Chương 51: Buồn bực không biết từ đâu đến
Bạch Mạt không biết rốt cuộc bản thân đang làm cái gì nữa, cứ như vậy một mình ngồi ngơ ngác trong hoa viên không một bóng người hết cả một buổi chiều, Diệp Thành cái người này bản thân không nói lý lẽ, quan hệ giữa Diệp Thành và Vận Linh chính mình cũng không có cách nào đi thăm dò được, cuối cùng tổng kết lại vậy mà lại ra là: tại sao Vận Linh lại thích những bức tranh trong sách câu truyện thành ngữ! Kỳ quái!
Lúc ăn cơm tối nhìn Vận Linh ở phía đối diện, hiếm có lần Bạch Mạt không nói chuyện mà đến cơm ăn cũng không ngon, không đi dạo càng không làm những cách khác để tiêu cơm, mà sớm đã đi tắm rồi chuẩn bị quay về phòng mình…
Nhưng Bạch Mạt vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Vận Linh người quay về phòng còn sớm hơn nàng đang nghiêm túc đọc cuốn sách câu truyện thành ngữ mà Diệp Thành tặng cho nàng ấy, ánh sáng của cây nến đang hắt lên mặt nàng, khá là rõ nét, rất đẹp! Cái miệng xinh đẹp còn lưu lại sự thích thú phiền muộn! Nhìn thế nào cũng thấy giống dáng vẻ bạn cùng phòng mê trai đọc thư tình hồi đại học! Ngay cả lúc mình làm ra động tĩnh lớn như vậy nàng ấy cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, cũng không sợ người đi vào là người khác hay sao!
Đứng ở bên cạnh Vận Linh một lúc nàng ấy cũng không có phản ứng gì, ngay cả khi trong phòng của mình có người nhà nhảy vào nàng ấy vẫn không có phản ứng gì hết. Không biết buồn bực với ai cũng không biết buồn bực từ đâu đến, tóm lại cuối cùng Bạch Mạt cực kỳ buồn bực đi lên giường đem chăn đắp chùm kín mặt, nhắm mắt lại nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng lật sách của Vận Linh…
Cảm giác qua một lúc rất lâu rất lâu, Bạch Mạt mới mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, nhưng Bạch Mạt vẫn biết rất rõ ràng rằng Vận Linh vẫn chưa lên giường…
Ngày hôm sau thức dậy, Bạch Mạt mở mắt ra vậy mà phát hiện thứ mình ôm là chăn chứ không phải là Vận Linh! Đây là điều mà bản thân trước kia nỗ lực lâu như vậy nhưng vẫn không thành công, thế mà hôm nay lại thành công rồi! Thật ra Vận Linh sớm đã không còn dành cho mình một ánh mắt khinh thường vào lúc này nữa rồi, nhưng vẫn đắc ý nhìn Vận Linh rồi để lại một câu “Cái chăn này về sau là ta dùng, ngươi bảo Hề Nhân làm cho ngươi một cái khác đi.” Rồi nghênh ngang đi ra khỏi phòng.
Sau đó Bạch Mạt đầy hả hê, cả ngày đều kiên trì bảo Hi Nhi đi lấy sách vở rồi cùng cô đi sửa lại những lễ nghi lộn xộn lung tung, nhìn xem đều là những cái gì vậy, đương nhiên bên trên còn có Tử Hề đang uể oải nằm đấy cùng với Hi Nhi nửa bước cũng không rời đứng ở bên cạnh cô. Mà buổi tối lại nhìn thấy Vận Linh lại đang hí hửng cầm quyển sách câu truyện thành ngữ kia đọc, lại lần nữa buồn bực cầm chăn đắp kín mặt tự mình chìm vào giấc ngủ, buổi sáng cũng vẫn ôm lấy chăn tỉnh dậy như cũ…
Sau khi ăn cơm xong, lễ nghi cũng chỉnh xong rồi, Bạch Mạt trong chớp mắt lại thấy buồn ngủ đột nhiên cảm thấy cả người đều không thoải mái, “Hi Nhi…”
“Phò mã, sao vậy?”
“Ngươi nói tại sao chỗ nào ta cũng cảm thấy không thoải mái vậy?”
“Ây? Phò mã ngài không thoải mái sao? Để nô tì đi gọi mấy em gái vào xem xem giúp ngài?”
“Không cần không cần…” Bạch Mạt nhanh chóng kéo nô tỳ đang chuẩn bị đi lại.
“Phò mã, bị ốm thì không thể kéo dài được đâu! Kéo dài thành bệnh, vậy công chúa phải làm sao!”
“Aiya…ay! Hi Nhi! Ngươi nói… Ngươi nói xem công chúa đi đâu rồi? Hôm nay ăn cơm cũng không nhìn thấy nàng…”
“Buổi sáng hình như công chúa nói muốn đi vào trong cung…” Hi Nhi một bên hồi tưởng lại một bên nói ra.
