Đinh đinh đoang đoang, ngươi tới ta đi, ba người đánh nhau không rời, trong chỗ tối bay ra một người nữa, chạy thẳng đến xe ngựa, nam tử sớm đã có phòng bị, vỏ kiếm bay ra, người trên không vội vàng biến đổi thân hình nhanh chóng rơi xuống đất, tránh vỏ kiếm, lúc này nam tử đã rút được người ra, đến ngăn cản. Con ngựa đã thức dậy từ lâu, không ngừng bước đi tại chỗ.
Nhiều hơn một người, tuy võ công cũng không tệ khiến ba người trước mặt bị buộc lui lại phía sau, nhưng quấn quýt như vậy không phải là cách, nam tử ra một hư chiêu [1], cánh tay trái bị rạch ra một đường thật dài, tay phải trường kiếm lại đâm ra, hung hăng xuyên qua cổ họng của một người trong đó, liền rút kiếm tiếp tục ngăn cản hai người khác càng điên cuồng công kích. Rõ ràng nam tử lần thứ hai chiếm thượng phong, nam tử mặt ngọc trong xe ngựa lại đột nhiên híp mắt một cái, quả nhiên, có ba đạo tiếng xe gió, nam tử một bên ngăn cản hai người công kích, một bên khó khăn tránh ám tiễn bắn tới, cổ bị rạch ra một đạo vết máu, “Đa! Đa đa!” Ám tiễn bắn vào xe ngựa, trong rừng lại bay ra bốn người, đi thẳng đến xe ngựa, một người trong đó lại dùng sức giơ lên, ba ám tiễn bắn thẳng về phía nam tử.
[1] Hư chiêu: là chiêu thức để phá phòng thủ của đối phương, sức sát thương không thật lớn. Chiêu thức có vòng tròn màu xanh dương bên ngoài là những hư chiêu.
“Chủ tử!” Thanh âm theo nơi xa phóng vỏ kiếm cùng bảo kiếm bắn ra từ xa, ngăn cản được ba người xông về phía xe ngựa, hẳn cũng là hộ vệ của nam tử mặt ngọc, vừa rồi mới đuổi tới, dưới chân tăng tốc nhẹ nhàng, toàn thân rơi xuống bên cạnh xe ngựa, cầm kiếm lúc trước mình bắn ra đang cắm trên mặt đất, nhanh chóng biến chiêu bức ba người ra xa, lúc này người bắn mũi tên cũng đi tới bên xe ngựa, hung hăng đánh một chưởng lên xe ngựa, xe ngựa bị ám kình [2] đánh vỡ vụn, trên xe ngựa lộ ra nam tử mặt ngọc với vẻ mặt nghiêm nghị.
Thấy tình hình không ổn, hộ vệ bên cạnh đánh ra một chưởng nhanh chóng mượn sức xoay người đi tới bên cạnh nam tử mặt ngọc, một kiếm chuẩn xác đâm vào đế giày nam tử mặt ngọc,nâng kiếm dùng lực đem nam tử mặt ngọc bay lên, ngồi trên ngựa, một kiếm chặt đứt dây cương, “Chủ tử đi trước!” vừa nhấc dây, hai chân quét ngang chặn ba thân hình muốn tiến lên phía trước.
[2] Ám kình: Ám, tức là mờ ám. Kình là thuật nhữ chỉ lực. Ám kình là che dấu sức lực trong đòn đánh của mình.
“Đừng dây dưa, bảo vệ tính mạng.” Nam tử mặt ngọc ra lệnh, sau đó hai chân kẹp bụng ngựa, hất dây cương mà đi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, sau khi đánh vỡ xe ngựa thấy việc không thành, mắt thấy nam tử mặt ngọc sắp rời đi, hai người hộ vệ võ công cao cường, trong thời gian ngắn căn bản không cách nào phá vòng vây, như vậy chỉ có thể dựa theo lâu chủ nói bắt sống không được chỉ giết chết! Thanh trường kiếm của hộ vệ lao đến trước mặt, hai tay đỡ sau eo lại nhanh chóng giơ lên, khi hắn giơ tay lên thìgiữa các ngón tay phát ra ánh sáng sắc bén, bắn nhanh ra, dù cứng rắn ăn một kiếm, nhưng ám tiễn bắn ra nhất định là không ai có thể ngăn cản.
