … Mặt trăng mọc tất nhiên là khi trong đêm nhìn thấy mặt trăng! Đúng hay không đúng?” Huyền Ý Thiên đắc ý vặn lại.
Huyền Ý Thiên nói một hồi đã thuyết phục toàn bộ người trên điện, mấy đại nhân tế rượu cũng gật đầu liên tục, Hoa lão càng đỏ hết cả mặt, kéo râu mình thật chặt mà nhìn Huyền Ý Thiên, nếu Huyền Ý Thiên này mà là người nước Túc, Hoa lão nhất định chiêu mộ hắn! Còn Bạch Mạt lại muốn cho Huyền Ý Thiên một cái like, những người ở đây cảm thấy là do suy đoán nhưng với Bạch Mạt lại chính là sự thật, Huyền Ý Thiên là người không bị sự thiếu thốn của thời đại này giới hạn nhận thức, nếu như có thể viết vào sử sách truyền cho hậu thế ngàn năm sau thì Huyền Ý Thiên chính là người đầu tiên mở đường. Tất nhiên Bạch Mạt cũng không rảnh rỗi, xác định được cách bọn họ tranh luận rồi liền bắt đầu tìm những vấn đề khó như vậy trong kí ức của mình.
“Tại hạ bái phục!”
“Vậy là nhận thua rồi sao?”
Người đó cười khiêm tốn nói: “Sao lại thế … Sợ là phải làm hoàng tử của nước Huyền mệt thêm một chút rồi, mời ngài!”
“Được! Hừm … bản vương hỏi ngươi, chỗ nghèo nàn của đất nước, tại sao nhiều người càng sinh càng nghèo nhưng lại vẫn càng nghèo càng sinh?”
“Sinh là vì cần nhiều sức lao động để kiếm ăn sinh tồn, hi vọng là nhỡ một người thành công thì có thể giúp cả nhà. Tất nhiên người nhiều thì ăn mặc, đồ dùng cũng cần nhiều làm gia tăng gánh nặng trong nhà, dẫn đến chỉ sinh mà thiếu dạy, tất nhiên khó làm nên sự nghiệp gì, càng không đạt được lại càng muốn đạt được, cũng vì người nhiều thì cần càng nhiều sức lao động thế nên chỉ có thể tiếp tục sinh để giải quyết, cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng chỉ có thế … Khả năng cung cấp dạy dỗ chỉ có thể từ từ giải quyết, còn đất nước cũng như vậy, dân ít sẽ bị bắt nạt! Hoàng tử nước Huyền … có phải vậy không …” Còn chưa xong, người đó lại nói tiếp một câu giống như là tự nói với chính mình: “Haizz … biết càng nhiều thì càng thấy mình bất lực …”
“Hừ …” Huyền Ý Thiên này của Huyền Ý Thiên có vẻ không còn rõ ràng như trước.
Trên điện cũng trở nên yên tĩnh, đến cả tiếng nhạc cũng thay đổi trở nên trầm thấp chậm rãi, tuy là không cố tình nhưng lại vừa hay phù hợp với hình hình này.
“Hoàng tử nước Huyền tuy ngài tài năng sắc bén nhưng tấn công lại không đủ mạnh mẽ, đã vậy thì đừng trách tại hạ … Xin hỏi trên đời này gà có trước hay trứng gà có trước?”
“Ngươi!”
“Quá khen!”
“Ngươi ăn gian!”
“Ăn gian là thế nào, ngài cũng có thể biện luận một chút!”
“Đề này vốn là không thể giải thích được!”
“Vậy là hoàng tử thừa nhận tại hạ thắng rồi đúng không? Biện luận chính là một chữ “giải”, mọi việc đều có thể giải thích, không giải thích được chỉ là vì ngài không giải thích được mà thôi.” Nói xong người này liền hành lễ với A Khắc Tô Đơn Phụ.
A Khắc Tô Đơn Phụ vỗ tay rồi cho người đó ngồi, lại cười lạnh nói: “Sao rồi, Huyền Ý Văn, ngươi lại muốn giờ trò xấu như lần trước sao?”
