Chương 65: Nguy hiểm
“Bạch Mạt…”
Khi xuống lầu, Vận Linh dừng lại, định nói gì đó với Bạch Mạt. Bạch Mạt làm sao lại không hiểu ý của nàng ấy, ngắt lời nàng ngay lập tức: “Khoan đã! Nhất định ta phải đi theo! Thứ nhất, bây giờ Hoàn Thủ Đức đang săn lùng kẻ trộm, ngươi có thể yên tâm để ta ở trong phủ một mình sao? Thứ hai, chẳng phải là vừa rồi Vượng Tài và Tiểu Cường có thể xác định đúng phương hướng sao, ngươi cho ta đi theo đi!”
“Ai… Người bị đẩy đến đường cùng sợ rằng cái gì cũng sẽ làm được, nhớ đừng rời khỏi ta…”
“Được, được!” Bạch Mạt gật đầu nói nhưng trong đầu lại đang nghĩ, nàng cứ tưởng rằng mình là cao thủ võ lâm sao, còn không phải là giống cô, đều là những nữ nhân yếu đuối?
Đi theo ký hiệu suốt một đoạn đường dài, quả nhiên, khi đi ngang qua phủ Đô đốc, vẫn là ngã tư đường cô đã đến trước đó, Bạch Mạt đã hoàn toàn xác định được vị trí nên dẫn Vận Linh đi theo.
Một lúc sau, khi Bạch Mạt và Vận Linh đuổi tới nơi thì Đồng Vi đã chờ sẵn ở cửa sau của tiểu viện, nàng ta đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Công tử, sau khi đi vào thì người đó vẫn chưa từng đi ra.”
Vận Linh gật đầu rồi bước đến. Lúc này chỉ thấy Đồng Vi phi thẳng qua cánh cửa phía sau đang đóng chặt, sau hai lần nhảy lên thì dễ dàng đột nhập vào bên trong, sau đó mở cửa sau ra từ bên trong. Vận Linh thản nhiên đi qua cửa, còn Bạch Mạt vẫn đang ngây người ra, cảnh tượng vừa rồi so với hình ảnh cảnh sát cầm súng đứng ngoài cửa thật sự khác biệt quá lớn rồi!
Vận Linh không thấy Bạch Mạt đi theo bèn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô khiến Vận Linh cảm thấy hối hận ngay lập tức: “Nhanh đuổi theo!”
“À… Đây!” Bạch Mạt lè lưỡi, sau đó nhanh chóng đuổi kịp, cùng nhau đi vào.
Sau khi bước vào, Bạch Mạt mới phát hiện đây không phải là cửa sau, bên trong là các phòng ở của một tứ hợp viện, có thể nhìn thấy cánh cửa thùy hoa ở chính giữa đang mở toang, theo sau đó là một tiếng ho yếu ớt truyền tới, rất nhanh bọn họ đã nhìn sang sân ở giữa, một người có dáng vẻ giống như thư sinh đang ngồi trên ghế đẩu thấp, vừa ho vừa quạt bếp đang nấu thuốc, Bạch Mạt luôn cảm thấy tổng thể có gì đó không ổn lắm, nhưng cô chưa thể nghĩ ra ngay được.
Dường như người đó cũng đã nhận thấy sự xuất hiện của những người khác trong tiểu viện của mình, hắn quay đầu lại, hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó lại kích động đứng lên, “Khụ khụ! Các ngươi… Các ngươi là ai! Tại sao lại tùy tiện… Khụ khụ… Đột nhập vào trong viện của ta?”
“Không mời mà đến… Tất nhiên là do ngưỡng mộ thân thủ của các hạ…” Vận Linh bắt đầu nói chuyện với hắn còn Bạch Mạt vẫn đang không ngừng nhìn xung quanh, tìm xem rốt cuộc thứ gì đã khiến cho cô cảm thấy kỳ quái.
“Vớ vẩn… Ta ở đây một mình… Khụ khụ! Tại sao lại phải ngưỡng mộ một thư sinh nghèo khổ như ta? Khụ khụ… Thân thủ? Khụ khụ! Các ngươi mau đi ra ngoài cho ta, nếu không… Khụ khụ! Ta sẽ báo quan!”
