Chương 70: Sự thật
“Cho nên Hoàng tỷ phải cùng đệ giữ vững nước Túc này.” Túc Hạo Chính bỗng quay sang nói với Vận Linh bằng giọng ngậm ngùi: “Giang sơn này vẫn là của họ Túc, chỉ là Hoàng đế đổi thành đệ… Đệ biết là từ nhỏ tỷ đã yêu thương đệ, nhưng sao giờ tỷ đối với hắn ta còn tốt hơn đệ?”
Bạch Mạt ngạc nhiên nhìn chằm chằm ngón tay cái của Túc Hạo Chính đang chỉ vào mũi cô, bước ngoặt to lớn đã khiến đầu óc cô chợt thấy mơ hồ, nhưng cách nói chuyện và hành vi của Túc Hạo Chính lại khiến cho mọi vấn đề trong đầu cô bỗng chốc được xâu chuỗi lại, ký ức của cô được lật lại và sắp xếp lại một lần nữa. Lần này toàn bộ người và câu chuyện đều thông suốt hợp với lẽ thường, rồi sau đó tiếp tục kéo dài xuyên suốt… Bạch Mạt kinh ngạc, cô nhận ra có thể cô đã đến gần với sự thật, tình yêu sao có thể sánh bằng quyền lực, âm mưu.
Bạch Mạt bị tiếng hét của Túc Hạo Chính làm giật mình: “Có phải là vì hắn ta? Năm đó đệ tận mắt nhìn thấy chính tôn phụ đã bóp chết Mẫu phi của chúng ta người mà ông ta yêu thương nhất. Vậy mà tỷ còn tin vào cái thứ tình cảm quái quỷ này?” Hắn ta bỗng quay đầu lại: “Hừ! Bạch Mạt, ngươi có nhớ ta từng nói giết chết ngươi là chuyện quá đơn giản.”
Bạch Mạt cầm tay Vận Linh không muốn buông: “Ta nhớ và cũng nhìn ra được, chỉ là thấy đáng tiếc cuối cùng vẫn muộn một chút, nếu không thì ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội phái người chặn đường viện binh của bọn ta… Nhưng ta muốn hỏi vài câu trước khi chết, nếu ngươi đồng ý thì ta có thể giúp ngươi khuyên giải Hoàng tỷ của ngươi có được không?”
Túc Hạo Chính nheo mắt lại, tuy ngạc nhiên nghi ngờ nhưng vẫn nói ra lời Bạch Mạt đã nghĩ đến: “Hỏi đi!”
“Được! Phủ công công, người mà ngươi thương yêu thật lòng có phải là Đức Phi?”
“Hừm! Không sai, nhưng nàng ta chỉ hài lòng với hiện tại, lại còn muốn ngăn cản ta báo thù!” Phủ công công nói với vẻ mặt u ám.
Bạch Mạt hỏi tiếp và tập trung trọng điểm vào người nào đó ở đây: “Đức phi có con trai nối dõi không?”
“Từng mang thai một lần, nhưng lúc sắp sinh thì cái thai trong bụng đã chết… Sau đó cả người trở nên khờ dại, hễ nhìn thấy tiểu hoàng tử lại cười ngớ ngẩn… Nhưng kể từ khi ta nhờ người chăm sóc giúp thì chuyển biến tốt hơn. Ban đầu nàng ta cũng rất sợ ta, rồi sau đó thấy nàng ta cũng thực sự đáng thương, khờ khạo nhưng đối xử với ta rất tốt… Thế là sau nhiều lần xuất hiện thì nàng ta mới dám đến gần ta… Dần dần chứng điên cuồng vì mất con cũng khỏi hoàn toàn.” Túc Hạo Chính lạnh lùng nói, nhưng không trả lời qua loa.
“Chà!… Không ngờ một Đức Phi dịu dàng lại có quá khứ đáng thương như vậy… Nếu con của nàng ta không chết trong bụng chắc giờ cũng lớn bằng ngươi.”
“Ngươi có nghe qua chuyện Đức phi có con và Mẫu phi…”
“Ngũ hoàng tử, tên phò mã này quỷ kế đa đoan, trì hoãn quá lâu sợ là…” Túc Hạo Chính đang chau mày nói thì Phủ công công bỗng cắt ngang.
Bạch Mạt nhìn cười rồi bất ngờ chen vào lời nói của Phủ công công: “Phủ công công, chẳng phải lúc nãy ngươi đã thề thốt rồi sao? Các ngươi đã giữ binh phù lệnh và chặn viện binh, giờ ngươi còn dẫn nhiều người đến vây kín bọn ta như vậy thì ngươi sợ cái gì chứ? Ta sức tay trói gà không chặt có gì khiến ngươi phải phòng bị như vậy… Là lời nói của ta khiến ngươi chột dạ rồi sao? Hay là… Ngươi sợ ta nói ra ẩn tình bên trong.”
