Chương 69: Giả dối với nhau
Trước sau như một, Vận Linh vẫn bình tĩnh, nàng ấy quay lại nhìn Bạch Mạt, nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Túc Hạo Nhã, ngươi sinh ra ở Túc thị nhưng đã có lúc nào ngươi chịu bỏ xuống những tư tình nữ nhi của mình hay chưa? Hiện tại ngươi tiếp tay cho giặc, còn muốn ông trời đối đãi với ngươi như thế nào?”
“Túc thị… Túc thị! Haha… Đáng đời chúng ta phải sinh ra ở Túc thị!” Khi Túc Hạo Nhã nói ra những lời này, nàng ta không nén nổi nỗi chua xót trong lòng.
Vận Linh chăm chú nhìn nàng ta, đột nhiên nàng ta rút cái trâm cài tóc trên đầu ra, dùng hết sức lực đâm về phía Bạch Mạt. Vận Linh cũng không gấp gáp cũng không tức giận, quả nhiên nàng ấy “Hừ!” một tiếng, đầu tiên Ảnh Tứ đứng ở phía sau rút vỏ kiếm ra chặn chiếc trâm cài tóc lại, sau đó hắn ta đánh mạnh vào cổ tay Túc Hạo Nhã, chiếc trâm cài tóc rơi xuống đất. Bạch Mạt ngây người nhìn về phía vỏ kiếm và chiếc trâm cài tóc rơi trên mặt đất, lông tơ dựng đứng hết cả lên, nhanh chóng chạy về phía của Vận Linh. Mãi cho đến khi cô chen vào giữa Túc Hạo Chính và Vận Linh, ngửi thấy hương thơm ngát tỏa ra từ người đứng bên cạnh, Bạch Mạt mới yên tâm vỗ ngực mình.
Túc Hạo Nhã bị nắm lấy cổ tay, nàng ta cúi đầu xuống, một lúc sau lại phát ra những âm thanh kỳ quái, vừa giống như khóc lại vừa giống đang cười: “Không… Không… Chưa từng… Chết rồi! Haha… Tôn phụ đã chết rồi! Nếu người đã chết… Nếu người chưa chết! Nếu người… Haha…” Sau đó nàng ta cởi chiếc áo choàng lông cáo ra, chạy như điên về phía cửa điện, khi chạy ngang qua đám người Vận Linh, nàng ta còn không quên nhìn Bạch Mạt bằng một ánh mắt thâm tình khiến Bạch Mạt sợ đến nỗi phải nhanh chóng nắm lấy cổ tay áo của Vận Linh, tiếp đó nàng ta lại cười một cách điên cuồng rồi chạy ra khỏi cửa điện.
“Nàng ta làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết…”
“Bốp!” “Bốp!” “Bốp!” Tiếng vỗ tay không ngớt kèm theo âm thanh “Rất hào phóng!” “Rất hào phóng!” Những tiếng áo giáp ma sát nhau truyền đến, đột nhiên một đám người mang theo gươm giáo nhanh chóng tiến vào từ cửa điện phía sau, bao vây đám người Vận Linh một cách chặt chẽ rồi xếp thành một trận hình. Cuối cùng là Phủ công công đặt bàn tay xuống bước vào một cách chậm rãi, theo sau đó là rất nhiều người cũng ập vào từ cửa điện phía sau ngay lập tức. Những hàng người xen kẽ nhau bao vây toàn bộ đại điện một cách chặt chẽ, cộng sơ qua cả trong lẫn ngoài thì ước chừng phải đến một trăm đến hai trăm người.
Bạch Mạt quay lại nhìn về phía Vận Linh, tính toán xem nếu cô không biết võ công sẽ liên lụy đến nàng ấy bao nhiêu. Nếu tính cả Vận Linh, Túc Hạo Chính và Hề Nhân thì cũng mới chỉ có khoảng năm mươi người thôi, Bạch Mạt kéo tay áo Vận Linh: “Vận Linh, ngươi đã điều bao nhiêu binh lính đến đây? ”
“Tất cả đều ở đây…”
“Đừng có đùa chứ, đã lâu như vậy rồi, tại sao ngươi không dùng binh phù lệnh đó để điều thêm nhiều một chút?”