“Báo quan? Ngươi có thể thử xem, ta rất muốn nhìn xem quan phủ sẽ bắt ngươi trước hay là bắt ta trước…”
“Khụ khụ! Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Mau đi ra ngoài ngay lập tức! Khụ khụ!” Dường như người nọ không tìm được thứ gì để vịn vào, vì vậy hắn ta ngồi trên ghế, làm điệu bộ tựa như đang xua đuổi.
“Được, ta đến đây chỉ để làm một giao dịch với ngươi, nếu ngươi đồng ý, tất nhiên ta sẽ rời đi, cũng không gây khó dễ cho ngươi…”
“Giao dịch gì? Khụ khụ…”
“Vật đã bị đánh cắp ở phủ Đô đốc…”
Người nọ nhanh chóng ngắt lời: “Cái gì mà đánh cắp chứ? Khụ khụ… Các ngươi…”
“Chẳng phải người đứng phía sau ngươi muốn lật đổ Hoàn Thủ Đức sao… Bây giờ là một cơ hội không tồi… Nhưng nếu ngươi chưa kịp tiêu hủy đồ vật gì đó của người đứng phía sau, ta cũng có thể dùng một số tiền lớn để đổi lấy… ”
Khi Vận Linh đang nói chuyện với người kia thì cuối cùng Bạch Mạt cũng đã phát hiện ra vấn đề, phần lớn lá rụng đều tập trung ở gốc cây đã được quét dọn sạch sẽ, hắn ta còn không có sức lực bằng một con chó. Hơn nữa bây giờ là giữa mùa đông lạnh giá, tại sao hắn lại ngồi giữa sân nấu thuốc, lại còn dùng quạt tạo gió!
“Vận Linh…”
“Cái gì?” Vận Linh đáp lại ngay lập tức, không hề khó chịu trước sự ngắt lời của Bạch Mạt.
Bạch Mạt vô thức kéo nàng lùi về phía sau một chút, nói: “Đột nhiên ta cảm thấy có chút không thoải mái, hay là ngày khác chúng ta giao dịch với hắn đi!”
Vận Linh bắt gặp ánh mắt của Bạch Mạt, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Được thôi…”
Bạch Mạt mỉm cười, nắm tay của Vận Linh, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhiên cửa chính bị mở ra, giọng nói của một ông già truyền đến: “Trưởng Công chúa định đi rồi sao? Chẳng phải vẫn chưa lấy được bằng chứng rằng lão phu có dị tâm sao…”
Bạch Mạt vẫn đang nắm tay Vận Linh, quay đầu nhìn lại, đó là một ông già có thân hình mập mạp ăn mặc chỉnh tề từ trong cửa phòng đi ra, theo sau là hai tên hộ vệ với đôi má sưng phù nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch.
“Vị bên cạnh hẳn là Phò Mã phải không? Bạch Mạt? Ngươi chính là người đã đánh Hoàn Thư, con trai của ta!” Nói đến đây, hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Mạt…
“Đô đốc đại nhân…”
Mặc dù giọng nói của Vận Linh đã thu hút được sự chú ý của Hoàn Thủ Đức nhưng đã bị Hoàn Thủ Đức ngắt lời: “Trưởng Công chúa! Tiểu thần sợ hãi…! Người đâu…” Ông ta vừa dứt lời thì đột nhiên cánh cửa phía đông tây bị đẩy ra vang lên một tiếng “Bụp”, hơn mười binh lính lao ra từ hai bên, tất cả đều có trang bị riêng, trên tay còn cầm kiếm, cứ như vậy bao vây ba người Vận Linh lại, Hoàn Thủ Đức ra vẻ đắc thắng nhìn Vận Linh rồi nói tiếp:
“Haha… Bị vạch trần một nhóm thổ phỉ thì sao chứ, đó chỉ là một nước cờ chết của ta mà thôi! Tài trí hơn người thì như thế nào chứ? Ngươi vẫn còn non lắm! Vừa ăn cướp vừa la làng, chắc ngươi không ngờ rằng lão phu còn có một chiêu này đi. Cái tên trộm cướp đó chính là cố ý cho ngươi biết! Nhưng Trưởng Công chúa cũng không hề đơn giản đâu, Yên Ảnh Lâu cũng là do Trưởng Công chúa tiếp quản đi, không ngờ có thể xây dựng một thế lực thâm sâu như vậy ở tại Giang Châu này. Nếu không phải tên trộm kia nhắc đến điều này thì lão phu khó có thể yên ổn được…”
“Vậy ra người mua chuộc Yên Ảnh Lâu của ta chính là ngươi sao?” Vận Linh lạnh lùng nói.