Hộ vệ mắt thấy mấy đạo hàn quang xẹt qua người, liền hô to, “Chủ tử cẩn thận!” Một cước đạp ra người trên kiếm, muốn tiến lên ứng cứu, lại bị ba người vây quanh bức lui, một hộ vệ khác cũng bị vây quay không thể thoát ra.
Nam tử mặt ngọc lúc này ở xa xa quay người lại, đáp, “Cái gì?” Nhiều đạo hàn quang nguy hiểm lướt qua người, mặc dù có hai đạo bỏ qua chỗ yếu hiểm trên người, nhưng có một đạo lại xẹt qua cánh tay trái, dưới ống tay áo rách ra chính là một vết máu, một đạo khác lại tiếp đóng trên vai phải.” Ừm!” Đau hừ một tiếng, nam tử quay người lại, vội vàng cưỡi ngựa tăng tốc rời đi.
Cuối cùng rời khỏi tầm mắt của mọi người, nam tử mặt ngọc nằm sấp trên lưng ngựa thẳng người, tay trái hai ngón tay dùng lực, kẹp lấy ám tiễn ở vai phải rút ra, nào ngờ vừa thu lại lực , toàn thân mệt mỏi đánh tới, thầm nghĩ “Không tốt!” Thuốc trên ám khí không đơn giản, lần này thật sự chỉ có thể khom người nằm trên lưng ngựa, ngay cả dưới chân cũng không có một chút lực điều khiển ngựa. May mắn thay, con ngựa phù hợp với yên , trải qua huấn luyện tương đối thông minh, không đến nỗi làm rơi mình xuống. Vết thương chậm chạp không được chữa, chảy máu không ngừng, cộng với không thể dùng lực trong cùng một thời gian, thực sự không thể chịu đựng được, bộ não ngày càng mờ dần. Đột nhiên một tiếng nổ lớn, nam tử mặt ngọc cảm thấy mình trực tiếp bay ra khỏi ngựa, sau đó lập tức đụng phải bức tường trơn tru, chỉ cảm thấy ngũ tạng chấn động đau đớn vô cùng, thân thể thoát lực trượt xuống, sau đó liền hoàn toàn mất ý thức.
Cảm giác chấn động mãnh liệt vang lên. Bạch Mạt đang ngủ say mở mắt ra, đồng thời ngồi thẳng người một tay vặn khóa, một tay đóng cửa sổ điều chỉnh chỗ ngồi, dưới chân cũng đã được đặt vào chỗ. Nhưng đôi mắt chưa tập trung cho thấy tất cả các động tác này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện của Bạch Mạt. Với khả năng thích ứng mạnh mẽ như vậy, có thể thoát khỏi rừng rậm cũng không hoàn toàn do trời cao chiếu cố .
Chẳng bao lâu, tầm mắt tập trung vào kính chắn gió, Bạch Mạt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ mở miệng kinh ngạc nhìn một vệt máu dài trượt xuống, “Ta đụng phải người? Không, không! Ai đã đụng vào ta…” Chiếc xe đang đậu! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Máu này cũng quá… Trong nháy mắt trong đầu hiện lên một đống lộn xộn, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo. Theo thói quen nhìn xung quanh, mặt trời vẫn chưa lộ mặt, bầu trời hiện lên màu trắng bạc, cách đó không xa là một con ngựa nâu lo lắng đi bộ xung quanh giống như không dám đến gần, hai chân trước nhìn một chút mềm, dáng vẻ sắp ngã xuống. Không có nguy hiểm nào khác, Bạch Mạt lúc này mới dám mở cửa xuống xe, tầm mắt dọc theo kính chắn gió, dấu vết máu rơi xuống, bỏ qua mui xe đến mặt đất…