Chương 53: Có chuyện gì vậy?
Vận Linh vừa ngồi xuống, Bạch Mạt liền giống như nam châm dính sát vào, vứt bỏ cái chăn bông trong lòng Vận Linh ra, Bạch Mạt xoay người, trực tiếp ôm lấy eo Vận Linh.
Không biết có phải do hành động của Bạch Mạt quá trơn tru hay không mà Vận Linh và Hề Nhân chỉ quan sát chứ không có bất kỳ phản ứng nào. Ban đầu Bạch Mạt ôm nàng với vẻ mặt hạnh phúc nhưng ngay lập tức trở nên không vui, cô di chuyển đầu hai lần vẫn không tìm được vị trí thoải mái. Vì vậy Bạch Mạt rất tự nhiên trượt một cái, đầu cô trực tiếp trượt lên đùi của Vận Linh nhưng tay vẫn ôm lấy eo nàng, không biết xấu hổ mà vùi mặt mình vào bụng Vận Linh.
Lúc này Hề Nhân mới sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được thốt lên: “Ồ!”
Vận Linh bị Bạch Mạt làm cho bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Hề Nhân, khuôn mặt có chút nóng lên, lập tức nói: “Hề Nhân, ngươi đi ra ngoài trước…”
“A? Ồ… Vâng!” Cuối cùng Hề Nhân cũng có phản ứng, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nghe được tiếng đóng lại, Bạch Mạt mới phản ứng, ngẩng đầu nhìn cánh cửa, chép miệng với vẻ mặt ghét bỏ, sau đó lại trở xuống bụng của Vận Linh, vùi đầu vào, lại còn thoải mái cọ cọ hai cái. Lúc này Vận Linh có chút không biết làm sao, tức giận nói: “Bạch Mạt, ngươi mau đứng lên!” Kỳ lạ là Vận Linh cũng không hề trực tiếp đẩy Bạch Mạt ra.
“Ừm… Đừng mà…” Hiện tại Bạch Mạt không giống bình thường, lời nói mang theo một chút nũng nịu.
“Ngươi muốn làm gì?” Bấy giờ Vân Linh liền bối rối
“Làm cái gì chứ? Chỉ muốn ôm một cái…” Vừa nói Bạch Mạt vừa cọ đầu hai cái.
Lúc đầu cũng không cảm nhận được gì nhưng dần dần bụng dưới của Vận Linh cảm nhận rõ ràng hơi thở của Bạch Mạt, đôi môi cùng với sự ma sát của toàn bộ khuôn mặt. Đó là loại cảm giác kỳ lạ, ngay cả sự tức giận bên trong cũng biến mất ngay lập tức, dường như có cảm giác gì đó tại những nơi mà Bạch Mạt chạm vào, dù chỉ là thoáng qua nhưng vẫn khiến trái tim đập liên hồi. Vận Linh rất muốn đến bên bàn rót một tách trà, nhưng cơ thể lại không hề động đậy được. Vận Linh mạnh mẽ vận khí mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút rồi đưa tay ra đẩy đầu của Bạch Mạt ra…
Bạch Mạt cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, bật dậy, tức giận nói với Vận Linh: “Ngươi làm sao vậy?” Sau đó cô lao tới, thô bạo đẩy Vận Linh đang ngây ngốc xuống rồi đè lên nàng.
Bởi vì quá mức ngạc nhiên, vẫn chưa kịp hồi thần thì lại bị đau đớn và choáng váng khi va vào giường làm ngẩn người trong thời gian ngắn. Đến khi tỉnh lại, đang định mắng Bạch Mạt thì nghe thấy tiếng cô khóc nức nở: “Kiếp trước còn chưa kịp từ biệt mà đã bị chia cắt, vừa ngủ một lát, tỉnh lại thì giấc mộng đã tiêu tan…”
Sau đó Bạch Mạt đột nhiên dùng sức, đè lên bộ ngực mềm mại của Vận Linh, sau đó ngẩng đầu thét lên: “Đồ chết tiệt!” Rồi lại ngã xuống người của Vận Linh, hơi thở đầy mùi rượu bên tai nàng, tiếp tục hát: “Giấc mộng len lỏi qua ngàn sợi tơ, ta mắc kẹt trong mộng, ánh trăng đã trôi đi, bi thương tưởng nhớ, người ngắm nhìn phong cảnh, ta lặng lẽ ngắm người, khắc sâu dung nhan vào tận đáy lòng, để kiếp sau tìm lại, rung động chỉ vì người mà rơi lệ, hát lên khúc biệt ly, nguyện chờ đợi dù không biết bao năm…”
“Mượn rượu giả điên! Đứng lên cho ta!” Cơn giận của Vận Linh rốt cuộc tích tụ đến cực điểm.
