Chương 61 Tức chết đi được!
“Các người nhìn thấy chưa! Nhìn thấy chưa! Hắn ta quả nhiên! hừm ta! Hừm…Hừm ta không tính toán! Các người nhìn ánh mắt của hắn nhìn ta đi! Thật tức chết người mà! Thái độ gì thế, giống như ta với hắn nói chuyện, hắn thật sự đối xử với ta như này…’’
“Đại công tử…Hề Nhân cũng muốn hừm ngươi muốn sao ?”
“Ngươi lại… lại ‘hừm’ ta làm cái gì!” Xong rồi, Bạch Mạt nghĩ rằng có thể chuyển hướng sự chú ý bằng câu chuyện khác, nhưng kết quả Hề Nhân không chú ý đến
“Hừm, Đại công tử ngài lúc đầu cũng phong lưu, sao trước đây Hề Nhân không nhận ra nhỉ?”
“Cái gì mà phong lưu! Vận Linh, ta chỉ gặp cô ta có một lần, không tin ngươi có thể hỏi…Đúng, ngươi có thể hỏi Tử Hề, cô ấy cũng ở đó, lần đầu tiên đi hoa lâu trong lúc vô ý đã trả lời đề tài của hoa khôi…”
“Lần đầu tiên, vậy vừa thuận tiện có lần thứ hai trả lời đề tài hoa khôi, không có khó khăn nào chọn đề tài phải không hoa khôi ?”
“Hả a…”
“Hôm nay ngươi không để ai vào phòng ta …” Vận Linh đột nhiên nhìn chằm chằm Bạch Mạt và nghẹn ngào nói.
“Này! Ngươi…được được được, các người một người hai người…ba người……” Còn có bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếng đi theo phía sau – Đồng Vi! Quả nhiên đây đều là sự oan uổng của ta! Tức chết đi được! Nói xong Bạch Mạt trực tiếp nổi giận đùng đùng xoay người bước đi!
“Chủ nhân …” Hề Nhân suy nghĩ rằng Bạch Mạt đã bị thua thiệt.
“Không lo …” Vận Linh nhìn bóng lưng Bạch Mạt rời đi, nói tiếp: “Hắn không còn nơi nào để đi, trên người cũng không có tiền. Khi nào hết tức giận sẽ trở về…”
“Chủ nhân, Hề Nhân có nói quá không? Thật đáng trách…… Đại công tử…”
“Chúng ta trở về đi …” Vận Linh động tác, Đông Vi cũng đi sau trở về, phía sau Hề Nhân tự trách mình ở tại chỗ, do dự một hồi, cuối cùng giậm chân đuổi kịp Vận Linh hai người.…
**************
“Lại đây~ Quan khách ~ Quay đầu nhìn đi…”
“Ai ya ~ Đáng ghét ~”
“Chết đi! Đây là ngày mấy rồi, mới đến tìm người ta…”
Bạch Mạt vẫn là do dự mà đến hoa lâu này, trời càng lúc càng tối, khi các hoa lâu bắt đầu làm việc ở hoa lâu thì từng cô gái đang trêu ghẹo trước cửa có thể biến thành thức ăn của mỗi người
“A! Công tử, ngươi thật tuấn tú, sao chưa từng thấy qua a ~”
“Ài ài ài! Đừng kéo ta! Quần áo của ta!” Hoàn toàn không giống như hoa khôi kín đáo lần trước, không đợi đến khi Bạch Mạt bị sợ mà hối hận chạy đi, đã bị một cánh tay cô nương lanh lẹ kéo đi “Bỏ ta ra … ”
“Ái chà, người khác muốn người ta đến gần, nhưng người ta chưa muốn đến gần đây, Công tử a, ngươi chiếm được tiện nghi vẫn còn ra vẻ thông minh a…”
“Dựa vào đâu! THẢ! TA! RA!” Bạch Mạt hung hăng đẩy chân đang vén lên của người nọ đang dính trên người mình! “Nhanh đi gọi Ma Ma đến! Ta tìm cô ta!’’
“Ái chà…! Tìm Ma Ma ngay, sao mà hung dữ với người ta vậy~”
Bạch Mạt dùng tay vuốt phẳng những nếp gấp trên người, hoàn toàn không để ý đến người nữ nhân này.
“Ma Ma! Có người đang tìm! Trì hoãn việc bổn cô nương kiếm khách, hửm …” Nói xong người cuối cùng cũng chạy đi mất.
“Chà, vị công tử lạ mặt đây a, không phải khách quen sao, tìm Ma Ma ta đây có chuyện gì a~” Ma Ma quả thực so với Tào Tháo, một gọi chính là có thể xuất hiện rồi!
“Ta tìm trong lâu các người có người tên Nhược Vũ.”
