Chương 67: Tính kế!
Ngọn lửa trong tim mất đi sắc thái cũng giống như một người mất đi phương hướng.
“Sao không đuổi theo… Không phải đoạn tụ à? Đoạn tụ nhiều mà… Hai người lớn lên rất anh tuấn, trang phục trên người cũng là loại tốt nhất, rất xứng đôi…”
*Đoạn tụ: cách nói ám chỉ đồng tính luyến ái
Bạch Mạt hoảng hốt quay đầu, thì ra là ông lão vẫn ngồi chồm hỗm ở chân nhà. Phía sau mái tóc bạc trắng là một bức tường trắng, phía sau quần áo vải màu xám tro vừa vặn cũng là chân tường màu xám tro cho nên mới không dễ thấy như vậy. Gương mặt ông lão đầy nếp nhăn, răng rụng hết chỉ có thể mím môi, dùng dây thanh quản khô héo phát ra âm thanh kỳ quái: “Không đánh ngươi không từ chối ngươi hơn nữa cũng không giễu cợt ngươi, ở đây hát hí khúc nhá nhá… Người có tiền í a tình í a yêu í a, người không tiền í a cũng qua góp…”
Trả lời đi! Không từ chối rõ ràng đi! Không cho câu trả lời thì vứt mình xuống, tính làm gì vậy…
“Cũng phải ăn cơm sống qua ngày… Hả? Ta vừa mới ăn cơm nhỉ?”
Trái tim của cô bị trói buộc thì cô mới phải lưu lạc nơi xa xôi này chứ! Cô không thể để lão ta tùy tiện gọi thì tới mà vẫy tay thì quay lại như vậy!
Vẻ mặt Bạch Mạt lại lần nữa khôi phục: “Ông cụ…”
“Ăn hả? Không đói bụng cũng nên ăn…”
“Ông cụ?”
“Ai da, mấy năm nay ăn cũng không ăn no mà vẫn sống tốt…”
“…” Được rồi, tai không được tốt lắm, xem ra ông cụ này vừa mới kéo hai người lại để diễn kịch.
Nghĩ tới lúc Vận Linh rời đi vẫn còn bình tĩnh, Bạch Mạt dám khẳng định Vận Linh nghe lọt những lời cô nói, vậy trạm tiếp theo phải đi chính là thành Trĩ Trung. Không tiền không ngựa cũng không đồ ăn nhưng Bạch Mạt có vận may, không hỏi hai gia đình thì vừa lúc bắt kịp một gia đình điều khiển con la đang ròng rã kéo xe hàng chở đầy củi và cành cây định vào thành giao hàng. Dưới lời thỉnh cầu của Bạch Mạt, đối phương đồng ý rất nhanh rồi dọn dẹp một chỗ, đưa cô vào thành.
Cần vào thành thì con la phải đi mất hai ngày, Vận Linh thúc ngựa chạy nhanh nhất thì muộn nhất ngày hôm sau có thể tới rồi. Cũng may, bọn họ còn phải thăm dò tin tức nên sẽ trì hoãn mất chút thời gian, nói không chừng cô sẽ theo kịp, nếu không đuổi kịp… Ở nơi này không có máy bay tàu hỏa như thời đại của cô, cho nên dùng loại năng lực nào có tốc độ nhanh nhất chạy tới Đế đô thì cô cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Trong hai ngày này Bạch Mạt gần như không nói lời nào nhưng bộ não vẫn không ngừng suy nghĩ một chút nào, loại bỏ một ít sự kiện trước kia. Vận Linh không biết Phủ công công đưa khẩu dụ giả xuống, cũng không tiết lộ trước mặt Đồng Vi, mà còn có thể tận dụng nó một cách tốt nhất. Sau đó là bức tranh giả, chỉ cần nghĩ tới cũng biết, đây tuyệt đối không chỉ là dò xét mà còn kiểm tra thế lực và bản lĩnh của Giang Châu. Liệu xem với cặp mắt tinh tường thì bọn họ có thể tìm thẳng tới tên trộm gian xảo biết “Hạt ngọc” không? Đến cả Ảnh Tứ kém nhất cũng không tra được gì, cô còn phải dùng hiện ngân mới có thể hành động thuận tiện. Quả nhiên, Ảnh Tứ đuổi kịp bức tranh của Hoàn Thủ Đức. Còn cô thì không may lắm, vì Vượng Tài và Tiểu Cường đánh bậy đánh bạ ở phủ Đô đốc khiến cô cảm thấy không ổn và phải dừng lại để chuẩn bị vài thứ. Sợ rằng Vận Linh đã biết từ sớm, cũng nghĩ xong sách lược vẹn toàn. Cho dù Đồng Vi là ngoài ý muốn thì Vận Linh sẽ có cách để đảm bảo an toàn bản thân! Ngoại trừ những cái đó thì những người không liên quan cũng không cần nhắc tới, rõ ràng là nơi ngoài để đưa ngựa! Chẳng qua là nàng đã đồng ý với Yên Ẩn Lâu và thế lực Na Hỏa rằng sẽ chôn thế lực của nàng sâu thêm một bước nữa. Biết rõ là hang cọp mà vẫn phải xông vào, cho dù không túm được bằng chứng thì cũng có thể trị tội Hoàn Thủ Đức, làm hắn ta vĩnh viễn không thể trở mình! Rõ ràng nàng mới hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn cô bốn tuổi mà lại nắm trong tay cục diện lớn như vậy, tâm tư Vận Linh rất tỉ mỉ và đáng sợ!