“Y Thiên, ngồi xuống đi …” Huyền Ý Văn bảo Huyền Ý Thiên bình tĩnh ngồi xuống rồi mới nói với người đối diện: “Đơn Phụ huynh đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, coi như ngươi thắng thì đã sao? Các người liệu có đoán được một vật trong số này hay không? Ha ha ha …” Uống cạn ly rượu lại nhìn một lượt xung quanh rồi đứng dậy hướng mặt về phía Túc Quân đồng thời còn giơ chiếu thư trong tay lên nói: “Thánh Quân nước Túc, bây giờ ta có thể huỷ chiếu thư này rồi chứ?”
Thánh thượng vẫn bình tĩnh hỏi mọi người: “Thật sự không có ai biết sao?” Toàn bộ văn võ bá quan xung quanh đều cúi đầu nhưng thánh thượng vẫn bình tĩnh như cũ: “Xem ra các ngươi cần phải ra ngoài thật nhiều để lấy thêm kiến thức rồi, tránh để già rồi mà còn bị coi là trò cười…”
“Thánh quân nói đi đâu vậy, lần này đúng là Ý Văn có chuẩn bị mà đến, không ai biết cũng có thể hiểu được, Ý Văn không dám chọc cười, nhưng Ý Văn vẫn phải cám ơn thánh quân, chiếu thư này Ý Văn đành …”
“Khoan đã!” A Khắc Tô Đơn Phụ lại lạnh giọng cắt ngang Huyền Ý Văn. Chờ ánh mắt mọi người đều tập trung đến mình thì mới nói tiếp: “Huyền Ý Văn, ngươi không cần huỷ chiếu thư này.”
“Hờ hờ … Đơn Phụ huynh còn muốn cưỡng ép hay sao?” Huyền Ý Văn nắm chiếu thư cười lạnh nhìn A Khắc Tô Đơn Phụ.
“Tất nhiên là không rồi! Nhưng … Tiểu vương bỗng nhiên nhớ lại … Trong hộp ngọc đầu tiên này là vật gì rồi, sợ là ngươi sẽ phải vui quá hoá buồn rồi …”
Huyền Ý Văn bỗng nhiên nheo mắt lại, nhìn A Khắc Tô Đơn Phụ một cách nghiêm túc rồi nói: “Bản vương muốn nghe đấy, cái ngươi vừa nhớ lại ấy liệu có thể chuyển bại thành thắng được không! Hừ!”
“Là cầu gai, nó có hình cầu, kích thước không giống nhau, sống ở giữa san hô nơi có nhiều tảo hoặc dưới cát và khe đá dưới biển.” A Khắc Tô Đơn Phụ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Huyền Ý Văn cười lạnh hai tiếng sau đó nói tiếp: “Trên gai của nó có độc có thể chế thuốc làm người ta hô hấp khó khăn, cơ bắp tê liệt, co giật dẫn đến tử vong.”
Bỗng nhiên có tiếng ly rượu rơi xuống đất trong điện đang yên lặng làm cho ánh nhìn của mọi người đều hướng về phía Huyền Ý Văn, chỉ thấy Huyền Ý Văn mang vẻ mặt kinh hoàng, hai bên tóc mai rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh, bên cạnh là Huyền Ý Thiên cũng mang vẻ mặt ngây ra, ly rượu vẫn còn lăn bên chân hắn ta.
“Ha ha ha … cuối cùng vẫn là vui quá hoá buồn! Huyền Ý Văn, chiếu thư này của ngươi vẫn nên để đó đi …” A Khắc Tô Đơn Phụ vẫn ngồi yên tĩnh cuối cùng cũng đứng dậy, từ từ đi về phía trưởng công chúa, ánh mắt không rời nhìn trưởng công chúa.
Trên điện hoàn toàn yên tĩnh, dàn tấu nhạc lúc này cũng đều dừng lại, lần này không phải là trùng hợp mà là bị tình hình trước mắt làm cho quên mất mình đang làm gì.
Ở chỗ cách bàn của trưởng công chúa và phò mã khoảng hai bước chân A Khắc Tô Đơn Phụ mới đứng lại, khuôn mặt hắn lạnh lùng đẹp trai lại thêm nụ cười xấu xa, lúc này lại nói: “Trưởng công chúa, Đơn Phụ lấy chiếu thư này cho người có được không?”
Còn trưởng công chúa vẫn như trước chỉ cười một cách bình tĩnh, không trả lời.