“Nhược Vũ a~ Nhà chúng ta Nhược Vũ có nhưng giá cao…” Nói đến đây lão Ma Ma trực tiếp từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Mạt, “Không biết công tử có mang đủ tiền bạc không a…”
“Không mang, ta là Bạch Mạt, cô ấy mời ta dạy đàn”
“Thì ra là ngươi” Ma Ma gạt bỏ sự lẳng lơ của mình sang một bên, ghét bỏ nói
“Con nha đầu phá của này! Còn ngươi, theo ta! Ngươi còn không đến, con nha đầu này không biết phải đắc tội bao nhiêu khách quý của lão nương nữa đây!”. Nói xong liền dẫn Bạch Mạt đi thẳng lên tầng ba. Những căn phòng ở lầu càng cao thì càng được trang trí tinh xảo, có lẽ là cách để phân định đủ loại giá cả giữa những cô gái.
“Nhược Vũ, có người tìm”. Nói xong quay qua nhìn Bạch Mạt nói tiếp “Ngươi tự gọi cửa, lão nương còn phải xuống lầu chào hỏi quan khách.” Nói xong liền xoay người, có thể lại lầm bầm nhắc tới, “Cả ngày lão nương như thiêu thân! Để cho nữ nhân từ trên xuống dưới chờ lâu như vậy, ngăn cản lão nương kiếm tiền, nha đầu kia thật là…”
“Cộc Cộc…” lại gõ cửa nhưng không thấy đáp lời, Bạch Mạt hoài nghi có người trong phòng hay không, lờ mờ nghe được tiếng vang yếu ớt trong vài giờ, cảm thấy kỳ quái nên áp lỗ tai vào cửa và giữ lấy để chặn tiếng ồn bên ngoài, “Một cảnh hai cái cổ nghiêng sang ….Ngất…Đầu choáng váng.
“ Ân~Ngươi làm gì!”
“Sờ…sau gáy cổ…”
“Bỏ ra~”
Bạch Mạt hốt hoảng nhưng liền tĩnh tâm.
“Đừng …” Hai giọng nữ vừa đi vừa đi, ta suy đoán rằng là đang chẩn bệnh cho thân thể, nhưng động tác này khiến gáy của cô nóng lên, chỉ cảm thấy dáng người thướt tha của Vận Linh, Bạch Mạt không nói nên lời, chỉ muốn bỏ đi, nhưng đôi chân không nhấc lên nổi, sau đó, cố gắng thu chân lại và dùng tay đập mạnh vào cửa, “Bụp! Khuynh Nhược Vũ!”
“Ai ~?” Cuối cùng bên trong cũng có phản ứng, giọng nói quyến rũ và khéo léo của Khuynh Nhược Vũ truyền đến.
“Ta là Bạch Mạt! Nếu Khuynh Nhược Vũ không cần vũ sư dạy, vậy Bạch Mạt sẽ rời đi…”
Bạch Mạt chưa kịp nói xong, cửa phòng đột nhiên mở ra “Hô!”, đồng thời truyền đến, Bạch Mạt bị lôi vào một cách thô bạo, còn chưa kịp định thần thì đã bị tiếng đóng sập cửa làm cho hoảng sợ, cau mày một cái và liếc nhìn, Khuynh Nhược Vũ ba bước làm hai bước, vuốt mái tóc lòa xòa của mình hai lần và ngồi ở phía trước bàn. Cô ấy đã cởi mạng che mặt, và nữ nhân mặc áo trắng vẫn đeo mạng che mặt lạnh lùng nghiêng người ở bên giường, trong tay bắt đầu khéo léo làm cái cối gỗ nhỏ giã nhẹ thuốc, tựa như không có hứng thú với mọi chuyện.
Đợi Bạch Mạt ngồi xuống, Khuynh Nhược Vũ đã rót trà rồi, “Nhược Vũ thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng Bạch Mạt sẽ tới đây, vào hôm nay…”
“Được rồi, được rồi, cứ nói đi!” Bạch Mạt trực tiếp ngắt lời cô khi cô cầm chén trà lên.
Khuynh Nhược Vũ nhìn Bạch Mạt trong chốc lát, “Công tử lần trước nói khuynh đảo thiên hạ…”
“Cho nên Nhược Vũ cô nương bây giờ còn muốn vòng vo?” Không nhìn chăm chú Bạch Mạt vẫn ung dung uống hết chén trà, tiếp tục nói: ”Lúc nãy thật tình cờ gặp, cho nên kẻ hè mọn này không cần tất yếu phải nói nhiều lời…”
“Ngươi! Tại sao chủ nhân lại chọn ngươi!”
“Là do ánh mắt của chủ nhân ngươi sáng suốt!” Ta thật sự không hiểu sai ý của Vận Linh, cho dù nàng chỉ ra hiệu bằng ánh mắt.