“Hừm…” Bạch Mạt hoàn toàn không nghe theo, từ chối đầy nũng nịu, cơ thể cô không ngừng vặn vẹo trước sự từ chối của Vận Linh!
Vận Linh liếc nhìn cô, hai tay đặt lên vai Bạch Mạt, đang định đẩy cô thì đột nhiên cửa phòng mở ra: “Phò mã, người mau tỉnh rượu… *Choang!*… Nô tì đáng chết, *Bụp*!” Hi Nhi cúi đầu xuống, để lại một chiếc bát vỡ và cặn canh, sau đó ngay lập tức lùi lại, đóng sầm cửa lại. Vận Linh ngây người, quay đầu lại nhìn cánh cửa, rồi lại nhìn Bạch Mạt. Bạch Mạt trực tiếp nheo mắt, tặng cho Vận Linh một nụ cười thật tươi!
Lửa giận xộc thẳng lên trán, Vận Linh càng tức giận thì càng tỉnh táo. Ngay từ đầu khi bước vào phòng, nàng không giống bình thường cho lắm. Nàng như một cô gái yếu đuối, để cho Bạch Mạt tùy ý làm loạn như vậy, còn ầm ĩ đến mức khiến bản thân xấu hổ, không khống chế được độ mạnh yếu, tức giận vận khí đẩy Bạch Mạt ra…
Bạch Mạt bay thẳng lên không trung hai vòng rồi nhanh chóng ngã xuống phía bên kia giường. Bạch Mạt lắc đầu đứng dậy, khi nhìn thấy Vận Linh, cô muốn bước tới nhưng bị Vận Linh dùng sức siết chặt cổ tay. Bạch Mạt đau đớn kêu lên sau đó tỉnh táo phần nào, đầu óc không còn mơ màng mà nghĩ đến cảnh Vận Linh và Diệp Thành vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm…
Vận Linh vẫn giữ chặt lấy cổ tay Bạch Mạt, Bạch Mạt nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Vận Linh một cái, từng giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má, tiếp đó càng ngày càng nhiều rồi khóc: “Oa…”
Bạch Mạt trực tiếp ngồi xuống đất khóc, cô đẩy tay Vận Linh ra, đau lòng khóc nức nở: “Vận Linh, ngươi là đồ vô ơn! Ngươi… Ngươi thật đáng ghét! Tên Diệp Thành đó có bệnh mà ngươi còn dây dưa với hắn, cả hai ngươi đều có bệnh! Huhu… Ngươi trói ta lại rồi không để ý đến ta! Ngươi gả cho ta rồi còn đi với hắn! Huhu… Ngươi chọc ghẹo người khác làm gì? Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy để làm gì, hoàn hảo như vậy để làm gì? Huhu… Ngươi là một nữ nhân xấu xa!”
Vận Linh vốn còn muốn nghe Bạch Mạt nói xem cô buồn cái gì, nhưng tất cả đều là nói lung tung, cuối cùng là càng ngày cô càng khóc to hơn. Vận Linh nheo mắt, không kìm được tức giận, trực tiếp duỗi tay ra, đánh ngất Bạch Mạt! Sau khi ngồi yên một lúc cho đỡ đau đầu, nàng đưa Bạch Mạt lên giường, đắp chăn lên rồi ra khỏi phòng.
“Chủ tử…”
“Công chúa…” Hề Nhân và Hi Nhi đang đợi ở cửa, đỏ mặt cúi đầu.
Nhìn thấy hai người này, Vận Linh lại cảm thấy đầu mình hơi đau: “Vào phòng thu dọn đi…”
“Vâng, thưa công chúa…”
Vận Linh đi được hai bước thì dừng lại nói: “Còn nữa, Hề Nhân, tất cả rượu còn lại trong phủ đều vứt hết đi!”