“Những người canh gác ở phủ Công chúa còn nhiều hơn so với ở đây!”
“Cái gì! Vậy ngươi đến đây làm gì!”
Đột nhiên Vận Linh quay đầu lại, nhìn Bạch Mạt bằng ánh mắt dịu dàng rồi giải thích: “Đến để trói ngươi lại…”
“…”
“Ta đã trói ngươi một lần thì tất nhiên cũng có thể trói ngươi lần thứ hai…”
Bạch Mạt cảm thấy mình đã bị Vận Linh đùa giỡn rồi: “Nếu ngươi đã muốn trói ta thì sẽ không thể trả lại! Cả đời này ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!” Sau khi nói xong thì trái tim cô đập “Thịch! Thịch! Thịch!” liên tục, nếu bị từ chối một lần nữa thì…
Vận Linh nở một nụ cười dịu dàng…
Khoảng vài giây sau chưa thấy Vận Linh nói gì, Bạch Mạt cảm thấy như mình đang bị *lăng trì, Bạch Mạt bắt đầu oán hận nghĩ: “Ngươi có ý gì chứ? Ngươi có tin là lão nương đánh ngươi không?”
Lăng trì: là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905
“Tất nhiên là sẽ không trả lại…”
“Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa cho ta xem!” Bạch Mạt thật sự không thể tin vào tai mình!
“Tất nhiên là sẽ không trả lại…”
“Haha… Haha… Hề Nhân, ngươi có nghe thấy không! Haha… Haha… Chính Nhi, ngươi có nghe thấy không! Haha… Phủ công… Khụ khụ!” Lúc này, Bạch Mạt vô cùng xem thường chính mình! Đúng là không có tiền đồ! Nhưng… Haha… Haha…
“Hừ! Các ngươi phải biết lúc này các ngươi đã đến đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi!” Giọng nói của Phủ công công nghe như bị cảm nên không hề có một chút khí thế nào.
Vận Linh vỗ nhẹ lên tay của Bạch Mạt vẫn đang nắm lấy tay nàng, nói: “Những điều này để sau hãy nói, có phải là bây giờ Phủ công công nên nói về những chiến tích vĩ đại của ngài trước không?”
“Haha… Quả nhiên không hổ danh là Trưởng Công chúa, ta cũng không sợ cho ngươi biết… Đúng vậy! Thật ra Túc Chính Cơ là do ta giết chết! Đang sống mà bị bóp đến chết! Haha…”
Bạch Mạt cúi xuống nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Vận Linh, ánh mắt đảo qua lại như đang tìm kiếm gì đó…
“Đây gọi là đúng người đúng tội! Ta thừa nhận… Hắn là một vị Thánh thượng tốt… Nhưng như vậy thì sao chứ! Hắn đã đoạt mất người mà ta yêu thương nhất! Hắn đã hủy hoại tương lai của ta! Haha… Ngươi có biết không, ta đã hứa với nàng ấy rằng trong vòng ba năm sẽ kiếm được của cải đầy nhà, thiếu chút nữa thì sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng có thể ngắm cảnh để cưới nàng ấy về nhà… Haha… Tuyển tú vào cung! Tuyển tú vào cung… Bọn họ nói với ta rằng nàng ấy đã phản kháng, còn muốn tìm đến cái chết! Cho dù nàng ấy chỉ còn một hơi thở thoi thóp nhưng vẫn bị người ta khiêng vào cung! Nếu chỉ như vậy thôi thì ta cũng sẽ nguyện ý buông tay trong vui vẻ… Bởi vì Thánh Thượng cũng là một nam nhân tốt… Haha! Nhưng mà Túc Chính Cơ lại chỉ yêu một người tha thiết, người đó không phải nàng ấy mà là một nữ nhân khác! Đúng vậy, đó chính là Mẫu phi của ngươi, Tôn hậu! Nếu đã như vậy thì tại sao hắn lại muốn tuyển phi! Tại sao… Ta không thể buông bỏ được, từ một người đàn ông trung niên ngay thẳng lại phải táng bại gia sản chỉ vì muốn tịnh thân vào cung… Vốn dĩ ta cũng có thể có con nối dõi bên gối, ngồi hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc… Nhưng bây giờ… Ta hận hắn! Ta đã hao tổn hết tâm cơ, bán rẻ mọi thứ chỉ vì đợi đến ngày này! Ông trời sẽ không phụ người có lòng, hoàng thiên sẽ không phụ ta! Hahaha… À, đúng rồi, có lẽ là Trưởng Công chúa còn chưa biết Mẫu phi của ngươi đã chết như thế nào đâu? Còn có tại sao ca ca Túc Hạo Diễn của ngươi lại một thân một mình rời khỏi hoàng cung này, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục đến cả xương cốt cũng không còn?”
