Chương 68: Tương kế tựu kế!
Trên đường đi đã đổi bên trong thành giường nệm siêu mềm, thật ra thì Bạch Mạt đang gặp phải chút khó khăn… Nghĩ đến Vận Linh! Lần này lại đến lần khác, Bạch Mạt cảm thấy mình rất đố kỵ.
Đã đi liên tục mười mấy ngày trên con đường này, cuối cùng thì cũng đã gần tới thành Đế Đô. Thành hiện ra rồi, chỉ còn hai ngày nữa là có thể tới Đế Đô. Lúc này, trái lại Bạch Mạt không quá vội vàng, mặc sức tìm một trạm ngựa để ở lại cho tâm trạng ổn định, ban ngày uống trà nói chuyện phiếm, buổi tối nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bạch Mạt chui đầu vô lưới không phải là do hành động theo cảm tính. Thứ nhất, không nói trước được gì về Vận Linh, tánh mạng của con người thì còn đang ở đó, nàng không không thể không quan tâm, thứ hai, những người đó có động một chút thì liền báo ngay cho các loại mạng lưới tình báo, động một chút thì có thế lực chìm làm cho bị truy nã khắp cả nước, nàng một mình và yếu đuối có thể trốn được tới bao giờ? Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng tương kế tựu kế! Có thể nhanh chóng thỏa mãn ý nguyện của mình khi tới Đế Đô, lại còn có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, sơ sơ cũng âm thầm hộ hạ Vận Linh. Ai bảo nàng thích chính là trưởng công chúa tâm gánh đại cục đâu! Mà hiện giờ chỉ có chờ, cũng có thể nói là ở đây tận dụng khả năng gấp gáp vì Vận Linh kéo dài thời gian ra thêm một chút.
Đúng như Bạch Mạt dự đoán, đến ngày thứ tư, cửa phòng của nàng bị gõ vang lên, chỉ là Bạch Mạt không ngờ người này lại chính là Diệp Thành…
“Hoàng phu đại nhân, từ khi xa nhau đến giờ có gặp vấn đề gì…”
“Ừ, Diệp Thành ta thật sự không nghĩ người đến đón ta lại là ngươi.”
“Thế hoàng phu đại nhân cho rằng phải là người nào?”
“Trương Tam Lý Tứ, phủ công công, dù sao cũng không nên bảo ta đối đãi tốt với trưởng công chúa ngươi…”
“Sao? Không phải hoàng phu đại nhân cũng chưa từng làm được, một khi đã như vậy, theo lời nói ngày đó, hạ quan tự nhiên muốn đưa hoàng phu đại nhân đi vào cái chốn nóng như lửa này! Cũng làm cho trưởng công chúa triệt để thấy rõ ngươi nịnh nọt và khốn nạn!”
“Hả? Không phải, Diệp Thành, ngươi nói cho rõ ràng, ta như thế khi nào…”
“Hừ! Người đâu! Mời hoàng phu đại nhân lên xe ngựa cho ta!” Vẻ mặt Diệp Thành đầy miệt thị, cắt ngang lời Bạch Mạt rồi hạ lệnh.
“Hừ!” Đơn giản là Bạch Mạt cũng không cam lòng yếu thế: “Ta tự mình đi!” Không lấy đồ, dứt khoát xé một vạt áo, nhấc chân vượt qua Diệp Thành rồi đi về phía thang lầu, sau đó còn hiểu rõ Diệp Thành hơn… Não tàn!
Xe ngựa lảo đảo lắc lư hai ngày là tới Đế Đô, đi ngang qua đại môn đóng chặt quạnh quẽ sơ sài , sau đó tiến vào cung thành. Nếu không phải biết bên trong có ẩn tình, chỉ nhìn từ bên ngoài cửa sổ xe thì thật đúng là nhìn không ra trong hoàng cung này có chỗ nào đó không đúng.
Bạch Mạt híp mắt lại nhìn Diệp Thành hạ tay vuốt ve ly duyên, đến khi ngựa ngừng trước cửa toà thành khí thế. Không cần Diệp Thành mở miệng, Bạch Mạt đứng dậy đi xuống xe ngựa, không cần suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới cửa điện. Thị vệ nâng thương ngăn cản, lúc này Bạch Mạt mới quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thành mới xuống ngựa: “Còn không đi thông truyền!”