Suy nghĩ như vậy làm Bạch Mạt đột nhiên hiểu ra một chút, tại sao nàng cần phải đoạn tuyệt như thế chứ… Nữ nhân ngốc, nếu mọi chuyện hoàn toàn thoát khỏi khống chế thì làm như thế nào? Nàng cho rằng cầm đi ngọc bội là có thể coi như từ trước tới bây giờ không quen biết nàng sao? Đúng là chuyện cười, thiên hạ này không ai mà không biết Bạch Mạt là Phò mã của Trưởng công chúa Túc Hạo Khuynh! Còn muốn một mình đi đối mặt với nguy hiểm, chính là không tin tưởng năng lực và tâm nguyện của cô!
Nhưng mà kế hoạch luôn không cản được biến hóa, Bạch Mạt tỉ mỉ suy nghĩ tất cả các biện pháp làm sao nhanh chóng tìm được Vận Linh, kết quả lại bị lật đổ toàn bộ vì nội dung của hai tờ cáo thị dán trên bảng Thánh ở thành Trĩ Trung!
“Ngày bẩy tháng mười hai năm thứ hai mươi mốt Túc Lịch Tôn Hạo, Hoàng đế Túc Chính Cơ bệnh nặng qua đời, cả nước đau buồn đưa tiễn Thánh Thượng về với Thánh hoàng. Phụng thiên thừa vận, Túc thị chiếu viết: Thánh Tử mất sớm, không lập ngôi vua. Nhị hoàng tử Túc Hạo Dư, Tam hoàng tử Túc Hạo Đức nhớ Trưởng công chúa Túc Hạo Khuynh lòng dạ trong sáng, có kỷ cương trong chính trị và nội chính, là người tài đức vẹn toàn, khéo dùng người, thương dân và hiểu ý dân, là nơi dân dựa vào nên đưa lên kế vị, lập ngôi vua. Tôn thánh yêu cầu Tôn khanh Túc Hạo Khuynh lập tức kế vị, bắt đầu chấp chính, đặc xá miễn thuế hà một năm chẵn. Khâm thử!”
“Phụng thiên thừa vận, Túc thánh chiếu viết: Tam công chúa Túc Hạo Nhã lên ngôi Tôn tròn một tháng, là người liên quan tới chính sự nhưng lại âm mưu làm loạn, không chịu sự bắt giữ mà còn bí mật dùng những người trong phủ Công chúa và tửu lâu của Phò mã uy hiếp Phò mã để chạy trốn. Nay niêm phong phủ niêm phong lâu, truy nã Tam công chúa Túc Hạo Nhã trong cả nước, bảo vệ Hoàng phu. Khâm thử! Tháng mười hai năm thứ nhất Túc Lịch Tôn Khanh.”
Sau khi dán xong cáo thị, bọn họ lại chuyển tới chỗ dán cáo thị tiếp theo, để lại một đội quan binh duy trì trật tự ngăn cản dân chúng đang dồn dập tiến lên xem.
Tiếng thảo luận thi nhau vang lên, chỉ có một mình Bạch Mạt là hoàn toàn ngơ ngẩn trong đám người! Ly miêu đánh tráo Thái tử, không, là Ly miên đánh tráo Vận Linh, xem ra lần này Túc Hạo Nhã không thoát khỏi liên quan, rốt cuộc người này định chơi trò gì mà lại làm ra hành động to gan như vậy, không sợ không cẩn thận trúng ngược lại tên của Vận Linh sao?