“A! Vậy thì rất tiếc…”
“Vứt!”
“Vâng…”
Khi Bạch Mạt tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng, cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, lấy chăn bông che đầu lại, sau đó trong đầu dần hiện ra cảnh tượng say xỉn hôm qua, say rượu làm càn…
“Chết tiệt!” Chiếc chăn bông đột nhiên bị ném ra, Bạch Mạt ảo não ngồi dậy, thích thầm một nữ nhân, lại còn say rượu nổi điên trước mặt nữ nhân đó. “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!” Làm sao còn mặt mũi gặp nàng đây? Tiếp theo trong đầu cô chỉ hiện lên duy nhất hai chữ “chạy trốn”. Vì vậy Bạch Mạt nhanh chóng xuống giường, lẻn ra ngoài…
“Phò mã! Người tỉnh rồi!”
“Hừ! Hề Nhân, nói nhỏ thôi!” Bạch Mạt nhanh chóng kéo Hề Nhân đang hét to sang một bên.
“Phò mã, người có phải ăn trộm đâu! Người đừng đùa nữa, Ngự Thiện Phòng đang đến đây, còn có Tam công chúa. Chủ nhân bảo nô tì đến gọi người.”
“Nàng ấy bảo ngươi đến gọi ta? Nàng ấy có ở đó không?”
“Có chứ, Tam công chúa đến rồi, chủ nhân cần đích thân tiếp đón.”
“Ta không đi!”
“Hả!”
“Hề Nhân, ngươi nghe ta nói, bây giờ ta sẽ theo Ngự Thiện Phòng rời khỏi phủ…” Thấy Hề Nhân chuẩn bị mở miệng ngăn cản, cô lập tức nói tiếp: “Yên tâm, ta sẽ mang theo hộ vệ. Còn ngươi sẽ đến trù phòng nói rằng ta đang ở trong tửu lâu, để họ rời đi, ta sẽ ở đó đợi, hiểu không? ”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, ta đã quyết định rồi. Cũng không cần làm phiền chủ nhân của ngươi, chỉ cần thu xếp đường ổn thỏa là được. Hiểu chứ?” Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của nàng ta, Bạch Mạt nhanh chóng bổ sung: “Chính là như vậy! Nhanh đi đi!” Thấy nàng ta vẫn còn đang thẫn thờ, cô trợn mắt một cái rồi quay người đi trước, quản được chắc, dù sao bây giờ cô cũng không dám, không, phải là cô không muốn nhìn thấy Vận Linh!
Một lát sau, Bạch Mạt gọi hai bảo vệ và thực sự trốn đi tửu lâu, sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc, Bạch Mạt tìm một gian phòng yên tĩnh lên ngồi.
“Nàng ấy tức giận… Nàng ấy không tức giận… Nàng ấy tức giận… Nàng ấy không tức giận… Ta thích nàng ấy… Ta không thích nàng ấy… Ta thích nàng ấy… Ta thích nàng ấy… Ta thích nàng ấy… Hình như có gì đó không ổn, vậy… Nàng ấy thích ta… Nàng ấy không thích ta… Nàng ấy thích ta… Liệu nàng ấy có thích ta không… Ài!” Bây giờ Bạch Mạt không biết nàng có thích nữ nhân hay không, cô chỉ biết mình có cảm giác với nàng. Cô thở dài, cho nên sau này nên đối mặt với Vận Linh như thế nào là một vấn đề rất lớn đối với Bạch Mạt. Trước kia không biết thì không sao, hiện tại hiểu ra khiến cảm giác này ngày càng xâm chiếm suy nghĩ của cô!
“Cốc! Cốc!”
“Ai! Đừng làm phiền ta!”
“Hoàng tỷ phu!”
“Ồ, ngươi… Tam công chúa đến đây, ta không thể tự tay tiếp đón, nhưng hiện tại ta bận rộn nhiều việc, để người khác cùng ngươi đi dạo phố đi…” Bạch Mạt vừa nói vừa thể hiện vẻ mặt mệt mỏi.
