Chương 52: Định mệnh
Trên bàn là dòng thời gian được vẽ ra bằng bút chì than, bắt đầu từ lúc Diệp Thành xuất hiện cho đến cuộc gặp mặt ngày hôm nay của hắn ta và Vận Linh, bắt đầu từ khi hắn ta đe doạ mình không được phụ lòng Vận Linh, rồi đến lúc thái độ xấu của Vận Linh đối với hắn, Hi Nhi một người tâm tư đơn thuần nghe thấy cái tên Diệp Thành cũng chẳng có phản ứng gì cả, hơn nữa Diệp Thành không có bối cảnh kia chỉ biết sở thích hồi nhỏ của Vận Linh chứ không phải sở thích hiện tại của nàng, cuối cùng bọn họ chọn một tửu lâu tự phục vụ sáng chói rực rỡ nhất, chỉ cần nghĩ kỹ lại, những điểm nói không rõ ràng được như vậy chỗ nào cũng có!
Những giả thiết khác nhau cùng với các suy luận về hành vi ở trên dòng thời gian được viết đầy trên tờ giấy, nhưng điều kỳ lạ là, bất kể là để Diệp Thành vào vị trí nào, thì các hàng động trước sau của hắn đều không có sự nhất quán, điều này khiến Bạch Mạt cảm thấy rất nhụt chí, vứt bút chì ra cả người nằm bò lên bàn…
Lúc này ngón tay của Bạch mạt vừa đúng dừng lại ở nút mở khoá của điện thoại di động đang để ở trên bàn, mở màn hình ra, chỉ nảy ra thông báo còn mười phần trăm pin, chính là bởi vì nút khoá home bị ấn đè quá hai giây, màn hình biến thành một đường sóng âm động…
“Phiền quá đi!”
“Bíp bíp… tôi, nói, chuyện, cùng, bạn, nhé.”
Trong căn phòng chỉ có mỗi một người, đột nhiên âm thanh của một giọng nữ máy móc phát ra doạ Bạch Mạt giật mình, quay đầu lại nhìn, màn hình còn đang giữa nguyên giao diện siri của apple, nội dung nhận biết và câu trả lời của siri khiến Bạch Mạt ma xui quỷ khiến cầm điện thoại lên, ngón tay cái dừng một hồi lâu cuối cùng vẫn ấn xuống, làm ra một việc mà trước kia nàng cho rằng đó là một việc rất ngu ngốc: nói chuyện với siri…
“Nhưng hai này hôm nay của tôi rất phiền phức!”
“Bíp bíp… cái, này, thì, cần, chính, bạn, tự, mình, đi, tìm, kiếm, đáp, án, rồi.”
“Không có đáp án! Có một người âm hồn bất tán, còn có một người thế mà lại cùng với hắn ta ở một chỗ, nhìn thấy là tức giận!”
“Bíp bíp… có, khả, năng, là, bạn, đã, thích, một, người, hoặc, là, một, người.”
Bạch Mạt vứt điện thoại ra, cười chế giễu, “Làm sao ta có thể thích cái tên thần kinh âm hồn bất tán Diệp Thành kia được chứ, càng không thể thích Vận…” nụ cười chế giễu trên gương mặt cứng lại, một loạt những hàng động trước kia của bản thân giống như chớp cái chạy lướt qua, gấp gáp cầm lấy điện thoại, lại nhìn thấy thông báo pin thấp, sau đó có kiểu thông báo khẩn cấp hiện ra, mãi đến lúc tìm thấy dây sạc và cục sạc điện mặt trời đã được sửa đổi lại liền nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gấp gáp đi đến trước cửa sổ mở cửa ra, đợi đến lúc điện thoại hiện lên trạng thái đang sạc, Bạch Mạt mới hoang mang ấn vào nút home một lần nữa mở siri ra…
“Bíp bíp…”
Tiếng thông báo vang lên, Bạch Mạt chỉnh từ ngữ một lúc lâu sau đó mới nhập vào nói: “Như thế nào thì mới được gọi là thích?”
“Bíp bíp… lúc, bạn, hỏi, câu, hỏi, này, trong, lòng, nghĩ, đến, ai, thì, chính, là, thích, người, đó.”
“Ô, không phải… cái này không tính như vậy được! Aiya aiya, làm lại…” Bạch Mạt nhanh chóng đổi một câu hỏi khác: “Thích là cảm giác như thế nào?”
“Bíp bíp… thích, là, loại, cảm, giác, ngọt, ngào, đến, tận, trái, tim.’