Lúc này rất nhiều người cũng chú ý đến phò mã bên cạnh trưởng công chúa vẫn đang cười, ánh mắt cười sâu xa sáng long lanh, có người cho rằng phò mã có thể bị chọc giận đến sắp phát điên, nhưng vẫn có một số người không cho là vậy, trong đó có Hoa lão, Hoa lão cũng không biết làm sao, hai tay nắm chặt nhúm râu dê của mình trực tiếp đứng lên, trên mặt đầy mong chờ nhìn phò mã.
“A …” Bạch Mạt bỗng nhiên thoải mái ưỡn eo, sau đó nhìn A Khắc Tô Đơn Phụ vẻ mặt không vui, cất tiếng nói: “Ái chà, có phải đã làm phiền ngươi tỏ tình với trưởng công chúa rồi không, vậy thì rất xin lỗi nhé, có điều … phò mã ta cảm thấy nếu như ngươi đã biểu diễn xong rồi …” Sự tản mạn của Bạch Mạt bỗng nhiên biến mất: “Tất nhiên là đến lượt của ta rồi!”
“Ồ? Phò mã còn muốn biểu diễn gì nữa?” A Khắc Tô Đơn Phụ không hiểu lại nói.
“Về việc này … người cứ chờ trước đã …” Bạch Mạt nói rồi liền đứng dậy rũ rũ áo, sau đó nói với thánh thượng: “Khởi bẩm thánh thượng, có người muốn bắt nạt trưởng công chúa …” Còn chưa nói hết nhưng rất nhiều người đã bắt đầu thấy thương tiếc cho trưởng công chúa, Bạch Mạt lại nói tiếp: “Xin thánh thượng cho phép Bạch Mạt vì trưởng công chúa lấy về chiếu thư này!”
Những lời to gan này đã làm cho quần chúng hít thở không thông, nhưng sau đó lại là tiếng cười sảng khoái của thánh thượng: “Được được được! Phò mã cứ lấy tự nhiên, lấy được ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh!”
“Cám ơn thánh thượng, không biết Bạch Mạt có thể làm phiền Phủ công công chuẩn bị giúp vài thứ …”
“Chuẩn …”
“Một đôi gang tay thật dày, một cái kéo của nhà bếp, một ít vụn cỏ… à, lấy thêm một cái búa để đề phòng … ừm, chính là những thứ này, làm phiền Phủ công công rồi …”
“Phò mã khách sáo rồi, lão nô bây giờ sẽ đi chuẩn bị ngay …”
“Ừ được …” Nói xong Bạch Mạt lại nhìn về phía nước Đơn nhưng lại bị A Khắc Tô Đơn Phụ chắn mất tầm nhìn, vì thế mà thấy đáng ghét: “Haizzz, làm phiền … nhị hoàng tử tránh đường, ngươi chắn đường của phò mã ta rồi!”
A Khắc Tô Đơn Phụ trên mặt âm u lạnh lùng hầm hừ nghiêng người hai tay ôm trước ngực.
“Người đó, người gầy gầy đó … ai chà …đúng, chính là ngươi! Đồ còn chưa đến, phò mã ta đành tranh luận với ngươi trước vậy!”
“Hả?” Người kia đứng dậy, thấy buồn cười tiến đến.
“Đừng hả nữa, vừa rồi người hỏi là gà có trước hay trứng gà có trước?”
“Đúng thế, lẽ nào phò mã biết sao?”
“Ta không biết nhưng ngươi thì biết.”
“Hư hừ …phò mã nói đùa, biết hay không thì tại hạ cũng sẽ không nói cho người.”
Bạch Mạt nhìn hắn ta hơi có chút ý sâu xa rồi cười nói: “Phò mã ta hỏi ngươi trứng gà là chữ gà đứng trước hay chữ trứng đứng trước?”
“Tất nhiên là chữ gà!” (Trong tiếng Trung thứ tự chữ ngược so so với tiếng Việt) Đối phương trả lời rất nhanh.
“Ấy, có phải ngươi sẽ không nói cho ta biết không? Ồ … Như vậy nếu như chữ gà ở trước vậy thì trứng gà sẽ phải có con gà trước rồi mới có nó rồi?”
“Giải thích như vậy không hợp lí!”
“Không hợp lý sao? Vậy được … Ta hỏi ngươi, ngươi có phải do mẫu thân ngươi đẻ ra không?”
“Tất nhiên!”
“Vậy có phải là mẫu thân ngươi có trước rồi mới có ngươi không?”
“Phải …”
“Trứng gà cũng là mẫu thân nó đẻ ra phải không?”
