Chương 59: Quân sư
Cứ một mạch đuổi theo hướng Vận Linh chạy, lúc sắp đến cổng thành thành đế đô Bạch Mạt định quay đầu hồi phủ công chúa thì nhìn thấy xe ngựa của Vận Linh…
“Dừng lại!” Bạch Mạt đuổi kịp vượt lên bị xe ngựa chầm chậm xua đuổi, chắn ngay trước xe.
“Ai?” Một tiếng kinh ngạc hoài nghi, sau đó xác định lần nữa đúng là xe ngựa của Vận Linh mới lên tiếng: “Ngươi là ai? Đây rành rành là xe ngựa của trưởng công chúa, sao bổn phò mã chưa từng thấy ngươi?”
Người kia một thân phục trang gọn gàng, trên lưng mang hành lý, chỉ thấy hắn nhanh nhẹn đứng lên, nắm dây cương ôm quyền nói: “Hồi bẩm phò mã! Tiểu nhân hộ vệ mang đao hạ tam cấp Trường Đông Vi, phụng mệnh bảo vệ trưởng công chúa.”
Bạch Mạt suy xét cẩn thận, vươn tay chỉ vào xe ngựa: “Trưởng công chúa có ở bên trong không?”
“Hồi bẩm phò mã, trưởng công chúa lệnh tiểu nhân mang châu báu nữ trang đi trước một bước, sau khi ra khỏi thành sẽ tụ họp.”
“Lấy châu báu nữ trang ra ta xem xem…”
Người nọ xoay người vén mành lên mang hai cái bao bố đến trước mặt Bạch Mạt cúi đầu cung kính dâng lên, Bạch Mạt tùy ý giở hai cái bao bố lên, thấy một phần y phục của mình còn có miếng ngọc bội kia nữa, lúc này mới yên lòng.
“Giờ các ngươi định đi đâu?”
“Chuyện này… phò mã, thứ cho tiểu nhân…”
“Được rồi được rồi! Trước tiên ngươi cứ ở đây đợi ta một lát đã!” Nói xong Bạch Mạt trực tiếp kéo ngựa đến chỗ một quầy hàng gần đó, chẳng bao lâu sau quăng vài quan tiền trở về lấy châu báu nữ trang trên tay Trường Đông Vi qua làm bộ làm tịch liền muốn trèo lên xe ngựa.
“Phò mã!”
Trường Đông Vi định tiến lên ngăn lại, Bạch Mạt đã đi trước một bước chặn hắn lại: “Ta chỉ đang thử ngươi, hai người trưởng công chúa và Hề Nhân lệnh ngươi đi trước là vì họ còn phải đến gọi ta, chỉ là ban nãy trong lâu của ta xảy ra chút việc dẫn đến trì hoãn nên vẫn chưa tề tụ lại với nhau, trong đám châu báu nữ trang này cũng có y phục của ta lúc nãy chắc ngươi cũng thấy rồi.” Bạch Mạt thấy hắn còn do dự, bèn nhếch môi cúi người nói nhỏ: “Trưởng công chúa giả nam, vận một bộ áo tơ lụa dài màu xanh nhạt, Hề Nhân trang điểm như thư đồng, trên đầu xuất hiện hai chỏm buộc nhỏ… Được rồi, giờ bổn phò mã có thể lên xe rồi chứ?”
“Phò mã mời…”
“Ừ…” Làm bộ làm tịch gật gật đầu, Bạch Mạt rốt cuộc nghênh ngang sải bước lên xe ngựa.
“Đi thôi!”
“Vâng…”
Rất nhanh xe ngựa đã ra khỏi thành, đi chưa được bao lâu thì chạm mặt trưởng công chúa và Hề Nhân bên đường.
“Công tử…”
“Ừ…” Đáp xong nàng thuận theo Hề Nhân dìu bước lên xe ngựa, động tác của Vận Linh có hơi khựng lại trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại cực kỳ tự nhiên đi trước Hề Nhân một bước vén mành lên.
Ngược lại Hề Nhân nhìn thấy phò mã đang nằm nghiêng lấy tay chống đầu đắc ý dào dạt trong xe ngựa thì kinh ngạc hô: “Phò mã! Sao người lại ở đây?”
