Chương 56 Lão Hoa trợ uy
“Hy Nhi! Đến đây, chúng ta nói chuyện chút nào. Ngày thường chủ tử nhà ngươi có thói quen gì?”
“Còn nữa! Ngày thường công chúa ở trong phủ còn thích làm gì?”
“Mùa đông đến, công chúa thường ra khỏi phủ lúc nào? Ra phủ thì đi nơi nào? Thường hay chọn xe ngựa, cái kiệu nào? Tất cả có yêu cầu gì không?”
“Hề tử, ngươi hay có nhiều chủ ý xấu, ngươi nói ta nên ăn mặc như thế nào cho đẹp mắt? Ngoài ra làm thế nào mỗi ngày nhiều lần ngẫu nhiên gặp công chúa mà không có vẻ đột ngột?”
“Hy Nhi! A! Hy Nhi, ngươi chạy cái gì?”
“Các ngươi! Lại đây chút! Qua đây nữa! Tới gần một chút! Ta hỏi cái này”
“Ha Ha…Mùa đông đến…Công chúa….sao lại chạy đi rồi!”
“Hề tử! Hề tử!…Ngươi mở cửa…”
“Vận Linh Vận Linh! Ngươi mau đến xem ta làm món gì này!”
“Vận Linh, trên đầu ngươi có cái gì, ta lấy cho ngươi!
“Vận Linh, ngươi phải ngủ nhiều sao? Ta ôm trong lòng sẽ ấm áp như thế!”
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. . .”
“’Haha’, Vận…”
“Đi ra ngoài!”
“Hả? Không phải, ta là…”
“Đi ra ngoài!”
“Ta…”
Nàng hí mắt…
“Được rồi…”
“Lão bản! Hiện tại trong lầu rất nguy hiểm, ta phải bảo vệ thật tốt!”
“Này ta muốn hỏi…”
“Lão bản! Ta đã mua ba bản thành ngữ và chuyện xưa, ngươi cầm cho tốt. Lầu ba vẫn cần ta trông nom, ngài cứ bận rộn! Ta! Ta đi!”
“Uy…Ô ô ô… Vì sao các ngươi đều ghét bỏ ta…”
“Tiểu lão đệ! Hôm nay ngươi đã ở đây a, ta cần phải cám ơn ngươi thật tốt. Ngươi mau nhìn xem, ta đã tăng lên một vòng rồi.”
“Lão Hoa! Lão Hoa! Lão Hoa…Ô ô ô…” Bạch Mạt đau lòng nắm lấy cánh tay lão Hoa.
“Sao vậy! Tiểu lão đệ Bạch Mạt, đây là làm sao?” Lão Hoa vừa nói xong thì nghĩ đến cái gì đó, lão vội bưng kín miệng Bạch Mạt, hỏi: “Khuynh Nhân bắt nạt ngươi?”
“Đúng! Nàng bắt nạt ta! Nàng không thèm nhìn ta! Nàng chê ta phiền!”
“Hả…Vì sao lại chê ngươi phiền…”
“Ta cũng không biết rõ a! Mấy ngày nay, cứ buổi sáng thì ta chạy tới thư phòng nàng mười lần, buổi chiều thì ta chạy tới thư phòng nàng hai mươi lần mà thôi…Ô ô ô… Lòng dạ nàng thật hẹp hòi mà…” Vẻ mặt Bạch Mạt tỉnh queo, nàng ra sức đem tất cả “thương tâm” xoa lên cánh tay lão Hoa.
Lão Hoa ngăn Bạch Mạt lại, âm thầm lau mồ hôi trên trán mình xuống, nói: “Tiểu lão đệ, Khuynh Nhân thích yên tĩnh. Ngươi như thế thì ngay cả ta cũng chịu không nổi, huống chi là Khuynh Nhân!”