“Phải …”
“Vậy mẫu thân của nó là con gà có phải không?”
“…”
“Ngươi thừa nhận có mẫu thân trước rồi mới có con vậy thì ngươi cũng phải thừa nhận phò mã ta nói con gà có trước là đúng đi …”
“…”
“Thế nào, vẫn cần ta đổi một cách giải thích khác sao?”
“Không cần!”
“Vậy được rồi, bây giờ đến lượt ta. Ừm … Nếu như A Khắc Tô Đơn Phụ ở trong hoang mạc, trước mắt có hai cốc nước, một cốc nước tiểu, một cốc nước rửa chân. Nếu như cần uống một cốc để duy trì tính mạng thì hắn ta nên uống cốc nào?”
“Ngươi!”
“Ngươi … cái gì mà ngươi!” Bạch Mạt hình như rất sợ bộ dạng hung dữ của bọn họ, vừa kêu vừa lùi lại: “Các ngươi muốn làm gì hả, tranh luận mà còn muốn động thủ à?”
“Đây đâu có phải là tranh luận!”
“Sao lại không phải, hai cốc nước, một cốc nước tiểu, một cốc nước rửa chân. Trong sách y có nói, trong nước tiểu có rất nhiều vật chất, có thể chữa vết thương, và còn có các tác dụng khác nữa, nước rửa chân thì không có nhiểu tác dụng, nếu chỉ để duy trì tính mạng thì không phải là còn hai cốc nước sao? Uống nước là xong!”
“Ngươi nói là có hai cốc nước, một cốc nước tiểu, một cốc nước rửa chân, lấy đâu ra nước để uống!”
“Đúng vậy, hai cốc nước, một cốc nước tiểu, một cốc nước rửa chân, tổng bốn cốc …”
“Ngươi!”
“Lại làm sao? Nếu như các hạ đã nói không tính thì không tính nữa, vậy thì phò mã ta lại đổi câu khác, ừm …như thế này, nếu như mẫu hậu của A Khắc Tô Đơn Phụ và trưởng công chúa cùng rơi xuống nước, hai người đều không biết bơi, còn A Khắc Tô Đơn Phụ dùng hết sức cũng chỉ cứu được một người, vậy hắn ta sẽ cứu ai?”
“Tất nhiên là …”
“Ai cơ?”
Người đó do dự hổi lâu vẫn không dám nói, cuối cùng chỉ đành cúi đầu nói: “Tại hạ thua rồi …”
“Ồ, thua nhanh vậy à?” Bạch Mạt sờ trán với vẻ khó xử, giọng nói có vể thấp nhưng lại rất rõ ràng: “Được rồi … Vậy thì tha cho ngươi … ngươi cũng thật đáng thương”
“Cũng chỉ là thắng tranh luận thôi mà, ngươi làm sao lấy được chiếu thư của Huyền Ý Văn đây?” A Khắc Tô Đơn Phụ nói một cách âm u lạnh lùng.
Bạch Mạt lại lướt nhìn anh ta, nhưng ánh mắt lại rơi về phía Phủ công công đang đưa người tới: “Không cần phải vội … thấy chưa, không phải đến rồi sao!” Bạch Mạt tiến lên hai bước nghênh đón: “Phủ công công, vất vả rồi …” Nói rồi lấy gang tay dày trên tay tiểu công công phía sau mang vào tay trái của mình, còn tay phải thì cầm kéo đi về phía chiếc hộp ngọc thứ nhất.
Bạch Mạt vừa định ra tay thì bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Huyền Ý Văn nói: “Hoàng tử Huyền Ý Văn, tại hạ có thể làm hỏng nó không?”
Huyền Ý Văn không hiểu nhìn hắn, với biểu hiện vừa rồi, người này dù luôn mang vẻ ngây thơ vô tội nhưng có thể đánh trả mình một cách nặng nề, Huyền Ý Văn yếu ớt gật đầu.
Bạch Mạt lập tức vui vẻ đáp lại: “Cám ơn!” Nói xong liền vươn tay cầm lấy nhím biển “rất độc” kia, sau đó cúi người dùng kéo cắt, đang cắt đến đầu cũng không ngẩng lên thì lại hô một tiếng “nước”. Hi Nhi bên cạnh Vận Linh vô cùng kích động, bắt lấy bình nước trên khay cung nữ đang bưng đi đến.