Diệp Thành khẽ nhíu mày, làm lơ Bạch Mạt đi đến trước mặt thị vệ, chắp tay giương giọng nói: “Bẩm… Diệp Thành phụng mệnh hộ tống hoàng phu đại nhân an toàn đến tận đây, tham kiến Thánh Thượng…”
Rất nhanh cửa bị đột nhiên mở ra, trên người Túc Hạo Nhã là chiếc váy dài nhiều màu đẹp đẽ văn phượng sang quý, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng thuần thật dài. Đôi tay bắt lấy cửa, nạng che mặt mỏng manh không giấu được vẻ mặt vui sướng trẻ con, chợt nhớ lại có chút giống Vận Linh: “Bạch Mạt! Tốt quá…” Đột nhiên ý thức được mình không đủ rụt rè, chạy nhanh xoay người: “Vào đi…”
Thị vệ cho đi, lúc này Diệp Thành đang cúi đầu mới ngẩng đầu lên, lần thứ hai miệt thị nhìn thoáng qua Bạch Mạt, sau đó ưu tiên vượt qua cửa đầu tiên.
Bạch Mạt không hiểu sao, không biết một đám bọn họ làm cái quỷ gì. Tới đâu hay tới đó, vững bước nhập điện, Diệp Thành đã hầu ở một bên, Bạch Mạt cũng không đi hai bước, Túc Hạo Nhã vui mừng đón tiếp, đôi tay khoác vào cánh tay Bạch Mạt: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi. Ta thật sự rất nhớ ngươi!”
Nàng ta nhiệt tình làm đầu óc Bạch Mạt mở mang ra, nàng suy đoán nàng ta đang bị thôi miên thành Vận Linh, cảm thấy mình thật giống hoàng phu của nàng!
“Túc Hạo Nhã!”
“Hửm?”
“Ngươi có biết ngươi là Túc Hạo Nhã chứ?”
“Nói gì thế, tất nhiên ta là… Giờ ngươi gọi ta là Nhược Nhi cũng được nhưng…” Túc Hạo Nhã chậm rãi lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Bạch Mạt hoàn toàn không chú ý, mà trở tay bắt lấy cánh tay Túc Hạo Nhã kích động hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày ấy nhận được hồi âm của ngươi, lòng ta tràn đầy vui mừng chờ ngươi, nhưng lúc sau thì không có tin tức của ngươi, nhiều lần tra xét mới biết được ngươi đã bị Túc Hạo Khuynh ép đi Giang Châu!”
“…”
“Tình thế bức bách, nhưng trời cao còn cũng không phụ ta, như thế cũng là một cơ hội tốt, ngươi không nỗ lực được thì tới lượt Nhược Nhi nỗ lực… Tuy là con rối thì có sao, giúp ngươi thoát khỏi Túc Hạo Khuynh, sau đó ngươi có thể lấy ta song túc song phi là đủ…”
Bạch Mạt như bị điện giật hất tay ta, lại nhanh chóng bỏ tay của Túc Hạo Nhã đang nắm lấy mình ra: “Túc Hạo Nhã! Có phải ngươi hiểu lầm gì không!”
“Mạt… Có thể gọi ta Nhược Nhi, ta lại hiểu lầm chuyện gì?”
Bạch Mạt khiếp sợ lui về phía sau một bước rồi lập tức kêu lên: “Mạt cái gì mà Mạt! Túc Hạo Nhã ngươi bỏ tật xấu đấy đi! Ai muốn cùng ngươi song túc song phi? Ai muốn ngươi nhiều chuyện! Còn định chia rẽ ta với Vận Linh à?”
“Mạt… Ngươi không cần phải như thế, hiện giờ ta đã là Thánh Thượng, Túc Hạo Khuynh đã rơi vào kẻ bầy tôi làm tặc, không cách nào áp chế ngươi, ngươi không cần ở che giấu tình yêu của ngươi đâu…”
“Ta có tình yêu gì với ngươi thế? Túc Hạo Nhã, nếu ngươi bị chứng ảo tưởng thì tìm thái y xem sao!”