“Ừm hứm, Hề Nhân ngươi ra ngoài ngồi đợi một lát, ta có chút chuyện cần nói với công chúa…”
Thấy công chúa gật đầu đáp ứng, Hề Nhân mới đáp lời phò mã: “Vâng…”
Thật ra ở bên trong hay bên ngoài cũng không khác nhau lắm, từ khi nãy nàng đã thắc mắc không hiểu chủ tử rốt cuộc sao lại tức giận. Thấy chủ tử đi vào, Hề Nhân mới ngồi xuống chỗ xe ngựa, nhìn mấy người Trường Đông Vi gia cố dây cột ngựa, sắp đặt xe ngựa chắc chắn…
Mành xe vừa hạ xuống, Bạch Mạt lập tức đứng dậy, nịnh nọt vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, ý bảo Vận Linh ngồi xuống vị trí mà thường ngày nàng vẫn hay ngồi cũng chính là vị trí cạnh mình hiện tại. Nhưng Vận Linh không thèm để ý Bạch Mạt trực tiếp ngồi xuống một bên, Bạch Mạt lập tức theo kịp, duỗi chân ra, nhấc mông lên, trọng tâm biến đổi, cơ thể rơi xuống thuận lợi ngồi xuống bên cạnh Vận Linh, sau đó căng thẳng mở lời: “Vận Linh, cho ta thời gian một chút được trình bày tự do, ta không biết giải thích với ngươi thế nào về vật kia, dù gì ta cũng lấy cái mới, cũng chưa dùng đánh bơ được mấy lần, ta bảo đảm với ngươi toàn bộ số bơ ngươi ăn hôm qua đều do ta chế tác thủ công cả, tuyệt đối tinh sạch vệ sinh! Trình bày xin hết!” Bạch Mạt dường như bắt kịp dây cót, bùm bùm cách cách nói xong một hơi. Thấy sắc mặt Vận Linh hòa hoãn đôi chút, tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng Bạch Mạt rõ ràng vẫn nhìn ra thời cơ chuyển mình, vội vàng trưng ra điệu cười tự cho là vô cùng đáng yêu rồi lại chạy đến sau lưng lấy lòng đấm bóp vai cho Vận Linh.
“Ai da! Công chúa! Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, sau này nhất định ta sẽ không lười biếng nữa, cũng sẽ không dùng vật kia nữa, sau đó lại đích thân làm món ngon cho ngươi…”
“Được rồi, qua kia ngồi.”
“Không! Ta phải chắc chắn ngươi không tức giận nữa.”
“Ngươi còn không ngồi, ta sẽ tức giận…”
“Hự” một tiếng, động tác tái diễn, trong nháy mắt Bạch Mạt bèn phải quay về chỗ ngồi trước đó, sau đó vẫn nhìn Vận Linh giương môi nhấp nháy mắt lấy lòng.
Vận Linh thế mà bị hành động càn quấy của Bạch Mạt chọc cho khóe môi nhếch lên.
“Vầy mới đúng…ngươi xem, không tức giận, nhiệt độ không khí cũng tăng trở lại rồi…” Bạch Mạt vui đùa ngựa quen đường cũ lấy trà cụ của Vận Linh từ chiếc bàn vuông ở giữa, châm bếp lò nhỏ đặt ấm lên, lấy hai thìa gỗ lá trà cho vào ấm, sau đó bắt đầu sửa sang lại tách trà…
Vận Linh nhìn động tác của Bạch Mạt, trước giờ vậy mà lại chưa từng để ý, hóa ra Bạch Mạt cũng biết pha trà.
“Còn nhìn nữa sơ hở của ta sẽ lộ ra hết, mới học pha trà không lâu, sao có thể qua mặt được pháp nhãn của trưởng công chúa ngài chứ.”
Vận Linh cong cong khóe miệng, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, cùng Bạch Mạt nhìn ngắm ấm trà trên cái bếp nhỏ, chẳng bao lâu sau, ấm trà bốc lên từng đợt khói trắng, Bạch Mạt lập tức nhấc ấm lên, thay nước lần nữa, sau đó lần lượt tìm trong chiếc tủ nhỏ dưới ghế ngồi, một lát sau mới tìm được sách đặt từ trước, tùy ý rút ra một cuốn, khép tủ lại, phóng đến trước bàn Vận Linh, một tay ấn, tay còn lại cầm nắp ấm trà nhỏ đang bốc khói nghi ngút rót cho Vận Linh một chén trà rồi đưa đến trước mặt nàng, Bạch Mạt mới hỏi: “Chuyến này đi đến đâu? Vì chuyện gì?”