“Phò mã …”
“Rót vào đây …”
“Dạ …”
“Rót tiếp …”
“Dạ …”
“Rót thêm nữa …”
“Dạ dạ …”
Một lúc sau …
“Được rồi!” Bạch Mạt vui vẻ ném kéo đi, sau đó chạy về bàn cầm đũa lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, phò mã gắp từ trong nhím biển “rất độc” kia ra một vật hình lưỡi, cho vào miệng nhai …
“Ưm ưm ưm … rất ngon …” Sau đó lại lấy ra một miếng nữa cẩn thận đưa đến bên miệng trưởng công chúa: “Nàng nếm thử xem … ngon lắm đấy …”
Vận Linh trừng mắt với Bạch Mạt nhưng vẫn mở miệng ra, Bạch Mạt cười trộm, nhanh chóng nhét vào miệng nàng, sau đó nhìn chăm chú vẻ mặt của nàng … kết quả lại thất vọng … người phụ nữ này luôn không có sức sống gì cả!
“Có ngon không?” Vì để tiếp tục diễn, Bạch Mạt hỏi với vẻ đầy mong đợi.
“Cũng tạm …”
“Thật khó chiều, sơn hào (hải vị) như thế …” Tất nhiên Bạch Mạt không dám đưa cho thánh thượng ăn, ba gắp đã ăn hết sạch, tiện tay ném vỏ không lên bàn, không nhịn được mà vỗ miệng tiện thể lướt nhìn trộm một lượt xung quanh, có quỷ biết được Bạch Mạt đang rất muốn nhờ Phủ công công lấy chổi và hốt rác quét hết các cặp mắt đang rơi đầy trên đất ở đây đi biết chừng nào! Bao gồm cả tên A Khắc Tô Đơn Phụ đầu bị hỏng kia nữa!
Bạch Mạt lại đến bên Phủ công công lấy chiếc găng tay còn lại mang vào sau đó đến trước chiếc hộp ngọc thứ hai, cũng như trước, thu lại tay đã vươn ra mà quay đầu nhìn Huyền Ý Văn. Lấy được cái gật đầu có vẻ ngốc nghếch của đối phương liền ngay lập tức cầm lên tay, xoay xoay quan sát nhìn thấy vết nứt thì vui vẻ: “Ha ha … chín rồi!” Nói rồi đặt lên trên hộp ngọc dùng sức tách ra, sau đó lại thấy chỗ không đủ rộng liền cầm về bàn của mình: “Đũa! Đĩa sạch!” Lúc sau Bạch Mạt nhận lấy đũa mới Hi Nhi mang đến liền bắt đầu gắp thịt ra, còn tranh thủ nói với Hi Nhi: “Ừm, nhanh trí đấy, tí nữa sẽ để cho ngươi một phần!” Nhưng cái mùi rất nồng này đã doạ cho Hi Nhi vội vàng phất tay, Bạch Mạt trừng mắt với nàng ta, sau đó tiếp tục bận rộn, cuối cùng làm xong rồi lại tự mình ăn trước một cách ngon lành trước mặt tất cả mọi người.
Ăn xong Bạch Mạt tất nhiên là không quên Vận Linh, lại bón cho nàng trước mặt tất cả mọi người, Vận Linh cũng thật lợi hại, cái mùi này không phải ai lần đầu tiên tiếp xúc cũng có thể thản nhiên ăn ngay được, làm cho Bạch Mạt phải nhìn nàng với cặp mắt khác! Sau khi đưa cho thánh thượng và sứ giả hai nước một phần, lại đưa phần cuối cùng cho Hoa lão đang sắp nhổ hết râu của mình ra kia, ông vui vẻ đến suýt ôm lấy Bạch Mạt mà khóc lóc!
Cuối cùng đến cái hộp thứ ba, lần này Bạch Mạt tay không tiến đến, lần thứ ba vươn tay vẫn là dừng lại nhìn về phía Huyền Ý Văn, Huyền Ý Văn đã sắp sụp đổ rồi, lập tức hét lên: “Vật này nếu như phò mã có thể ăn nữa thì bản vương sẽ …bản vương sẽ …”
Trong lòng Bạch Mạt có chút hối lỗi, nhìn xem, nàng suýt nữa đã làm cho đại hoàng tử phát điên rồi!
“Hờ hờ … hoàng tử Huyền Ý Văn, ngài bình tĩnh đi, tại hạ chỉ là muốn hỏi xem có thể đặt nó xuống đất được không thôi?”