“Này, sao chưa từng nghe nói qua Tam công chúa Túc Hạo Nhã nhỉ? Không có chút ấn tượng nào, sao nàng ta lại đẩy Trưởng công chúa và Phò mã xuống và hoàn toàn có thể thông đồng nhiều người như vậy…”
“Hình như ta cũng chưa từng nghe nói qua nàng ta, ai da, nói đến tửu lầu của Phò mã thì ta may mắn qua đó một lần, thật sự rất tốt. Nếu phải đóng cửa thì đúng là thật đáng tiếc….”
“Phi! Đó là nơi nào, sợ rằng với mặt mũi của ngươi cũng bị ngăn ở cửa rồi…”
“…”
Những âm thanh vụn vặt lộn xộn truyền vào trong tai, tình trạng hiện tại khiến Bạch Mạt bừng tỉnh, tất cả mọi người bao gồm cả Tử Hề đã bị bọn họ khống chế, trầm tư trong chốc lát, Bạch Mạt quả quyết ra quyết định, cô xoay người vội vàng chạy ra khỏi đám đông.
Bên ngoài phủ Thái Thú ở thành Trật Trung.
“Ai?”
“Ta tìm Thái Thú của các ngươi.”
Gia đinh vừa nói chuyện vừa nhìn quét qua thân thể xác xơ mệt mỏi của Bạch Mạt, người hầu trực tiếp la ầm lên: “Láo xược! Thái Thú đại nhân là người mà ai muốn gặp cũng có thể gặp được hả?”
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu không muốn làm hỏng chuyện tốt của Thái Thú thì các ngươi nhanh đi gọi hắn ra đây!” Bạch Mạt giả bộ hung dữ nói.
Quả nhiên, người nọ đã bị Bạch Mạt dọa cho khiếp sợ, nửa tin nửa ngờ nói: “Không phải không thể truyền lời, nhưng nếu ngươi không báo ra tên tuổi thì cho dù ta đi vào cũng sẽ bị lão gia đuổi ra ngoài.”
“Ngươi cứ nói… Người máy quét dọn, sầu riêng và nhím biển, đầu Bạch Mạt đang ở bên ngoài phủ ngươi!”
“Hả?”
Người nọ trợn mắt một cái rồi lặp lại lần nữa: “Nhím biển, sầu riêng, người máy quét dọn, đầu Bạch Mạt ở bên ngoài phủ ngươi!”
“À… Vậy… Vậy ngươi chờ ở đây…” Nói xong, người hầu lập tức xoay người, vừa chạy chậm vừa không ngừng lẩm bẩm trong miệng câu nói kỳ quái của người này, sợ tới lúc gặp Thái Thú lại quên.
Bạch Mạt chờ một lúc ở cạnh cửa, một bóng người đột nhiên vọt tới, lập tức nằm bên chân Bạch Mạt: “Hoàng phu đại nhân tha mạng! Hoàng phu đại nhân tha mạng! Tiểu nhân có mắt không tròng…”
Thì ra là gia đinh vừa nãy, Bạch Mạt im lặng nói: “”Đứng lên đứng lên!”
“Tạ – Hoàng phu đại nhân! Thái Thú đang chạy rất nhanh tới đây để đón tiếp, Hoàng phu đại nhân, mời vào trong!”
“Không cần, ta chờ hắn ở đây… Đúng rồi, ngươi đi chuẩn bị ngựa cho ta… Đợi một chút, vẫn chuẩn bị xe ngựa đi, thêm hai phu xe nữa!”
“Dạ.”
Gia đinh vừa rời khỏi đây thì một tiếng thở hổn hển truyền ra từ bên trong: “Hoàng phu… Hoàng phu… Đúng là Hoàng phu…”
Ngải Mã, một lão gia gia phả ra thâm tình và chân thành đang gào thét Hoàng phu về phía cô, Bạch Mạt chỉ cảm thấy một cơn rét lạnh.
“Là… Thật… Thật sự là Hoàng phu! Quá… Thật tốt quá…”
“Không tốt chút nào, ta vất vả lắm mới thoát ra được, nhanh lên, ta muốn mượn người của ngươi, hộ tống ta trở về Đế đô. Chờ ta về tới nơi nhất định sẽ báo cáo trưởng… Hoàng đế ghi một công lớn cho ngươi!” Được Vận Linh dẫn dắt, cho dù Thái Thú không phải người của Phủ công công thì bọn họ cũng muốn đưa cô trở về Đế đô. Vậy tại sao cô không nhân dịp này theo ý bọn họ, lợi dụng ý tốt của bọn họ đưa cô lên đường trước. Đến lúc đó hoa cúc cũng đã lạnh rồi thì biết tìm ai khóc đây!