Bạch Mạt biết nguyên nhân trong đó nên tất nhiên sẽ không vạch trần, dù sao cũng đã gặp nguy hiểm rồi, Vận Linh vẫn còn nói chuyện khách sáo như thế chắc chắn là có lý do của nàng ấy.
“Cũng không phải vậy, lão phu cũng chỉ biết chuyện này mà thôi, Trưởng Công chúa tuy không phải là nam nhân nhưng vẫn được Thánh Thượng trọng dụng như vậy tất nhiên sẽ có người hữu tâm muốn lấy mạng của ngươi! Nhưng làm sao lão phu có thể thiển cận như vậy…” Nói xong Hoàn Thủ Đức lấy từ trong ống tay áo ra một cuộn gì đó, Hoàn Thủ Đức mở dây buộc ra, đây chính là bức tranh Vận Linh đã bảo Bạch Mạt bán đi. “Trưởng Công chúa, tại sao ngươi có thể liên lạc được với Yên Ảnh Lâu và làm sao ngươi có thể truyền lệnh đến Giang Châu và các thế lực khác… Nhất định kế hoạch này có gì đó kỳ lạ!”
“Đô đốc đại nhân đúng là suy xét rất kĩ, người đứng sau ngươi muốn biết nhiều như vậy sao?”
“Đại nhân chỉ ra lệnh cho hạ quan giữ ngươi lại mà thôi, nhưng… Nếu hạ quan có thể hỏi ra chuyện này, đại nhân sẽ rất vui lòng! Đồng đại nhân, không biết lão phu nói có đúng không? Haha…” Hoàn Thủ Đức nói ra, cung kính cúi đầu vái lạy Đồng Vi.
Bạch Mạt theo phản xạ kéo Vận Linh sang một bên, còn vô thức đứng ra chắn giữa Vận Linh và Đồng Vi nhưng Đồng Vi vẫn đứng bất động, vẻ mặt không có chút thay đổi nào. Chẳng lẽ suy đoán của Bạch Mạt không chính xác? Hắn không phải là người của Thánh Thượng sao? Bạch Mạt quay đầu nói với Hoàn Thủ Đức: “Lão già kia! Ngươi muốn châm ngòi ly gián sao?” Sau đó cô lại quay đầu nói: “Đồng Vi! Đánh lão ta đi! Lão ta vu oan cho ngươi!” Không ngờ Bạch Mạt nói xong, Đồng Vi vẫn không nhúc nhích: “Ngươi không phải là hộ vệ cầm đao số ba hay sao? Bây giờ bản Phò Mã ra lệnh cho ngươi mau đánh cái lão già kia ngay!” Dù vậy Đồng Vi vẫn không nhúc nhích.
Mặc kệ Bạch Mạt, Hoàn Thủ Đức nhìn thẳng vào Vận Linh nói: “Đã không còn gì có thể dựa vào, tốt nhất Trưởng Công chúa nên thành thật một chút cho lão phu, đừng để lão phu phải tự mình ra tay!”
“Xem ra chuyện này cũng có liên quan đến Phủ công công sao? Người đứng sau ngươi quả thật rất có năng lực… Quả là trùng hợp, bức tranh kia chỉ là một trò giải trí thôi, việc bán ra ngoài là do bản cung cố ý…”
Ngay khi Vận Linh vừa nói xong thì bỗng nhiên Bạch Mạt nhảy dựng lên vì có thứ gì đó bắn ra trước mắt, khi nhìn kỹ lại, Đồng Vi đã lùi về phía sau vài bước, nhìn xung quanh với vẻ mặt đề phòng, có một thanh vỏ kiếm cắm trên mặt đất. Bạch Mạt nhìn lên trên, vui vẻ khi thấy được vị cứu tinh: “Ảnh Tứ!” Chưa bao giờ cô cảm thấy khuôn mặt như người chết của Ảnh Tứ lại đẹp trai đến vậy!
“Ta sợ là đã để cho Đô đốc đại nhân phải thất vọng rồi…” Vận Linh vẫn tiếp tục nói như không hề bị ảnh hưởng bởi điều vừa rồi.