“Hừ! Ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không còn chưa biết, đừng kiêu ngạo…”
“Ơ..Y nhi… Ảnh Tứ…Khuynh Nhược Vũ” Bạch Mạt từ tốn nói rồi cầm lên ấm trà bên cạnh mình, trước lúc rót trà còn ngừng một hồi, mỉm cười nhìn Khuynh Nhược Vũ nói: “Nhị Tam là ai? Chắc hẳn phải còn Lục Thất Bát nữa đúng không?”
Nghe xong, Khuynh Nhược Vũ liếc nhìn một cái.
Hòa theo nước trà được rót vào ly phát ra âm thanh, Bạch Mạt cũng tiếp tục nói: “Nếu Vận Linh là chủ tử của ngươi thì với thân phận của ta hiện tại cũng miễn cưỡng xem như là chủ tử của ngươi, về tình về lý thì cũng không nên dùng ánh mắt đối địch xem ta như vậy. Nếu như không phải do Vận Linh dặn dò thì bổn phò mã đây cũng không ngại nhắc nhẹ chuyện lần này với nàng ấy”
“Phò mã đừng nghiêm trọng như thế, Khuynh Nhược Vũ chỉ là than thầm mà thôi. Ngày đầu tiên gặp mặt thuộc hạ chưa từng nghĩ đến mình sẽ nhìn nhầm…”
“Người tài có vẻ ngoài ngây ngô, aaa…coi như là nói ta đi. Được rồi thời gian không còn sớm, trở về quá muộn ta thật sự sợ Vận Linh cho ta ngủ ở ngoài cửa phòng” Bạch Mạt cầm chén trà, vẻ mặt chờ mong nhìn Khuynh Nhược Vũ, đây là lần đầu tiên cô ta nhận nhiệm vụ.
Khuynh Nhược Vũ ngây ngốc cắn môi, nhìn chằm chằm Bạch Mạt nói: “Phi tặc nhiều lần gây án, nhưng cũng để lưu lại một số manh mối, vẫn như cũ không thể tra ra người nào gây nên. Tháng trước bắt đầu từ Giang Châu có lời đồn đô đốc đại nhân Hoàn Thủ Đức có mang dã tâm, gần đây hắn đã rất nhiều ngày chưa ra khỏi phủ, trinh sát báo lại, canh ba Hoàng Thủ Đức đi xung quanh phủ với vẻ đầy hoảng hốt.Căn cứ vào sự điều tra của Hoàn Thủ Đức, một thế lực bất minh ở Giang Châu đang còn phủ một màn sương, ta vẫn còn cần phải điều tra. Việc lâu chủ gặp thích khách lần trước đã có manh mối, là Yên Ảnh lâu, một tổ chức sát thủ. Lần ấy người hạ lệnh với số thù lao lớn là Dược sư trong lâu. Sau khi nhiệm vụ thất bại thì tất cả những người liên quan đều bị lâu chủ xử chết, tổ chức này cũng từ đó hành động lộ liễu. Bởi vì phương thức liên lạc đặc biệt nên những chuyện khác vẫn còn đang vòng điều tra
“Hết rồi ?”
“Vâng…”
“Vậy là ngươi đang điều tra tin tức về ta?”
Nhược Vũ sau đó nhếch miệng nhìn Bạch Mạt, “Không sai…”
“Mẹ kiếp! Ngươi tìm được cái gì?”
“Nhược Vũ thật không rõ một việc, ngươi có thể cho ta biết được không?”
“Hửm?”
“ …Vì sao phò mã lại vô cớ xuất hiện đây?”
“Hahaa…Vốn dĩ không tra ra được a, không sai không sai, xem ra ta vẫn còn là bí mật…” Bạch Mạt tự đắc uống một ngụm nước trà, trấn tĩnh tâm lý sau đó chuyển chủ đề: “ Đúng rồi, Giang Châu đô đốc là con của Hoàn Thư? Hắn có lẽ nhận ra ta sợ là sẽ phá hỏng chuyện của chủ nhân…”
“Ngốc rồi”
“Ă-Ăn cái gì?”
*“痴了……” Khúc này là 痴 pinyin là chi đồng âm với chi 吃 là ăn . Ý là Khuynh Nhược Vũ nói là ngốc nhưng Bạch Mạt nghe thành ăn
Khuynh Nhược Vũ vểnh mặt xem thường, nghiêm trọng nói thêm: “Ngu rồi!”
“Sao có thể!” Bạch Mạt kinh ngạc hỏi
“Ngươi đánh hắn một lần, Ảnh Tứ cũng đánh một lần, ai ngờ lại đánh đúng chỗ khiến hắn thành ngốc luôn rồi!”
“Phụt…’’
Tác giả có điều muốn nói:
Đến đây, tác giả gửi các bạn món rau …
Hê Hê~ Giả vờ như không biết rằng tôi đã ngủ một giấc thật lười biếng, vì vậy tôi đang chậm tiến độ~