Chương 62 Phương pháp bắt kẻ trộm
Sau khi nói xong mọi chuyện, Bạch Mạt trực tiếp ngồi trước bàn trang điểm của Khuynh Nhược Vũ không nói lời nào, chọn phấn má hồng của cô ấy rồi thoa đều lên mặt, sau đó nhấp một ngụm rượu, những thứ còn lại trên người đều rối tung, và cuối cùng đi ra ngoài dưới cái nhìn đầy suy tư của Khuynh Nhược Vũ.
Khép cửa phòng xoay người bước đi chớp mắt, Bạch Mạt đã không nhận ra suy nghĩ. Bạch Mạt nói năng lỗ mãng bước chân ra khỏi hoa lâu, sau khi nhận ra phương hướng đi, cô liền hướng đến phủ đệ mà đi, ban đêm vào đông nhiệt độ lạnh hơn chút, Bạch Mạt càng chạy càng tỉnh táo, đợi khi đến phủ đệ thì không khác lắm. Đi đến thì thấy Vận Linh đang đợi ở ngoài cửa phòng, tay rõ ràng đang giơ lên, lúc sau lại rơi trên cánh cửa, sau đó Bạch Mạt chỉ có thể nản lòng mà trở về phòng, trong vòng nửa canh giờ, Bạch Mạt mặc áo khoác mỏng vẫn run rẩy kéo cửa ra, ôm chặt lấy gối kêu Vận Linh trước cửa…
“Vận Linh! Mở cửa a …”
“……”
“Ta không thể ngủ một mình…”
“……”
“Rầm … lạnh quá … Vận Linh …”
“……”
“Ta đã sai rồi……”
“……”
“Ta thật sự sai rồi… *Khụ khụ*… Ta không nên khó chịu bỏ đi một mình, ta…” Hàm răng trên dưới lạnh lẽo của Bạch Mạt run lên. Bạch Mạt đương nhiên có lý do của riêng mình khi làm việc này, vì Vận Linh không thể nói thẳng, cô ấy chỉ ra hiệu cho mình bằng ánh mắt kín đáo, cho thấy rằng có người đang theo dõi họ, và Bạch Mạt không biết đó là ai, nhưng tình hình hiện tại có thể vượt xa tưởng tượng của chính cô ấy, những xác chết đẫm máu trong trí nhớ của cô ấy, và Vận Linh bị thương và không thể nói được, tất cả đều được cảnh báo.
“Vào đi……”
“A! Hơ ! Được !” Sau khi Bạch Mạt mở cửa bước vào nhanh chóng đóng cửa lại, Bạch Mạt lao lên giường như bay, trong tiềm thức nổi lên một sự ấm áp mê người, nhưng ngay lập tức Vận Linh cứng người, Bạch Mạt chợt nhớ ra liền nhanh chóng tránh ra, một mình cuộn người thật chặt để cho cơ thể nóng lên.
“Đến gần chút…”
“Không …sao…*khụ khụ*… một lúc …để ta làm ấm…một lúc… trước…”
Vận Linh thấy ánh mắt cô đầy miễn cưỡng mà không thể nhận ra, nàng nhìn Bạch Mạt đang run rẩy cuộn tròn sang một bên, và lập tức cảm thấy rằng có lẽ cô không nên đi theo mình.
Một tiếng thở dài, Bạch Mạt nghe rõ, dồn sức ngẩng đầu, quả nhiên trong mắt Vận Linh có chút hối hận, Bạch Mạt có một chút tức giận, bất kể cô ấy lo lắng sợ hãi, sự gắt gao lại tiến đến trong cõi lòng, “Đừng nghĩ có thể đẩy ta ra! Đều đã muốn như vậy thì phải cố gắng phối hợp! Cho dù ta không có võ công nhưng ta vẫn sẽ che chở cho ngươi! Đến giúp ngươi! Lỡ như có tình huống nguy hiểm thì làm sao!“ Thích một người chính là như vậy, trong mắt người bình thường thì không thể nói lý, nhưng mưa dần thấm lâu nhất định trong lòng bọn họ sẽ hiểu, Bạch Mạt cứ như thế nói thao thao bất tuyệt trong lời nói từ tức giận dần chuyển thành ánh mắt chăm chú ”Hừ! Đây là trừng phạt sao! Lạnh vậy còn bắt ta chịu!’’