“Haha… Hiện tại binh lính của hạ quan đang ráo riết truy lùng tên trộm ở bên ngoài, sợ là Trưởng Công chúa không có đủ người rồi, chỉ dựa vào một người mà lại muốn bảo vệ hai người thoát khỏi cái chết sao? Hừ… Động thủ đi!”
Hoàn Thủ Đức vừa ra lệnh, Ảnh Tứ nhanh chóng rút kiếm ra chém về phía Đồng Vi, không đợi đến khi binh lính của Hoàn Thủ Đức bao vây, Ảnh Tứ đã giao đấu với Đồng Vi vài chiêu. Bạch Mạt cũng đã sớm có sự chuẩn bị, có phản ứng ngay lập tức, cô kéo Vận Linh chạy thẳng ra cửa, dùng tốc độ nhanh nhất để lấy những cái đinh đã chuẩn bị trước ở trong cái túi treo trên vách tường ra, trong lúc chạy rải mấy cái đinh xuống dưới đất.
Quả nhiên vừa mới chạy được vài bước thì phía sau truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, dọa những người phía sau cũng không dám tiến lên. Bạch Mạt kéo Vận Linh chạy đi không dừng lại, sau đó lại thêm vài lần ra tay nữa, ném các bộ phận của trò chơi xếp hình, khóa Khổng Minh về phía những người kia. Những thứ này giống như “ám khí” có sinh mệnh có thể tự chuyển hướng phóng về phía bọn người kia.
Mãi đến khi những “ám khí” đó dính vào thanh kiếm sắt thì bọn chúng mới nhận ra đó chỉ là những khối gỗ, biết mình bị trêu chọc, bọn chúng cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, nhanh chóng đuổi theo hai người đang chạy đến cửa thùy hoa. Tuy nhiên, bọn chúng không thể tránh khỏi những vỏ chuối bị ném ra trong giây lát hay những tấm lưới đánh cá bất ngờ bị tung ra, những tấm lưới bị chém nát làm rơi ra những hạt châu sắt.
Nhưng cũng không phải tất cả bọn chúng đều là phế vật, có một số tên giẫm lên người phía trước để đuổi theo, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai. Bạch Mạt đi phía sau thấy có hai người định lao tới chém Vận Linh, Bạch Mạt không để cho Vận Linh kịp phản ứng, cô nhanh chóng xoay người dùng thân thể chắn trước người Vận Linh trong ánh mắt kinh ngạc của Vận Linh và người kia. Bạch Mạt rên lên một tiếng, khi thanh kiếm chém vào lưng của Bạch Mạt tạo ra vài tia lửa lóe lên, quần áo bị bung ra, bên trong lộ ra một lớp áo giáp sắt: “Chạy đi!” Bạch Mạt không dám buông lỏng, dựa vào sức lực của một nhát vừa rồi đẩy Vận Linh đang kinh ngạc chạy ra cửa thùy hoa với tốc độ nhanh hơn.
Nói là lôi kéo thì đúng hơn là nói cùng nhau chạy đi, Bạch Mạt nghĩ rằng Vận Linh nên học hỏi kỹ năng chạy trốn của mấy con mèo hay vài tên ăn mày một chút, với vẻ ngoài yếu ớt này mà muốn đánh nhau là chuyện không thể nào, vậy thì biện pháp duy nhất chính là… Chạy trốn!