“Tất …tất nhiên có thể …” Huyền Ý Văn nói lắp bắp có vẻ khó xử.
“Cám ơn …” Bạch Mạt cười thân thiện đáp lại. Sau đó cầm vật đó lên đặt xuống đất, sau đó lại chạy về lấy vụn cỏ trong tay công công rồi rải ra đất, sau đó vỗ vỗ gõ gõ nhè nhẹ lên vật đó, lúc sau vật đó liền sáng lên, lại còn tự mình chạy đi chạy lại trên đất, chạy xung quanh tứ phía, trên đường chạy qua những vụn cỏ trên đất đều không còn lại chút nào … Bạch Mạt nhìn kha khá rồi mới cầm nó lên, sau khi tượng trưng vỗ vỗ nó mấy cái thì lại nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ.
Sau đó Bạch Mạt đi thẳng đến trước mặt Huyền Ý Văn: “hoàng tử Huyền Ý Văn, ngài xem, có thể cho ta thứ đó được không?” Bạch Mạt chỉ về phía chiếu thư mà nói.
Huyền Ý Văn trợn tròn mắt, luôn nhìn thẳng vào Bạch Mạt, còn tay cũng tự nhiên mà đưa chiếu thư ra.
Bạch Mạt nhận lấy chiếu thư, sau khi vui vẻ cám ơn liền quay trở về bên cạnh Vận Linh, tuỳ ý để chiếu thư lên đùi nàng rồi lại ngồi xuống.
Vận Linh cầm lấy chiếu thư, nhanh chóng đứng dậy đi ngang qua A Khắc Tô Đơn Phụ còn không quên cho hắn một nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng hành lễ rồi mới đi tiếp, đi đến trước mặt thánh thượng, đặt chiếu thư lên bàn: “Tôn phụ …”
“Được! Ha ha ha …” Tiếng hô lên cùng tiếng cười của thánh thượng đã lập tức làm thức tỉnh mọi người trên điện. Cảm giác kinh ngạc, không hiểu nổi, khó mà tưởng tượng, dở khóc dở cười, không thể hình dung là những gì vị phò mã thần kỳ này mang đến cho tất cả mọi người.
“Khuynh nhi! Đại phò mã của con rất được!”
Vận Linh cười rồi quay về bên người Bạch Mạt.
“Đại phò mã không định giải thích một chút cho mọi người sao?” Khoé miệng thánh thượng vừa nói vừa cười.
Bạch Mạt đành đứng dậy lần nữa: “Tuân mệnh …” Đáp xong mới từ từ đi đến giữa điện, nhìn một lượt xung quanh giống như diễn thuyết ở công ty rồi bắt đầu nói: “Vật thứ nhất vương tử A Khắc Tô Đơn Phụ nói rất đúng, chính là cầu gai…” Đành nói theo vậy, nếu mà nói là nhím biển chắc sẽ bị nói là nói linh tinh mất: “Có điều … ngài ấy chắc cũng không biết cầu gai còn có thể chữa được bệnh, giảm viêm, giảm sưng, mờ sẹo, tan đờm, tức ngực .v.v. Hạt bên trong của cầu gai cũng có thể ăn được, ăn sống cũng rất ngon … Hoàng tử Huyền Ý Văn nếu như ngài muốn bán thứ này, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu! À, đúng rồi còn vật thứ hai cũng là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!” Nói xong nhìn Huyền Ý Văn vẫn như ngây ngốc, Bạch Mạt đành tiếp tục nói: “Còn vật thứ hai này … gọi là sầu riêng, phải ở trong môi trường đặc biệt mới sinh trưởng được, là một loại quả rất giàu chất dinh dưỡng, người chưa từng ăn đa số đều cảm thấy nó rất thối nhưng nếu như ăn rồi lại sẽ thấy kì lạ là mùi của nó lại rất ngon miệng! Thường xuyên ăn có thể tăng cường sức khoẻ, bổ tì, bổ thận tráng dương, có tác dụng điều hoà cơ thể. Còn về vật thứ ba … e là một vật của thế giới bên ngoài! Lúc mới nhìn tại hạ cũng không dám chắc, từng thấy ghi chép trong một cổ tịch có thứ giống như vậy, tại hạ chỉ là làm theo sách thử đánh thức nó thôi, không ngờ lại thành công! Thế nên tại hạ mới chắc chắn vật này gọi là người máy dọn dẹp! Cần có một loại vật chất thần kì gọi là “điện” thì mới sống được, có thể ăn những bụi vụn nhỏ lấy danh dọn dẹp, trong cổ tịch ghi chép rất ít ỏi về nó, e là người xưa cũng không biết nhiều hơn, hoàng tử Huyền Ý Văn không biết nước Huyền từ đâu mà có được vật này?”