“Bạch Mạt ngươi…” Túc Hạo Nhã nhìn Bạch Mạt đến kích động nói như vậy, tức khắc chân tay có chút luống cuống.
Bạch Mạt bực bội đi qua đi lại, cái này cuối cùng cũng biết Diệp Thành lại giật dây rồi, lại lần nữa nghỉ chân đến trước mặt Túc Hạo Nhã: “Túc Hạo Nhã ngươi nói cho ta, là ai nói cho ngươi ta thích ngươi, hay là ta làm cái gì để ngươi cảm thấy ta thích ngươi?”
“Ngày ấy ở trong tửu lầu nhã, ngươi gọi ta Nhược Nhi, còn nói với ta ngươi thích một người không thể thích, khó có thể danh ngôn, lại đẩy hồng quả đậu phộng đến trước mặt ta, Kim Chi Ngọc Diệp, Băng Thanh Ngọc Khiết… Sao không phải là ta được…”
Lời của editor: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ chứ biết sao )
Bạch Mạt không dám tin tưởng kêu lên: “Đương nhiên không phải ngươi! Cho nên ngươi sai gười tặng một đại bao đậu phộng lại đây hỏi ta nhưng có bắt đầu nỗ lực! Ngươi cho rằng ta muốn nỗ lực theo đuổi để ở bên ngươi sao!”
“Không… Không đâu, Mạt, có phải nữ nhân Túc Hạo Khuynh đó đã biết cái gì hay không, nàng ta dùng chuyện gì ép buộc ngươi sao?” Bạch Mạt vượt lên một bước qua Túc Hạo Nhã, thái độ lạnh nhạt làm Túc Hạo Nhã bừng tỉnh: “Không thể thích người… Kim Chi Ngọc Diệp… Sẽ không, không có người… Không có những người khác…”
Nhìn ánh mắt nàng ta giãy giụa trong hy vọng, Bạch Mạt vẫn hết cách cảm tình thương hại: “Túc Hạo Nhã, ta thực sự xin lỗi về ngôn ngữ hành vi của ta đã làm ngươi hiểu lầm ước nguyện ban đầu của ta, nhưng từ đầu đến cuối ta chỉ thích một người, mà người đó chính là đại hoàng tỷ của ngươi Túc Hạo Khuynh!” Chú ý tới sự mờ mịt trong mắt nàng ta ngược lại biến thành không dám tin cuối cùng hóa thành dữ tợn, Bạch Mạt muốn nói rõ cho nàng ta: “Túc Hạo Nhã, ngươi còn nhỏ, vận mệnh sắp đặt của ngươi không thể là ta, hắn hẳn một nam tử vĩ ngạn, đang tìm ngươi trong biển người mênh mông, chờ đến ngày ngươi trưởng thành…”
“Câm miệng!” Mắt Túc Hạo Nhã đỏ ngầu lấy trong lòng ngực ra một khăn tay hung hăng mà nện trên mặt đất, mấy viên đậu phộng vẩy ra mà ra có một tờ giấy đầy nét chữ thanh tú bay xuống: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Nàng ta chỉ sinh ra sớm hơn ta mấy năm mà thôi, dựa vào cái gì nàng ta được mọi sự ân sủng! Tôn phụ ơi! Thái Hậu ơi! Đến cả ngươi cũng vậy! Mẫu thân nàng ta đã chết, mẫu phi không muốn gởi nuôi với ta, lại được tôn phụ coi trọng hơn nhiều, ca ca nàng đã chết lại được tôn công dẫn đi giáo thụ văn lễ, gả nàng cho ngươi, dù là thương nhân cấp bậc thấp nhưng có diện mạo lay động lòng người thêm tài hoa hơn người, kiến thức uyên bác lại là người có tình cảm, vì sao trời cao lại muốn chiếu cố nàng ta như thế! Cho dù ta có là con rối thì… Hôm nay, hôm nay! Ta sẽ huỷ hoại hết tất cả nàng ta! Người đâu…”
“Ầm!” Cửa điện đột nhiên bị mở ra lần thứ hai, cảm xúc điên cuồng tối cao của Túc Hạo Nhã chớp mắt bị dập tắt.
Bạch Mạt quay đầu lại thấy rõ người tới sau thì vui sướng kêu lên: “Vận Linh!”