Nhìn thấy cánh cửa phía trước mặt ngày càng gần, những người phía sau vẫn không ngừng đuổi theo. Ban đầu hai người kia của Hoàn Thủ Đức đuổi theo sau hai người nhưng rồi cách cánh cửa thùy hoa càng ngày càng gần. Không nghĩ đến là hai người kia lại lợi hại như vậy, Bạch Mạt cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa rồi, nghiến răng lấy ra cây cung nhỏ mà Mộc sư phó đã làm ra trong thời gian ngắn, đây là một cái cung nhỏ họ Gia Cát, Bạch Mạt lấy dũng khí bắn ra vài viên loạn xạ, có lẽ do khoảng cách quá gần nên bọn chúng không kịp né tránh, có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bạch Mạt thấy bọn họ ngã xuống đất trong đau đớn, trong đó có vài người bị mũi tên nhỏ người, bàn tay đầy máu…
Vừa mở cửa ra, Vận Linh thấy đôi mắt Bạch Mạt hơi đỏ, ngơ ngác nhìn đám người đang lăn lộn trên mặt đất, Vận Linh khẽ nhíu mày, không đợi những người khác đuổi theo đã kéo Bạch Mạt chạy về phía cửa, chưa chạy được mấy bước, nàng cảm nhận được Bạch mạt không hề di chuyển một chút nào, tay nàng ngày càng kéo mạnh hơn: “Bạch Mạt, bọn họ bị thương như vậy sẽ không chết! Nếu ngươi không vậy thì chúng ta sẽ như thế nào?” Vận Linh nói xong, cảm nhận được sức tay của người trước mặt không còn quá lớn nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Mạt sực tỉnh lại, không dám nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tự an ủi bản thân đây là “phòng vệ chính đáng”, vừa tiếp tục chạy vừa quay đầu lại, quả nhiên vẫn có người đang đuổi theo bọn họ, Bạch Mạt chạy mãi cái khó ló cái khôn, tuy rằng đây không phải là phố xá sầm uất nhưng cũng có không ít người rải rác trên đường. Bỗng nhiên, Bạch Mạt mở miệng hét lớn: “Cứu mạng! Có kẻ muốn giết người! Cứu mạng!” Nhưng không may là khi người qua đường nhìn thấy cảnh này đều quay người bỏ chạy, cách đó không xa, trước mặt Bạch Mạt, một người sợ đến nỗi ngã lăn xuống ngựa, thấy Bạch Mạt và Vận Linh chạy đến thì sợ tới mức chân tay run rẩy, lồm cồm bò dậy, chạy đi hướng khác.
Không đợi Bạch Mạt ngạc nhiên, đột nhiên Vận Linh xoay người sang một bên, dùng tay kia nắm lấy cánh tay cô, thả bàn tay đang nắm ra, sau đó cô cảm thấy có một lực đẩy từ phía sau lưng, chớp mắt đã bị đẩy lên lưng ngựa. Lúc này, Vận Linh cũng không dừng lại, đạp lên bàn đạp ngựa, nhanh chóng xoay người một cái nắm lấy dây cương, hai tay ôm lấy eo Bạch Mạt, nắm lấy dây cương, đá vào bụng ngựa: “Đi!”, con ngựa lao rất nhanh, bỏ xa những người ở phía sau, đi thẳng về hướng cổng thành Giang Châu…
“A! Có người! A! Cẩn thận!” Bạch Mạt sợ hãi hét lớn, mà Vận Linh hoàn toàn không có ý định dừng lại, nhưng Bạch Mạt cũng không có biện pháp nào cả, cưỡi ngựa đi trong khu vực phố xá sầm uất, còn đáng sợ hơn cả bão tố!
“Câm miệng!” Cuối cùng Vận Linh cũng không chịu được nữa, khẽ quát Bạch Mạt.
“Ta… A!… Hức…” Sợ bị Vận Linh ném xuống hay gì đó, Bạch Mạt vội lấy tay bịt miệng mình khi tiếng hét sắp phát ra.
Cuối cùng, khi Bạch Mạt cảm thấy mình sắp ngất đi thì nhìn thấy rất nhiều trọng binh đang canh gác ở cổng thành, lúc này, đột nhiên Vận Linh buông lỏng tay, Bạch Mạt nhìn thấy trái tim suýt nữa thì nhảy lên cổ họng, nhanh chóng túm lấy dây cương, sao có thể để cho Vận Linh điều khiển ngựa nguy hiểm như vậy?
“Thánh sử phá án, mở cổng thành ngay lập tức!”
Giọng nói lạnh lùng của Vận Linh vang lên bên tai Bạch Mạt, cô quay đầu nhìn lại thì thấy không biết từ bao giờ Vận Linh đã lấy ra một chiếc lệnh bài bằng ngọc màu vàng ở bên thắt lưng ra.
Người đứng đầu cổng thành cẩn thận dò xét vài lần, sau khi xác nhận Bạch Mạt và Vận Linh không có vấn đề gì khác thì mới cung kính hạ lệnh thả đi.
“Đi!” Sau khi ra khỏi cổng thành, Vận Linh lại nắm lấy dây cương, khi ngựa đang định tăng tốc độ thì Bạch Mạt đã nghe thấy Vận Linh kêu lên một cách kinh ngạc: “Chính Nhân?”
“Hoàng tỷ!”