“Ài…” Lại khẽ thở dài một tiếng, Vận Linh chịu đựng lạnh từ cơ thể Bạch Mạt, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Mạt…
Nở nụ cười dịu dàng cùng với ánh mắt và động tác dịu dàng, Bạch Mạt thật sự bình tĩnh lại rất nhanh, thân thể cũng không còn lạnh nữa, lúc này lại càng không muốn buông “nephrite” trong tay ra. Tiến lại gần để thoải mái hơn, tiến lại gần và giữ chặt hơn, Bạch Mạt cuối cùng dừng lại khi miệng gần như chạm vào lỗ tai của Vận Linh, không đợi Vận Linh động đậy, Bạch Mạt mở khóe miệng của mình ra và bắt đầu xuống thấp âm thanh hơn bắt đầu lặp lại những gì Khuynh Nhược Vũ đã nói …
*Nephrite: Là một loại ngọc bích quý thời xưa. Từ thời xưa, ngọc bích Nephrite đã được các tầng lớp quan lại, vua chúa ưa chuộng. Người ta tin rằng ngọc bích này đem lại may mắn, tránh được tà ma và nguy hiểm.
Cảm giác ngứa ngáy mềm mại xung quanh tai không chỉ khiến Vận Linh không chỉ cảm thấy mát mẻ mà còn hơi nóng, có lẽ bị Bạch Mạt ôm quá chặt và cứng ngắc khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, chỉ khi chú ý đến lời nói của Bạch Mạt dần dần không chần chừ nữa.
Nói xong vội vàng ngước mắt lên thấy Vận Linh vẫn còn đang suy nghĩ, Bạch Mạt thầm quyết định sáng mai không về phòng nữa, sau đó thỏa mãn nhưng ủ rũ trong tư thế hiện tại của mình, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi…
Ngày hôm sau, Bạch Mạt chuẩn bị bữa ăn cho Vận Linh trong sự ngơ ngác của Hề Nhân, thỉnh thoảng cô lại nhìn Vận Linh và mỉm cười vài lần.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa trưa và nghỉ ngơi một lúc, “Thưa phò mã, hôm qua ngài trở về lúc nào vậy? Tại sao ngài lại có thể giảng hòa với chủ nhân?”
“Ta không để ý, dù sao trời cũng tối rồi, ta với chủ nhân của ngươi là cái gì. Cư nhiên phải là đấu đá trên giường ~ hehe …” Nói xong, nhìn về phía Vận Linh, tất nhiên, nếu nó được thay đổi thành đôi mắt dịu dàng nó sẽ còn tốt hơn.
“…” Và Hề Nhân lặng đi trước những câu nói lạ lùng của Bạch Mạt.
Bạch Mạt nhìn bốn phía không có người hầu, liền hỏi Vận Linh: “ Ài ~ ngươi hiện nay không phải tra rõ Giang Châu đô đốc? Vì sao cũng không gặp ngươi làm việc mấy ngày?”
Vận Linh chơi đùa với tách trà trên tay, rồi lại giải thích: “Phò mã, có lẽ là ngươi không biết, bổn cung quản lý sổ sách hoàng thương của Túc quốc, đi buôn bán đồng nghĩa với đi thu thập tin tức. Giang Châu hai tháng trước xuất hiện kẻ trộm ở phủ đệ của các quan lớn, nhà giàu có. Nhưng phủ của đô đốc Giang Châu Hoàn Thủ Đức tuy rằng không bị trộm lại đích thân dẫn người làm ầm ĩ đi bắt bớ. Thậm chí, phong thành nhiều ngày, đã hơn một tháng đều không bắt được người còn không nói, trong thành Giang Châu đều đồn đãi đô đốc đại nhân lòng mang ý xấu, chung một giuộc với bọn trộm cướp. Những lời đồn này có thể thật , điều tra đô đốc Giang Châu Hoàn Thủ Đức là chuyện nhỏ, còn việc truy tìm tên trộm, lấy được chứng cứ trên tay hắn mới là việc thiết yếu.”