“Ngọt tận trong tim… có sao? Phù… hình như không có đâu…” Nhưng mặc dù nói như vậy, Bạch Mạt vẫn nhấn tiếp lần nữa, “Thích là cảm giác như thế nào?”
“Nếu, như, bạn, không, rời, ra, được, một, thứ, gì, đó, nhớ, mãi, không, quên, một, người, vậy, đó, chắc, chắn, chính, là, thích.”
“Nhớ mãi không quên… hic… hình như có chút nhớ quá mức rồi…” Bạch Mạt lại gấp gáp hỏi tiếp: “Nhưng nàng là một người phụ nữ!”
“Tóm, lại, không, phải, người, yêu, quái, nguyên, phương, việc, này, bạn, thấy, như, nào.”
“Phụ nữ sao có thể thật sự thích phụ nữ được?”
“Tôi, không, nhịn, nổi, rơi, vào, suy, tư… ở, quốc, gia, của, tôi, pháp, luật, cho, phép, điều, đó.”
“A… ngươi bị điên à! …” Ta đang làm gì vậy! Ta đang làm gì vậy! Bạch Mạt nắm chặt điện thoại, cả người cảm thấy không tốt, bản thân ngu ngốc đi hỏi một cái hệ thống âm thanh ngu ngốc xem xem mình có phải đã thích Vận Linh rồi không! Làm sao có thể thích được… nhưng hình như… “A ! ! ! Điên rồi điên rồi…”
Buồn bực cái gì, tức giận cái gì, sớm đã bỏ quên trên chín tầng mây rồi…
“Dùng, dao, cắt, nước, nước, càng, chảy, mượn, rượu, giải, sầu, càng, thêm, sầu.”
“Rượu… rượu!” Vừa nói Bạch Mạt vừa nhanh chóng quay người mở cửa chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi: “Hi Nhi! Hi Nhi! Rượu của ta đâu! Để đâu rồi!”
…
Cuối cùng không sợ chết nhìn ba chai rượu ở trước bàn, Bạch Mạt tự nói với mình đây đương nhiên không phải mượn rượu giải sầu, mà là muốn thử xem nếu như uống nhiều rồi, trong đầu liệu có phải sẽ chỉ còn lại những suy nghĩ đơn thuần chân thật nhất hay không, từ đó có được đáp án mà bản thân mong muốn…
“Phò mã… ngài đây là…”
“Ta… ta nghiện rượu rồi! Hi Nhi, ngươi không biết thôi, thật ra ta uống rượu ghê lắm!” Vừa nói Bạch Mạt vừa mở nắp chai rượu ra, ôm lấy chai rồi đổ vào trong miệng mình, “khụ khụ khụ…”
“Phò mã…” Hi Nhi thật sự rất muốn đi ngăn lại, nhưng ánh mắt hung dữ trừng nhìn khiến nàng ta bị doạ sợ không dám cử động.
“Ực ực ực…”
“Phò mã…”
“Ực ực ực…”
“…”
“Xoảng…” Lại ôm lấy một chai rượu vừa mới mở ra, Bạch Mạt cảm thấy bản thân giống như đã mất đi cảm giác vậy, rượu được rót ra đã chẳng còn mùi vị gì hết nữa rồi, giống như nước lã vậy…
“Xoảng…” “Ợ… ngon… no quá…”
“Ực ực ực…”
“Phò mã… ngài đừng uống nữa…” Hi Nhi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Phò mã ngay cả đứng cũng không đứng được vững nữa rồi.
Phía trên vừa hay có mấy người Âm Nhi đi ngang qua nghe thấy giọng của Hi Nhi thì muốn tiến liên giúp đỡ nhưng lại bị Hi Nhi ngăn lại, “Âm Nhi… công chúa đã quay về chưa? Mau đi gọi công chúa!”
“Không được đi! Ai… ai cũng… không được đi!” Bạch Mạt bỏ rượi xuống gào nói, sau đó ngón tay chỉ xoay thành một đường không đồng đều nói, “Tất cả các ngươi… đứng thành… thành một hàng cho ta! Còn có ngươi! Hi… Hi Nhi, ngươi cũng… đứng sang bên đó!” Vừa nói Bạch Mạt còn muốn túm lấy Hi Nhi, nhưng với hai lần cũng không với trúng đành từ bỏ, “Mau đi!”
Hi Nhi chỉ đành dè dặt bỏ Phò mã ra, do dự nhìn Phò mã đứng tại chỗ lắc lư hay là đứng sang bên kia.