“Không phải mới quay về sao, lại đi vào cung làm gì?”
“Nô tì cũng không rõ, công chúa chỉ nói như vậy thôi.”
“Ồ…”
“Không phải, Phò mã, nếu như người thật sự không thoải mái…”
Bạch Mạt nhanh chóng cắt ngang một lần nữa, “Hi Nhi! Chúng ta đi Thành Nam đi!”
Quả nhiên, Hi Nhi mở to hai mắt kích động, thành công quên luôn lời nàng nói trước đó, “Được chứ được chứ!”
Bạch Mạt lén lút lau mồ hôi trên trán, không đợi nàng nói tiếp, trực tiếp dẫn đầu đi ra ngoài…nhưng…dưới sự sắp xếp của Hi Nhi, một chiếc xe ngựa trở mình và Hi Nhi, sau đó mười người hộ vệ đứng hai hàng, teng teng teng teng chạy theo xe ngựa. Trên đường đi từ cửa sổ nhìn ra có thể nhìn thấy rất nhiều người nhìn vào bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, khỉnh bỉ không biết lại là con cháu nhà quyền quý nào lại đi ra hại người đây.
Bạch Mạt thực sự không chịu nổi nữa yêu cầu truyền lệnh, đi đến tửu lầu của chính mình, chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa nữa, để mười người bọn họ chen chúc trong đó còn tốt hơn là chạy đi theo như lúc này!
Xe ngựa dừng lại, Bạch Mạt vội vàng che mặt, nhanh chóng đi vào trong tửu lâu, càng mất mặt hơn là, Bạch Mạt chạy như vậy, Hi Nhi không theo kịp, nhưng hậu vệ phía sau thì vẫn chạy theo kịp, bảo vệ của cả cái lầu này còn tưởng rằng bọn họ đến để phá rối, đột nhiên có mấy người nhảy ra, không nói câu nào trực tiếp xếp thành một bức tường người chặn đường người đến.
Nói lúc nhanh lúc chậm, Bạch Mạt bỏ cánh tay che mặt xuống gấp gáp nói: “Mau tránh ra! Là ta!”
“Bang bang bang!” Tốc độ phản ứng của ai nấy cũng rất nhanh, thay đổi đội hình định chuẩn bị tiến liên phía trước đánh nhau với đám người đang đuổi theo bà chủ nhà bọn họ! Động tác nhanh nhất là trực tiếp kéo Bạch Mạt bảo vệ ở phía sau bọn họ!
Bạch Mạt dở khóc dở cười, “Aiya, đều dừng tay lại hết! Người của mình!” Nói xong Bạch Mạt lại nhìn đội trưởng đội bảo vệ nói: “Được rồi được rồi giải tán hết đi, Biên Bức Hiệp, ngươi gọi người chuẩn bị cho bọn họ chút nước, tìm thêm hai chiếc xe ngựa to to một chút.”
“Vâng bà chủ!”
“Tri Chu Hiệp đâu?”
“Hôm nay lại có vài nhân vật ghê gớm đến, hắn ta ở trên lầu ba canh trừng.”
Lúc này Hi Nhi mới chạy đến, “Aiya, Phò mã, ngài chạy cái gì vậy!”
“…Ta… chân ta bị tê, hoạt động hoạt động… Biên Bức Hiệp, ngươi chăm sóc bọn họ trước, ta đi lên lầu xem xem…”
“Không được, Phò mã, các ngươi phải đi theo!”
“Ta…a” Bạch Mạt không biết nói gì nữa, nhìn dáng vẻ kiên định của Hi Nhi chỉ đành chỉ vào hai tên hộ vệ gần phía trước, “Hai người các ngươi đi theo, những người khác nghỉ ngơi trước, chúng ta đi một lát.”
“Vâng! Phò mã!” Đám người đồng thanh hô một tiếng, khiến tất cả người ở lầu một đều nhìn về phía bọn họ! Bạch Mạt hận không thể khoan một cái lỗ chui xuống!
Bạch Mạt nhanh chóng kéo Hi Nhi rẽ vào một góc bên cạnh, hai tên hộ vệ bị chỉ định cũng nhanh chóng đi theo.
“Phò mã, ngài đây là… ơ… nơi này cũng có cầu thang?”
“Ừ, cầu thang bên ngoài là cho khách hàng dùng, bên trong này là cho chúng ta dùng…” Vừa nói Bạch Mạt vừa đi lên phía bên trên, lên đến lầu ba. Đến cũng đã đến rồi, vừa hay tìm hiểu một chút tình hình dạo gần đây trong lầu.
Đến lầu ba thì nhìn thấy Tri Chu Hiệp đang để đồ ăn lên xe đồ ăn, Bạch Mạt trước tiên quay người lại nói: “Các ngươi đừng đi theo, ảnh hưởng không tốt, ta đi nghe ngóng một chút rồi quay lại.” Thấy Hi Nhi muốn mở miệng, “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì lúc đó các ngươi chạy đến vẫn kịp.”