“Oa!” Bạch Mạt kéo giọng gào khóc…
“Khụ khụ… tiểu lão đệ Bạch Mạt, hình tượng! Hình tượng! Ngươi bây giờ đã là Phò mã, chúng ta vào bên trong nói chuyện!” Phò mã so với lão vẫn giống trẻ nhỏ. Lão Hoa nói xong liền kéo Bạch Mạt chạy nhanh vào nhà gian bên cạnh.
“Ô ô ô…”
Sau khi ngồi xuống, Bạch Mạt ở chỗ kia vẫn khóc nức nở, cổ họng nghẹn ngào. Lão Hoa nhìn chằm chằm Bạch Mạt, vuốt râu một lúc thì mắt đột nhiên sáng lên, lão nói: “Tiểu lão đệ Bạch Mạt…Ngươi nói, ngươi có ý gì đó với Khuynh Nhân?”
Bạch Mạt vừa nghe xong liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, không càn quấy nữa. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm lão Hoa. Lão Hoa bình tĩnh vuốt râu, khoé miệng mỉm cười tự nhiên. Nàng nói: “Lão Hoa, ngươi đây là có ý gì? Hai người bọn ta vốn là lưỡng tình tương duyệt…”
“Tốt tốt, ta cũng biết, ngươi không cần như vậy…Bây giờ vừa hay làm giả thành thật, không phải rất tốt sao!”
Bạch Mạt nghe đến đó, đột nhiên đứng lên nói: “Ngươi!” Nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm lão một lúc, lại lập tức mềm nhũn ra. Lão nói như vậy thì chắc chắn không biết mình là nữ nhân, mà nàng lại là Công Tôn Vận Linh, nàng nói: “Ngươi mau nói cho ta nghe một chút đi, như thế nào thì gọi là làm giả thành thật.”
“Ha ha ha…” Lão Hoa lúc này không khống chế được cười lớn.
“Cười con khỉ, thêm một tháng và miễn phí đồ ăn hàng ngày, nói mau!” Bạch Mạt sốt ruột nói, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn lão Hoa.
Lão Hoa vừa nghe đã biết Bạch Mạt thực sự là thương tâm, như vậy cũng có thể làm điều kiện. Lão Hoa được đưa đồ ăn tiệm, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống dưới. Lão Hoa tâm tư ước chừng, vươn ba ngón tay rồi mở miệng nói: “Ba tháng!”
“Hai tháng! Ngươi không cần kéo đến! Ta tự…”
“Được được được! Hai tháng, đây là ngươi nói!”
“Là ta nói, ngươi nói mau…”
“Được!” Lão Hoa híp mắt cười, nói thẳng: “Tiểu lão đệ Bạch Mạt, đầu tháng sau là sinh thần của Khuynh Nhân, ngươi biết không?”
“Cái gì!” Bạch Mạt cảm thấy bản thân đã sắp phát cuồng rồi.
Vẻ mặt lão Hoa như đã sớm đoán được, lão nói: “Ngày mười một đầu tháng là sinh thần Khuynh Nhân, mọi năm Khuynh Nhân đều không mở tiệc. Một mình ngươi có thể cùng nàng trải qua ngày này. Bây giờ cũng sắp bắt đầu mùa đông rồi. Ngày thường Khuynh Nhân hay uống trà vì nàng cực kỳ sợ lạnh, lâu dần đã thành thói quen, cái này cũng không có mấy người biết…”
“Nàng sợ lạnh?” Tuy rằng kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đầu nàng đã tưởng tượng chính mình ôm ấp Vận Linh tránh ở trong ổ chăn ngắm tuyết. Cảnh tượng hạnh phúc này khiến khóe miệng Bạch Mạt sắp kéo lên tới mang tai.
“Không tồi, nhưng eo Khuynh Nhân trời sinh rất sợ nhột…” Mặc dù nội lực có thâm hậu cũng không thể dẫn ra để chống lại…Một phần cũng không thể nói cho lão Hoa, đương nhiên lão Hoa cũng không nói gì. Nhưng dáng vẻ già mà không kính kia còn kém nói thẳng để Bạch Mạt làm bá vương ngạch thượng cung!