“Đứng thành một hàng! Tại sao… tại sao lại… ngu như vậy chứ! Xiêu xiêu vẹo vẹo… , bỏ đi bỏ đi…” Nói xong Bạch Mạt lại lấy chai rượu cuối cùng, đối diện với miệng chai tiếp tục thổi thổi…
Đám người Hi Nhi chỉ có thể nhìn Phò mã đem chai rượu này uống hết sạch, chai rượu rơi từ tay Phò mã xuống, Phò mã nhìn bọn họ cười lớn một trận sau đó trực tiếp ngã về phía sau…
“Phò mã!”
“Phò mã!” Mấy người xông lên, đem Phò mã kéo dậy.
“Siri… mày nói không đúng… ê cảm giác thích… chính là… định mệnh…”
Hi Nhi trong cái khó ló cái khôn nói: “Trước tiên dìu Phò mã về phòng trước, Âm Nhi, lát nữa ngươi đi xuống nhà bếp dặn họ nấu một bát canh giải rượu, chút nữa ta sẽ đi tìm công chúa…”
“Ừ…”
…
Trong phòng, nhìn dáng vẻ Phò mã ôm lấy chăn lúc thì vui lúc lại buồn, lúc thì lại ấm ức tủi thân ,lông mày nhíu lại khiến cho Hi Nhi cùng mọi người cảm thấy cạn lời, Phò mã này đúng là giống như một đứa trẻ con. Để lại hai người canh cửa, sau đó nhanh chóng đi làm việc nên làm…
Mà Bạch Mạt không ngừng lẩm bẩm dường như lại bắt đầu ghét bỏ cái chăn trong lòng mình, sau khi đạp chăn ra cả người lại dần dần dần dần xê dịch lên vào bên trong giường, ôm lấy chăn của Vận Linh ngửi được mùi hương trên đó thì thoả mãn nở nụ cười.
Trong tích tắc cửa phòng lại được mở ra, Vận Linh cùng Hi Nhi đi vào trong, lúc nãy Hi Nhi chỉ gấp gáp muốn mình quay về phòng, nhưng lại không nói rõ là có chuyện gì, bây giờ trong phòng có mùi rượu thoang thoảng cùng với Bạch Mạt đang ở trên giường ôm lấy chăn bông của nàng cứ làu bàu lẩm bẩm thì nàng đã không cần cô ấy phải giải thích nữa rồi, Vận Linh quay người nhìn Hi Nhi…
“Chủ tử! Hi Nhi cũng không biết tại sao, Phò mã nói ngài ấy nghiện rượu, vừa uống được ba chai thì liền biến thành như thế này!”
“Phò mã lấy ở đâu ra mà nhiều rượu như vậy?”
“Không phải Phò mã, là hôm nay chúng nô tì cùng với Phò mã đi tửu điếm ở Thành Nam mua đó, vẫn còn rất nhiều…”
Vận Linh định thần lại hơi nghĩ ngợi chút rồi mới lại hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này… để nô tì nghĩ chút… ừ, trước khi ra khỏi cửa Phò mã nói cả người không thoải mái, nhưng lại không cho Hi Nhi đi gọi mấy chị em đến xem, sau đó, vốn là nên trực tiếp đi đến Thành Nam, nhưng nửa chừng Phò mã đột nhiên thay đổi, đi vào tửu lầu của Phò mã, sau đó.. Phò mã tự mình đi lên lầu ba, nhưng vừa mới đi được một lúc cả người tức đỏ mặt, doạ nô tỳ sợ hãi một phen, sau đó Phò mã liền đi mua rất nhiều rượu, quay về còn đem bản thân nhốt trong căn phòng được gọi là ‘phòng làm việc’, nhưng chưa được một canh giờ, Phò mã lại bắt đầu đi khắp nơi tìm rượu, cuối cùng thì Phò mã uống thành bộ dạng như thế này…”
Vận Linh hơi cau mày nhìn Bạch Mạt nằm không yên ổn ở trên giường nghe hết lời Hi Nhi nói, “Được rồi, có chuẩn bị canh giải rượu chưa?”
“Có rồi, khi nãy Âm Nhi đã đi rồi…”
“Ừ…” Vận Linh trả lời lại rồi đi đến bên giường ngồi xuống…
Tác giả có lời muốn nói:
Nghi ngờ về số lượng từ, được thôi… chương sau có phúc lợi nhỏ~ Các vị giám sát nhận cho tốt nha~