Tiếng gió bên tai giống như thổi vào não, hò hét làm rối loạn tâm trí… Tiến lại gần. . . Chỉ kịp nhìn thấy một con dốc dài hiện ra trước mặt, Bạch Mạt vội vàng thay đổi vị trí dưới chân, đạp phanh xe nhưng lại không kịp dừng lại, chiếc xe việt dã theo quán tính lao thẳng xuống, vội vàng buông lỏng chân chuyển thành nhẹ hơn, xóc nảy làm cho Bạch Mạt thần hồn đảo lộn, chỉ có thể nắm chặt vô lăng cố gắng khống chế ổn định, hoàn toàn không thể buông lỏng tay, chỉ có thể dùng hết khả năng nhanh chóng buông lỏng rồi tăng thêm lực đạo, cho đến khi một chân đạp xuống phía dưới, “Phập. . .” . Kèm theo tiếng ma sát thô ráp, chiếc xe cuối cùng đã dừng lại!
Sau khi điều chỉnh hơi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên, chiếc xe đã băng qua một con đường rộng rãi, một nửa thân xe đã chạy vào bụi cỏ ở phía bên kia đường, phía trước dưới ánh trăng cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảng lớn bóng đen, cao thấp không đều, màn trướng dọc theo con đường này kéo dài cũng là một khu rừng. Bạch Mạt càng thêm chắc chắn ở phía dưới mình là một con đường khô ráo có thể đi qua, cũng là con đường chính trong hai khu rừng này.
“Hô…” Thở ra một hơi thật dài, điện thoại di động được đặt ở chế độ luôn sáng hiển thị “02:34”, tại thời điểm này Bạch Mạt gục xuống vì nhiều lần trải qua cảm xúc mạnh, không còn sức quan tâm những thứ khác nữa, ngón tay chạm vào điều chỉnh cửa sổ và ghế, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, chiếc xe của Bạch Mạt vì chặn đường, bị đánh thức bởi tiếng còi xe, cũng thuận lợi, mình đã thành công trong việc thoát khỏi khó khăn, đi theo bọn họ dọc theo con đường không lâu là một thị trấn, đây là một thị trấn hẻo lánh ở Tây Á, người dân chất phát. Bởi vì chuyện này quá khó để tưởng tượng được, để phòng ngừa bản thân bị bắt đi nghiên cứu, chỉ có thể lựa chọn định cư ở thị trấn nhỏ này trước, dùng vàng ở trong túi xách này trở thành một người quý tộc ở đây, sau khi phát triển còn liên hệ với Thẩm Mộng Ny ở Trung Quốc xa xôi. Giống như những bí ẩn chưa được giải đáp khác trên thế giới, sự biến mất của Tòa nhà Ngân Long cuối cùng đã trở thành “Tại sao?”, sau đó mờ dần trong tâm trí của mọi người. Cuối cùng, lấy lại danh tính ở Trung Quốc, nhanh chóng trở lại thị trấn nhỏ thời thơ ấu, mua lại ngôi nhà đã từng gắn bó cả tuổi thơ với cha mẹ. . .
Mà lúc này . . .
Trong rừng cây có một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng lại. Ở đầu kia của dây cương, hai con ngựa to lớn nằm sấp trên mặt đất ngủ, hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh lẽo của đêm, an nhàn hưởng thụ thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng phì phì trong mũi, giật giật cái đuôi. Ngồi trên xe còn có một nam tử mặc quần áo bó sát, khoanh tay, ôm thanh kiếm, một chân vẫn còn ở bên ngoài xe ngựa, dù nhắm mắt ngả đầu ra sau nghỉ ngơi, vẫn luôn trong bộ dáng phòng bị.
Bên trong xe ngựa rộng rãi có một người nằm ngửa trên tấm đệm, cả người nam trang, mềm mại nhẹ nhàng, vạt áo tùy ý trượt xuống, một cánh tay đặt phủ lên trán, lộ ra bên ngoài nửa khuôn mặt, tinh tế tuấn mỹ, thở ra đều đều giống như giấc ngủ cũng không tệ.
Cành cây lay động theo làn gió, hai mắt dưới cánh tay đột nhiên mở ra, nhưng không thấy bất kỳ động tác nào, sau năm hơi thở, người đàn ông bên ngoài xe ngựa cũng đột nhiên mở mắt ra, xoay người xuống xe, nhìn về phía trước, “Chủ tử, tỉnh dậy!” Nhẹ giọng gọi, đồng thời điều chỉnh tư thế cầm kiếm, một thân đề phòng.
Vẫn không thấy người trong xe có động tĩnh gì, “Chủ tử!” Thanh âm lại truyền đến, người trong xe lúc này mới dời cánh tay, cả khuôn mặt lộ ra, mặt trắng đẹp như ngọc*, “Ừm… Chuyện gì?” Nghe như còn chưa tỉnh táo, thanh âm hai chữ ngắn ngủi và dễ nghe.
*Diện như quan ngọc(面如冠玉): Mặt như ngọc trên mũ. Mô tả một nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc | 1. ví von là công tử bột, mặt trắng, chỉ có vẻ ngoài | 2. chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp
“Có chuyện!”
“Thích khách?”
“Thuộc hạ không biết… Chỉ là người tới nhất định là không tốt!”
“Chính ngươi hãy cẩn thẩn!”
“Dạ!” Nam tử rút kiếm ôm quyền đáp.
“Hưu!” Nam tử đem kiếm nhanh chóng để ngang cổ, “Đinh!” Một ám tiễn bị vỏ kiếm ngăn cản rơi xuống đất.
” Hưu!” “Hưu!” Nam tử rút ra một thanh kiếm sáng bóng, một lần nữa đánh rơi hai mũi tên bắn về phía đầu gối và vai phải của mình, xác định hướng ám tiễn đến, một chân sau khi rời khỏi mặt đất lại đạp mạnh xuống, liên tục động tác, thân kiếm chấn động, tiếng xé gió vang lên lần nữa, ba mũi ám tiễn nhanh chóng bị thân kiếm đánh bay ra ngoài, sau hai hơi thở có một tiếng kêu rên, chắc hẳn là âm thanh kẻ xấu không kịp tránh, trúng chiêu kêu lên. Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh từ trong bóng tối bay ra, dưới ánh trăng, mũi kiếm sắc bén lạnh lẽo, nam tử hai chân chạm đất, thân nhẹ như chim, cùng nhau đối mặt.