Phò mã đã phân phó như vậy rồi, vẫn là nên nghe theo, Hi Nhi chỉ có thể gật đầu.
Bạch Mạt liền trực tiếp đi về phía Tri Chu Hiệp…
Người đó hơi sững sờ, sau đó lập tức vui mừng nói: “Chào ông chủ…”
“Ừ… dạo này trong lầu vẫn tốt chứ?”
“Vẫn tốt. Chỉ là mấy hôm trước đột nhiên có nhiều đại nhân đến.”
“Ồ?” Nghĩ lại những lễ nghi mà mình nhận được, đến nơi này cũng không thấy kỳ quái nữa rồi. “Không đáng ngại, nhanh chóng thu thêm nhiều người nữa, các ngươi mỗi người dạy một người cho tốt vào, qua trận này sợ là sẽ bận đấy.”
“Được, lát nữa ta sẽ đi làm.”
“Ừ…” Bạch Mạt cúi đầu xuống thì nhìn thấy trên xe đồ ăn có rất nhiều đồ ăn chay, không chú ý lầu bầu một tiếng, “Người đến lầu ba chỉ ăn những thứ này….”
“Còn không phải sao, có một số còn là bên ta mang từ dưới lầu lên đấy, haizz, phò mã, chính là Diệp Thành đại nhân mà người quen biết đấy…”
“Lại là hắn ta?!” Dạo này cái tên này sao lại âm hồn bất tán như vậy chứ.
“Ở đó, căn phòng gần cửa sổ, hôm nay ngay cả phòng riêng cũng không muốn, có điều vị phu nhân đến cùng Diệp Thành đại nhân hôm nay đẹp lắm, ta chưa từng gặp qua…”
Bạch Mạt nhìn theo hướng mà Tri Chu Hiệp chỉ, từ xa nhìn thấy chính là Diệp Thành đang hoa tay múa chân trên mặt đầy ý cười cùng với… Vận Linh!
Cái bóng dáng xinh đẹp ngày nào cũng gặp, làm sao có thể nhìn lầm được, không nghe thấy Tri Chu Hiệp ở phía sau nói cái gì cả, ánh mắt dừng lại trên nụ cười đầy dịu dàng của Vận Linh, Bạch Mạt cũng không biết tại sao trong đầu “đoàng” một tiếng, sự buồn bực của mấy ngày nay trong chớp mắt bị châm đốt lên, thái dương giật thình thịch lên, “Thấy quỷ thì không quen! Câu chuyện thành ngữ gặp quỷ! Đi vào cung gặp quỷ! Vận Linh à Vận Linh! Có cần thiết phải lừa nhau không? Cứ nói thẳng ra, để ta hai ngày hôm nay nghĩ đến nỗi đầu sắp nổ tung luôn rồi! Ước định gì chứ, trực tiếp kết hôn với hắn ta luôn không phải xong rồi sao! Bây giờ lừa dối các người còn lừa dối đến cả tội khi quân luôn rồi!” Trong nháy mắt tất cả các kiểu suy nghĩ đều xuất hiện ở trong đầu, nhưng ngược lại Bạch Mạt lại mạnh mẽ quay người, tức giận quay lại cầu thang, đẩy đám người Hi Nhi ra trực tiếp đi xuống lầu…
“Phò mã, ngài…”
“Thành Nam! Tửu điếm!”
“Ồ ồ ồ…”
Hi Nhi cũng chưa từng thấy qua một phò mã như vậy, gương mặt ủ rũ đôi mắt hơi phiếm đỏ, vậy mà lại cảm thấy có lúc còn đáng sợ hơn cả công chúa, yên tĩnh đi theo Phò mã lên xe ngựa, hộ vệ phía sau vẫn còn đang nhích trên một chiếc xe ngựa khác Bạch Mạt đã hô một tiếng nhanh chóng đi. Một lúc kia, cũng không biết là cái gì khiến Phò mã tức như vậy.
Đợi mua xong một xe rượu, trên đường về Bạch Mạt mới hơi hơi tỉnh táo lại một chút, cơn tức giận của mình đến cũng quá nhanh quá dữ rồi, có quá nhiều điểm rõ ràng đều không chắc chắn cũng không hề hợp lý, lý trí lại bay hết đi đâu rồi…
Đến Phủ Công Chúa, Bạch Mạt bỏ lại Hi Nhi và cả một xe rượu đầy, trực tiếp nhốt mình vào trong phòng làm việc…
Tác giả có lời cần nói:
Một Tự Thuật đơn thuần cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm… quả nhiên bản thân vẫn là quá gắt rồi…
Aiya, tình không biết từ lúc nào ngoảnh đầu lại đã trở nên thâm tình rồi.