“Thật sự không dám tin! Thật ra bổn vương cũng không biết nguồn gốc vật này, nhưng … một ngày hai năm trước, Tứ Biên Lâm và vùng đất bên cạnh có sấm chớp đùng đùng, mây đen dày đặc nhưng lại không có giọt mưa nào rơi xuống, dân vùng bên cạnh phát hiện được vật như của “thượng thần” này …”
“Thì … Thì ra là vậy … Ha ha … Vậy đúng là vật thần ban rồi, mong là nước ngài sẽ quý trọng nó, quý trọng … Ha ha …” Sau đó Bạch Mạt lại cung kính nói với thánh thượng: “Hồi bẩm thánh thượng, Bạch Mạt giải thích xong rồi …”
“Phò mã đúng ra hiểu sâu biết rộng, làm ta vô cùng kinh ngạc, sau đây suy nghĩ xem muốn thứ gì, ta sẽ ban thưởng!”
“Cám ơn thánh thượng …”
“Haizzz … gọi ta một tiếng Phụ hoàng như Khuynh nhi là được …”
Bạch Mạt ngây người, chỉ đành khó xử cúi đầu, một lần nữa cung kính: “Cám ơn Phụ hoàng …” Bạch Mạt nói xong nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, nhưng nửa đường lại dừng chân vẻ vô hại nói với A Khắc Tô Đơn Phụ đang đứng một bên nhìn mình nghiêm túc: “Sao … hoàng tử A Khắc Tô Đơn Phụ vẫn còn đứng vậy? Không mệt sao, mau về chỗ ngồi đi … ồ, đúng rồi … đừng quên năm vạn ngựa chiến tinh nhuệ và năm vạn binh khí tinh xảo của ngài đó …” Nói xong cũng không thèm nhìn A Khắc Tô Đơn Phụ đang lửa giận bừng bừng nhưng không thể làm gì kia nữa mà trở về bên cạnh Vận Linh …
Dàn tấu nhạc cũng rất thức thời lại vang lên tiếng nhạc, thánh thượng vui vẻ nói: “Được rồi, được rồi, tiếp tục đi …” Nói xong liền có nhiều người vừa xoay đầu vừa đội bát tiến vào điện. Đây chắc là biểu diễn xiếc rồi …
Có điều đáng để xem không biết có được mấy trò …
Bạch Mạt hơi dựa vào Vận Linh, đầu không động, miệng cũng không mở chỉ phát ra mấy tiếng ậm ừ: “Ai a, ngươi nói xem mặt họ có đau không?”
“Đau … không ngờ phò mã lại là “cao thủ võ lâm” đấy …”
Bạch Mạt cong khoé môi, nói tiếp: “Hừ, chọc đến ta, đừng nói là lột da! Biết ngay quả táo A Khắc Tô kia còn giấu chiêu mà, chính là để đợi hắn ta đấy!”
“Ừm … phò mã đúng là liệu sự như thần, nhưng bổn cung cảm thấy phò mã và “thượng thần” này e rằng là có liên quan đi … Hai năm trước …”
“Hơ hơ hơ … nói linh tinh gì vậy, xem biểu diễn đi!” Bạch Mạt vặn người tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn với ý đồ che giấu vẻ khó xử của mình, đồng thời để kết thúc chủ đề trước mắt này.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương hơn 7000 chữ đã lên sàn!
Viết đến đầu óc ngây ngất nóng rực … Trời ạ!
Còn nữa, tôi muốn xin nghỉ ngày mai! Tôi đặc biệt thiếu ngủ, đi như đang phiêu rồi, ngày mai còn phải đi bệnh viện khám tai, tắt hi vọng rồi … Mong các vị xem xong cho phép tại hạ được nghỉ phép, vô cùng cám ơn …
Còn có, hỏi nhè nhẹ, các vị có vừa lòng với chương này không? Tuy tôi hơi tưng tửng làm không được tốt lắm nhưng hi vọng các bạn đọc một cách vui vẻ
Cám ơn!