“Không phiền phức như vậy, ta đã đi dạo một vòng rồi, hiện tại ta sẽ ở đây với ngươi, ngươi cứ bận rộn việc của ngươi, không cần để ý đến ta…” Nói xong, Túc Hạo Nhã vỗ tay, mấy thị nữ và thái giám tiến vào từ phía sau đặt điểm tâm, đồ ngọt lên bàn rồi lui xuống.
Bạch Mạt kinh ngạc nhìn chằm chằm nhưng lại nghe được Túc Hạo Nhã nói: “Bản cung hết nợ ngươi!”
Bạch Mạt trợn tròn mắt: “Tùy ngươi…” Sau đó Bạch Mạt tiếp tục ôm mặt chán nản dùng chiếc đũa nghịch đậu phộng trên bàn: “Có thể… Không thể… Có thể…”
Túc Hạo Nhã thấy Bạch Mạt đồng ý, vui vẻ ngồi xuống ăn những món điểm tâm hấp dẫn trên bàn, trên tay cầm một miếng chuối chiên, rồi nhìn Bạch Mạt. Nhưng khi Túc Hạo Nhã ăn xong hai quả chuối vẫn thấy Bạch Mạt ngồi nghịch mười mấy hạt đậu phộng một cách nhàm chán, hỏi “Đây là ngươi đang bận cái gì?”
“Ngươi không hiểu đâu!”
Túc Hạo Nhã cầm lấy một thìa bánh đáng yêu gọi là pudding, ăn một miếng thật ngon rồi nói: “Bản cung không biết nhưng hoàng tỷ phu ngươi thì biết sao?”
“Ngươi thật phiền… À, đúng rồi… Túc… Hạo Nhã, hoàng tỷ phu hỏi ngươi, nếu ngươi thích một người không nên thích thì ngươi sẽ làm sao?”
Túc Hạo Nhã hơi dừng lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mạt trong chốc lát, nói: “Ta vẫn cứ thích, sợ là sẽ không thể kiềm chế được…”
Chiếc đũa đang gắp hạt đậu phộng trên tay của Bạch Mạt run lên một cái, hạt đậu phộng lăn xuống trước mặt Túc Hạo Nhã. Bạch Mạt không quan tâm, tâm trí của cô đã bị lời nói của Túc Hạo Nhã làm cho rung động. Cô loay hoay nghịch mấy hạt đậu phộng trên bàn, khẽ nói: “Nhưng… Nàng là kim chi ngọc diệp… Băng tuyết thông minh… Bạch bích không tỳ vết… Dung mạo tựa thiên tiên… Huệ chất lan tâm… Phong hoa tuyệt mỹ…”
Túc Hạo Nhã dừng lại khi nghe Bạch Mạt nói về kim chi ngọc diệp, nhìn những hạt đậu phộng trước mặt, càng nghe càng thấy sắc mặt đỏ bừng, mãi đến cuối cùng cúi đầu ngượng ngùng, nhẹ nhàng ngắt lời Bạch Mạt đang không ngừng ca ngợi: “Thích thì phải nói ra, không thử thì sao biết kết quả thế nào, nếu cố gắng thì sẽ vượt qua được khó khăn…”
“Chân thành sẽ đạt được ước nguyện! Đúng vậy! Ngươi là cái đồ cổ hủ còn nghĩ được, tại sao ta lại không thể thông suốt chứ! Sau khi nhìn thấy nhiều món ăn, nó thẳng đứng làm sao! Hahaha…” Tất cả buồn phiền lập tức bị đẩy sang một bên, Bạch Mạt vui vẻ ném đôi đũa đi, cười tươi với Túc Hạo Nhã: “Túc Hạo Nhã! Ta yêu ngươi chết mất! Hahaha…” Sau đó cô vui vẻ chạy đi… Không nghĩ ra thì thôi, giờ đã nghĩ thông suốt, cô cảm thấy thật gấp gáp, ai bảo đây là lần đầu tiên cô theo đuổi một người phụ nữ chứ!
Mà lúc này, Túc Hạo Nhã đã đỏ bừng cả khuôn mặt, đưa tay ôm lấy khuôn mặt nóng bỏng của mình và mỉm cười ngốc nghếch…