“Dạ… Dạ dạ! Có cần phải… cần phái hạ quan hộ tống ngài… lên đường không ạ?”
Bạch Mạt thấy hắn ta chạy hai bước mà đến bây giờ vẫn còn thở hổn hển: “Thái Thú đại nhân, xương cốt và thân thể ngươi… Sợ là công lớn mà Hoàng đế ghi cho ngươi, ngươi lại không có phúc để hưởng thụ rồi.”
“A…” Lão Thái Thú vội vàng hít sâu hai cái rồi thả chậm hô hấp: “Đã để Hoàng phu đại nhân chê cười, cái đó… Hay là hạ quan chờ sau ngày mở tiệc cho các quan thì mới đi… Lại đi… Không biết Hoàng phu cần bao nhiêu người hộ tống?”
“Không cần quá nhiều, khiêm tốn một chút, bốn người thân thủ không tệ lại biết đánh xe là được! Đúng rồi, không biết Thái Thú đại nhân có thể cho ta mượn chút hiện ngân không, lúc bị bắt… Vội vàng quá…” Ho khan một cái… Hình như có chỗ nào không đúng…
“Dĩ nhiên có thể, hạ quan hiểu, hạ quan hiểu, Hoàng phu đại nhân cũng không có cách nào, hạ quan sẽ sắp xếp cái này cho ngài…”
Thái Thú giao phó cho mấy gia đinh bên cạnh vài lời, sau đó đứng ở bên cạnh Bạch Mạt, không ngừng cười làm lành với cô. Rất nhanh, xe ngựa chạy tới cửa phủ, một người trông giống quản gia đang ôm một cái tay nải thật to, dẫn theo bốn gia đinh mà thực tế là tráng sĩ chạy tới.
“Lão gia…”
Thái Thú vội vàng nhận lấy tay nải, cung kính đưa cho Bạch Mạt, nói: “Hoàng phu đại nhân, bên trong là hiện ngân hạ quan chuẩn bị cho ngài, còn có hai bộ quần áo mới của cháu trai hạ quan, rất là vừa người. Ngoài ra còn một chút lương khô…”
“Tốt tốt tốt! Thái Thú đại nhân đúng là người sáng suốt!”
Lão Thái Thú nghe xong, mặt lập tức tươi như hoa. Sau đó lão ta nói với bốn người: “Các ngươi nghe rõ đây, dọc theo đường đi phải biết chăm sóc thật tốt cho đại nhân, nghe theo mọi mệnh lệnh của đại nhân, nhất định phải đưa đại nhân tới Đế đô an toàn.”
“Rõ!” Bốn người đồng thanh trả lời.
“Tốt lắm, không cần phu xe nữa. Các ngươi, một người đánh xe, ba người kia ngồi với ta ở bên trong, vừa vặn có thể thay phiên nhau. Chúng ta phải nhanh chóng chạy tới Đế đô, tránh cho có người phá đám! A… Làm phiền Thái thú đại nhân, Bạch Mạt cáo từ…” Nói xong, Bạch Mạt không hề do dự mà đi thẳng tới xe ngựa.
“Cung tiễn Hoàng phu đại nhân…”
Giống như mắc xương cá ở cổ họng vậy, tất cả mọi người đang tranh thủ từng chút thời gian. Xe ngựa của Bạch Mạt vọt ra khỏi cửa Bắc thành Trật Trung, chạy dọc theo đường lớn về phía trước. Vận Linh và Túc Hạo Chính cũng đổi xe ngựa, mượn người sửa sang rồi lại lần nữa trở lại đường nhỏ từ cửa Đông thành Trĩ Trung. Còn Tử Hề cũng đổi sang trang phục nam nhân, sau khi nghỉ ngơi thì ôm tay nải, tự mình cưỡi ngựa chạy như điên trong thành Trĩ Trung, rời khỏi thành Trĩ Trung từ cửa Nam, đi về phía Giang Châu…
**************
Buổi trưa bảy ngày sau ở thành Giang Châu.
Tử Hề vào thành Giang Châu cũng không dừng lại, dựa theo trí nhớ chạy thẳng một mạch tới bên ngoài Phân Phương Lâu, phi thân nhảy xuống ngựa, không chút do dự đá mạnh vào cửa Phân Phương Lâu đang đóng chặt, “Bang!” Sau khi vào cửa lại hô càng to: “Mẹ! Mẹ! Mẹ! Người mau ra đây! Mẹ!”