Vận Linh nâng tách trà lên, nhìn lướt qua tay Bạch Mạt còn ấn trên sách, lại nhìn về hướng Bạch Mạt, đối mắt một lúc mới nghiêm túc mở miệng trả lời: “Đi Giang Châu, Phủ công công mang khẩu dụ của tôn phụ lệnh ta điều tra đô đốc Giang Châu…”
“Vậy nên thánh thượng thường ra lệnh cho ngươi làm mấy việc này? Lần đó cũng vậy?”
Vận Linh hiểu Bạch Mạt nói đến lần tương ngộ đó của hai người, cầm chén trà trong tay thưởng thức gật gật đầu xem như đáp lời.
Bạch Mạt vươn tay ngừng động tác uống trà của Vận Linh lại, sau khi khiến nàng nhìn về phía mình càng thêm nghiêm túc nói: “Mang ta theo! Dù cho ta chẳng giúp được gì!”
Vận Linh không lên tiếng, ba tức sau mới khí định thần nhàn nói: “Phò mã không phải đã theo tới…”
“Ta biết ngươi có rất nhiều cách ném ta về!” Buông tay Vận Linh ra, Bạch Mạt sau khi tự rót cho mình ly trà mới nói tiếp, ngữ khí kiên định: “Nhưng ta nói ngươi nghe, lần này ta chắc chắn sẽ đi theo!”
Với hiểu biết của Vận Linh về Bạch Mạt, đương nhiên cũng biết, nếu Bạch Mạt đã nói như vậy, tự nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn cách thực hiện cho bằng được, thế là than nhẹ khuyên: “Chuyến này quả thực hiểm nguy trùng trùng, đô đốc Giang Châu Hoàn Thủ Đức, ngươi nên ở lại…”
“Không cần nói, ta biết, ta cũng biết là ngươi biết ta biết.” Lời này tuy vòng vo, nhưng lúc Bạch Mạt thể hiện bản lĩnh, ngày đó Vận Linh đã ở trước mặt thái hậu nói rằng những lời này nàng chỉ nói với mỗi mình Hề Nhân, cũng nói rõ nàng đã điều tra nàng ta rồi. Hơn nữa Vận Linh cũng bắt được nàng trong tay thủ hạ của quý tử đô đốc Giang Châu Hoàn Thư, phỏng chừng cũng không khó tra ra việc bọn chúng cấu kết với bọn cướp.
“Quân sư, ngươi không ngại thì thử xem ta có gánh nổi chức vị quân sư này không!”
Ánh mắt và giọng điệu vui đùa của Bạch Mạt ý bảo rõ ràng Vận Linh không cần lo lắng thái quá về nàng.
Đối với Bạch Mạt thông minh, Vận Linh cảm thấy bản thân thật sự trừ võ lực ra thì rất khó dùng phương thức của họ để hỗ trợ cho việc Bạch Mạt nhận định. Kỳ thật chuyến này, nàng đi hay không đi đều có mặt lợi và hại, ở ngay bên mình, việc bảo vệ nàng chu toàn cũng có thể nắm chắc hơn chút, lúc này Vận Linh chỉ có thể thỏa hiệp buông chén trà, vỗ nhẹ lên tay Bạch Mạt đang ấn trên sách.
“Đồ châu báu nữ trang chuẩn bị không nhiều, đợi đến khi vào thành đi mua thêm vài cái mới…”
“Tuân mệnh! Công chúa đại nhân!” Bạch Mạt hứng khởi vươn tay rót thêm trà cho Vận Linh, cũng tự rót trà cho mình, giơ lên cụng nhẹ vào tách trà Vận Linh vẫn chưa cầm lên: “Cạn ly! Ha ha ha…” Sau đó lại một hơi uống cạn, thư thái ngâm nga bài Thanh Minh Vũ Thượng đã hát trong ngày sinh thần Vận Linh…
Vận Linh nhếch môi, thưởng trà rồi nở nụ cười ôn nhu mà ngay cả nàng cũng không phát hiện, sau đó cầm quyển sách lên lẳng lặng xem…
…
Cứ như vậy, gần một tháng, xe ngựa một đường xuống phía nam, không nhanh không chậm, thời gian ở trên xe ngựa lâu cũng không khiến bất kỳ ai thấy buồn chán, Bạch Mạt không hát hò thì kể đủ thứ chuyện, truyện cười, sau đó thời gian Hề Nhân ngồi bên ngoài cũng ngày càng nhiều, Bạch Mạt lòng tham không đáy thầm nghĩ, ban đêm đều có thể quang minh chính đại ôm Vận Linh ngủ.