Phủ công công nhìn Vận Linh bằng ánh mắt kỳ quái, Bạch Mạt cảm giác rõ ràng là bàn tay của Vận Linh hơi run lên: “Muốn nói gì thì nói đi, lúc này ngươi cần gì phải tỏ ra bí ẩn như thế!”
“Ồ? Phò Mã sao… Không ngờ nhìn mặt mũi của ngươi có vẻ cũng có năng lực đấy…” Sau đó hắn ta tiếp tục nhìn thẳng vào Vận Linh nói hết ra: “Tôn hậu… Đã bị Túc Chính Cơ bóp cổ đến chết! Hahaha!”
“Không thể như vậy được!” Đột nhiên Vận Linh lạnh lùng nói.
“Tại sao lại không thể chứ… Túc Chính Cơ nghi ngờ Tôn hậu bất trung với hắn, đứa nhỏ sinh ra không phải là con của hắn! Trong lúc khó chịu hắn đã bóp cổ tôn hậu đến chết! Cho nên hắn mới giản lược tất cả mọi thứ để nhanh chóng an táng Tôn hậu vào Hoàng lăng, đó không phải là vô cùng đau đớn! Mà là… Che giấu chứng cứ phạm tội! Như vậy cũng coi như ta đã giúp ngươi báo thù! Thế nào? Đây chính là gậy ông đập lưng ông… Có cảm thấy lòng dạ vô cùng hả hê không, haha…”
Sau khi nghe những lời này thì cuối cùng Vận Linh cũng không thể chịu đựng được nữa, toàn thân nàng đều run rẩy…
“Haha… Đúng vậy, ngươi phải có dáng vẻ này mới đúng chứ. Khi đó Túc Hạo Diễn còn không lớn bằng ngươi bây giờ… Nhưng hắn ta đã tận mắt nhìn thấy tôn phụ của mình… Bóp… Cổ… Mẫu phi của mình… Đến… Chết! Haha… Nhưng may mắn là hắn không bị Túc Chính Cơ phát hiện ra, người có thể ẩn nhẫn như vậy cũng hiếm thấy, đúng là đáng tiếc, thật đáng tiếc… Hành động theo cảm tính chỉ có rơi vào kết cục chết không thấy xác, chỉ để lại một phần mộ chôn cất quần áo và di vật rồi an táng vào Hoàng lăng, haha…”
“Đủ rồi!” Bạch Mạt ngắt lời Phủ công, khi cô đang định ôm Vận Linh vào lòng an ủi thì thấy Vận Linh vẫn thông minh sắc sảo như bình thường, nhìn Bạch Mạt bằng một ánh mắt tỏ ý “Ta không sao.”.
“Tất nhiên như vậy vẫn chưa hết… Ngươi vẫn đang chờ đợi Tôn công đáng kính của ngươi sao? Đúng là ta thật sự không nghĩ đến rằng… Một vị đại nhân tốt như thế nhưng già mà không đáng kính, che giấu tâm tư sâu như vậy! Hơn một nghìn người của hắn đã bị người ái mộ ngươi, Triệu Tiểu tướng quân, dẫn theo ba nghìn cấm vệ… Giam giữ trong phủ! Ồ, đó vẫn là do chính miệng Thánh thượng hạ lệnh, Túc Hạo Khuynh à! Hahaha… ”
“Cho nên…” Túc Hạo Chính đang bị Bạch Mạt chèn ép đẩy sang một bên đột nhiên mở miệng nói, giọng nói trầm thấp, Bạch Mạt thấy đứa nhỏ này đang cố thể hiện ra bộ dạng “trong trầm mặc có bùng nổ, trong trầm mặc có diệt vong”, thế nhưng dáng vẻ này vẫn khiến Bạch Mạt cảm thấy có chút chờ mong…