Động tĩnh lớn như vậy khiến các cô nương trong lầu vội chạy tới, bây giờ là lúc bọn họ trang điểm và mặc trang phục đơn giản nhất, thời điểm nhàn rỗi có trò vui để xem thì bọn họ dĩ nhiên vui mừng rồi.
“Mẹ!”
Khuynh Nhược Vũ đang ở trên lầu ba cũng bay ra, dựa vào lan can tò mò nhìn xung quanh.
“Nếu người còn không ra đây, con sẽ gọi thẳng tên húy của người! Mẹ!”
Khuynh Nhược Vũ khó có lúc tâm tình tốt: “Này! Đảo Dược Đát, ngươi mau tới đây xem trò vui, có đứa trẻ tới hoa lâu tìm mẹ kìa!” Nàng ta quay đầu, thấy nữ nhân trong phòng từ trước tới nay luôn không lộ chút biểu tình, chỉ chuyên tâm đào thuốc, đã cau mày lại.
“Cổ Cốc Như!” Tử Hề lập tức nói ra, lúc đầu nói rất thấp, sau đó dùng toàn bộ sức mà hét lớn.
“Hì hì…” Khuynh Nhược Vũ vừa cười ra tiếng thì cảm thấy có một bóng người màu trắng lướt qua rồi nhảy xuống…
Tử Hề theo tiếng mà ngẩng đầu, rốt cuộc cũng gặp được người mẹ xa cách từ lâu, vì vậy kích động hô: “Mẹ!”
Nữ tử mặc áo trắng, trên mặt đeo lụa trắng, bước chân nhẹ nhàng nhảy xuống từ không trung, rơi xuống bên người Tử Hề. Sau đó, nàng ta điểm nhẹ mũi chân xuống đất nửa vòng, ôm Tử Hề nhảy lên lần nữa, trên đường cũng chỉ mượn lực một lần đã đưa Tử Hề lên thẳng lầu ba.
Khuynh Nhược Vũ trợn mắt há mồm nhìn một lớn một bé trước mắt, đột nhiên gọi to về phía nữ tử áo trắng: “Ngươi có con trai lớn như vậy!”
“Nàng ta là nữ tử.”
“Ngươi có con gái lớn như vậy!”
“…”
Tử Hề rất gấp gáp mà các nàng còn thảo luận cái chuyện không đâu, nàng là nam hay nữ, thật là…: “Mẹ! Người nhanh đi với con tới Đế đô!”
Lúc này Khuynh Nhược Vũ mới chú ý tới Tử Hề: “Ồ, sao ta lại có cảm giác nhìn ngươi rất quen mắt nhỉ?”
Nhưng Tử Hề không muốn nói chuyện với nàng ta: “Mẹ!” Vậy mà mẹ nàng ta cũng không nhìn dáng vẻ nàng ta một cái, xoay người đi vào, lại lần nữa cầm cối giã thuốc nhỏ của mình…
“Cổ Cốc Như!” Tử Hề gọi xong, dựa vào trực giác mà vội vàng tránh ly trà đang bay tới, tiếp tục nói: “Tình trạng hoàng thành bây giờ rất lộn xộn! Người còn có thời gian ở đây để đảo thuốc à?”
“Liên quan gì tới ta?”
“Nhưng Trưởng công chúa và Bạch Mạt cũng gặp nguy hiểm!”
“Ngươi nói gì?” Khuynh Nhược Vũ lại kích động phản ứng trước, nhưng nàng ta suy nghĩ một chút thì thấy không đúng: “Trẻ con trong nhà sao lại dám nói bậy như thế hà? Cẩn thận ta cho người bắt ngươi!”
“Ngươi…”
Đột nhiên một tiếng bước chân dồn dập truyền tới: “Tiểu thư!” một tiếng kêu của quy công đã trực tiếp cắt đứt lời nói của Tử Hề, hắn ta vội vàng xích lại gần Khuynh Nhược Vũ, nói nhỏ vài câu vào tai nàng ta…
“Cái gì?” Kinh ngạc qua đi, nàng ta nghiêm túc nói: “Nhanh đi sắp xếp!” Sau đó nàng ta nhìn chăm chú vào Tử Hề và Cổ Cốc Như, vận khinh công đi thật nhanh vào phòng, vén ván giường lên, cầm tay nải từ trong hộc bí mật rồi bước nhanh ra ngoài. Chỉ là lúc gần tới cửa nàng ta đột nhiên dừng lại, quay đầu kêu gào về phía Cổ Cốc Như: “Đảo Dược! Còn nhìn cái gì! Mau chóng thu dọn đồ đạc, đi Đế đô!”