“Phụt ha ha… Thật sự?” Ngẫm lại dáng vẻ Vận Linh vân đạm phong khinh bị phá vỡ do nhột, Bạch Mạt không dừng được, cười đến ngã ngửa ra sau.
“Tiểu lão đệ, về việc làm như thế nào vẫn cần ngươi tự nghĩ. Lão ca chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi…”
“Hại người mà không biết xấu hổ! Ngươi đã là ông nội đấy! Hừ!” Nói thì nói như vậy, nhưng lời nịnh nọt của Bạch Mạt khiến vẻ mặt lão Hoa như lá trà nổi lên.
Hai chữ vừa lòng tràn ngập trên mặt lão Hoa, lão vui mừng vuốt râu nhìn tiểu bối mà mình coi trọng. Nếu có thể thúc đẩy Bạch Mạt bắt được Khuynh Nhân, cũng coi như thay trời tác hợp một đôi nhân duyên.
“Miễn phí bữa ăn hàng ngày và tặng ba tháng, nếu việc thành công thì cái khác tăng nửa năm!”
Cái này trực tiếp làm lão Hoa hốc mắt ươn ướt, cầm lấy chén trà Bạch Mạt mà lòng hăng hái muôn trượng uống một hơi cạn sạch, lão nói: “Tiểu lão đệ, ngươi muốn đạt được lợi ích từ chỗ Công Tôn thì cứ việc nói, ngươi là cháu rể khác mà lão Hoa ta nhận định!”
Vì thế một già một trẻ, vẻ mặt âm hiểm cười, nâng chén cùng chạm mà đem Vân Linh hồn nhiên không biết gì đi bán!
Ba ngày sau, ở trong thư phòng Phủ Công chúa
Hy Nhi nhàm chán ngồi một bên, cầm nắp đậy bình trà lại, cầm lên lại đặt xuống. Hy Nhi bừng tỉnh nhấc đầu thì thấy chủ tử nhà mình đang đọc sách, nhưng coi nửa ngày mà chưa từng lật trang nào. Hy Nhi nói: “Chủ tử, ngài muốn gặp Phò mã a? Nói cũng kỳ lạ, mấy ngày trước đây còn thường xuyên gặp Phò mã, ngài ấy còn hỏi đông hỏi tây, rất phiền! Thế mà mấy ngày nay lại biến mất, xuất quỷ nhập thần, cũng không thấy người?”
Vận Linh dừng lại một chút, dáng vẻ không thèm để ý, nghiêm túc xem sách, nhưng đọc một hàng đến mấy lần vẫn chưa vào đầu chữ nào…
“Ôi, chủ tử của ta, ngài không tò mò sao? Này… A…Đúng rồi, có khi nào Phò mã bị Tam Công chúa lừa đi làm việc gì không?”
“Ngươi không được nói bậy bạ…” Vận Linh nói xong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
“Nô tỳ… Nô tỳ cũng không muốn suy nghĩ lung tung a! Người xem, lần trước Tam Công chúa mang tới một bọc đậu phộng, còn thần thần bí bí hỏi cái gì mà có cố gắng không? Có thể không nói Phò mã, nhưng Tam Công chúa lại khác. Nếu nói nàng không có vấn đề thì nô tỳ sẽ không tin đâu!”
“Được rồi…Có lẽ mấy ngày gần đây, Phò mã bận rộn trong tiệm. Nếu ngươi thấy chút nhàm chán, ta cho phép ngươi tới tiệm của Phò mã lấy chút điểm tâm ngọt mang về…” Vận Linh dịu dàng nói.
“Thật sự! A… Không được, nô tỳ không phải thị nữ bên người Phò mã, nô tỳ phải ở bên chủ tử, nô tỳ không đi! Không đi!” Hy Nhi cố nén xúc động và tò mò của mình xuống.
Vận Linh lắc đầu, không nói nữa.