“Ý của nàng là…Không chỉ riêng Hoàn Thủ Đức trong lòng có ý xấu, nếu bắt được tên trộm này thì có thể tìm ra kẻ nào sai sử Hoàn Thủ Đức.
Vận Linh gật đầu, “Vậy ta phải chờ tên trộm này lại ăn trộm…”
“Nhưng cũng không thể đợi như thế này! Trong sách có nhắc đến Nhan Như Ngọc, cũng nhắc đến Hữu Hoàng Kim Ốc, lại duy nhất không nhắc đến trộm là kẻ nào. Hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy cũng không tìm được, huống hồ chúng ta chỉ có bốn người. Ở đây võ nghệ cao cường cũng chỉ có Đông Vi, muốn bắt được tên trộm thần bí kia chẳng phải là chuyện viển vông hay sao?”
Đột nhiên khóe miệng nhếch lên, Vận Linh nhìn Bạch Mạt chăm chú, “Phò Mã không phải tự xưng có thể đảm đương chức quân sư, không bằng trước tiên đoán được bản cung thật muốn cái gì?”
Bạch Mạt chớp mắt hai cái, chắc là mơ, nhưng Vận Linh đều lấy tranh ra nói, chính mình không giống đồ để đậy, đây là mặt để vào nơi ấy, “Để ta nghĩ…”
Thói quen của Vận Linh là hay thay một chén trà nóng, Bạch Mạt liền chống hai tay lên má đặt trên bàn bắt đầu suy tư…
“Gỉa mạo hắn đi trộm đồ…không được…nếu như vậy chưa hắn sẽ lộ mặt”
“Khoe của cải … không được, như vậy chúng ta sẽ bị bại lộ… bao nhiêu quan ở Giang Châu là đồng bọn của chúng cũng không biết…”
“Chờ hắn lại ăn trộm …Sẽ biết hắn trộm ở đâu…?”
“Đông chí … Năm mới … Tế lễ! Giang Châu nổi tiếng quý trọng tài vật và giống như tượng niên thú nhỏ ! Ta biết! Này Vận Linh! Hề Nhân ! Đông Vi! Người đâu ? Mẹ nó!”
Bạch Mạt tìm một hồi mới phát hiện Vận Linh đang vẽ tranh trong phòng, “Ngươi sao lại rời đi không nói lời nào!”
“Ngươi quá tập trung…”
“Cắt …Đúng rồi, ngươi không phải đoán người này sẽ đánh cắp thứ giống như tượng niên thú nhỏ?”
Vận Linh dừng động tác trong tay, ngẩng đầu cười với Bạch Mạt, “Đúng vậy, bởi vì đó là lễ vật của hoàng thượng. Vật này trong cung cấm. Không có mấy người biết đến, chỉ đến ngày Đông chí mới lấy ra. Hôm qua ngươi tức giận rời đi, chúng ta hồi phủ và sau đó để cho Đông Vi đem cao thơm bôi lên hộp đựng”
“Wow, nàng muốn ta đoán há chẳng phải đang gài bẫy ta sao? Nếu không phải lần trước ta vừa lúc nghe được truyền thuyết về niên thú tại dịch quán thì hiện tại tôi ngay cả cái đầu cũng không còn”. Bạch Mạt oán trách hết lời, nhưng mà…lúc ấy Vận Linh sai Đồng Vỹ đi…xem ra tối nay buộc phải hỏi lại Vận Linh lần nữa một vài chuyện rồi.
“Này, Ngươi ở đây làm gì?”
“Không phải là *‘trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, trong sách tự có Nhan Như Ngọc’, nhưng không thể có kẻ trộm trong sách sao? Bây giờ ta sẽ chép lại một bản việc của mọi người … Thay đổi một cách để giải trí … ”
*Ý bảo cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.
“Hắc! Nó chỉ là một trò tiêu khiển!”
Tác giả có điều muốn nói:
Ôi, tôi đã mắc kẹt ở nửa sau của cuộc đời mình, tôi đã mắc kẹt cho đến bây giờ. Cái này ra đời … Mẹ ơi …
Không có thay đổi gì thêm, nếu bạn đọc vướng, xin vui lòng bỏ qua cho tôi ~