“Có lẽ phò mã đã quá đề cao bản thân rồi đấy, ra tay đi.”
“Khoan!” Túc Hạo Chính bỗng ngẩng đầu lên, hắn ta hung dữ nhìn Bạch Mạt sau khi kêu Phủ công công dừng lại: “Ta để ngươi nói, hừm… Ẩn tình ư? Tốt nhất là ngươi phải nói cho rõ ràng thì ta sẽ để ngươi chết dễ chịu hơn. Ngươi có biết là ai đã vu khống khiến tôn phụ nghĩ ta không phải là con của ông ta, hay chuyện một người tài sắc vẹn toàn như Mẫu phi không hết lòng với tôn phụ, hay Mẫu phi đã nói trong nước mắt về cánh hoa máu trước khi chết là có ý gì? Ngươi tưởng rằng thấy nhiều vật mới lạ nên tự cho là đúng, ta phải để Hoàng tỷ nhìn thấy rõ là ngươi chỉ đang lấy lòng mọi người.”
Lúc đầu Bạch Mạt chỉ đoán ra những ý quan trọng, bây giờ nghe ra có lẽ không chỉ như vậy, nó mở rộng và tỉ mỉ hơn…
“Hừm! Nếu thật sự chỉ là muốn trì hoãn thì ta sẽ để ngươi biết, chết thật ra…cũng là một loại khát khao.”
Bạch Mạt để ý đến Vận Linh đang ngây người ở bên cạnh, có lẽ là vẫn chưa thoát khỏi sự thật về cái chết của mẹ mình, sợ nàng ấy quá đau lòng nên cô đã nghĩ cách thu hút sự chú ý của nàng ấy: “Túc Hạo Chính! Ngươi còn nhỏ tuổi sao tàn nhẫn như vậy.” Cuối cùng một tiếng hét lớn của cô đã làm cho Vận Linh nhìn lại: “Được rồi, nếu ngươi cứ một mực bảo ta nói cho rõ ràng thì ngươi đừng có hối hận, Phủ công công…” Bạch Mạt cong khóe môi quay lưng đi, “Ngươi đúng là biết giở thủ đoạn. Nếu Hoàng đế tương lai này muốn ta nói thì xem ra sự bất an trong lòng ngươi chỉ có thể biến thành sự thật rồi… Hay lát nữa xem ngươi có cám ơn ta không?”
“Ngươi! Nói nhăng nói cuội.”
“À à à… Vậy ta nói lung tung cho ngươi nghe… Tình yêu có thể khiến một người hoàn toàn rơi vào dục vọng. Lúc đầu cũng chỉ là oán hận, nhưng việc tịnh thân là do ngươi tự chọn đúng không? Vậy nên ngươi nghĩ mọi cách nhập cung có lẽ cũng chỉ để nhìn thấy Đức Phi mà ngươi luôn mong nhớ vừa đúng lúc bị thất sủng… Ham muốn của một người đã chia rẽ hai người thực sự là không đúng, vả lại dù Hoàng đế có biết chuyện này hay không thì tội danh này làm sao có thể đổ hết lên đầu của Hoàng đế được. Còn nữa… Nói ra cũng kỳ lạ, Phủ công công… Chỉ là giọng của ngươi quá yếu ớt, dáng đi thì õng ẹo, bao nhiêu năm nay cũng không thấy ngũ quan mềm mại hơn chút nào, nếu như ta không nhìn sai thì lông trên cánh tay của ngươi cũng không ít… Người khác thì không biết, nhưng ta nhìn xa trông rộng, đúng lúc ta hiểu về nội tiết tố nam… Tóm lại là Phủ công công tịnh thân chắc là cũng không đủ sạch sẽ. Đó cũng chính là lý do tại sao người khác đều bán thân nhập cung còn ngươi… Lại phân phát hết của cải, đúng là to gan đấy…
Nhưng cũng không phải là lần ngươi mạnh dạn nhất. Cái thai chết trong bụng… Hừ! Lợi dụng danh nghĩa Trưởng Công chúa để Túc Hạo Nhã thế chỗ, có lẽ cũng không phải là lần đầu tiên Phủ công công đánh tráo như vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Cuối cùng, Phủ công công không đứng vững nữa, hắn ta hung dữ nhìn Bạch Mạt rồi chợt hét lên.
Bạch Mạt nhìn xung quanh, Vận Linh nheo mắt, Túc Hạo Chính nheo mắt, Diệp Thành cũng nheo mắt, Bạch Mạt lớn tiếng quát: “Ta nói là ngươi dám lấy con của ngươi đổi lấy con của Hoàng hậu.”
“Nói năng lung tung.” Sắc mặt u ám của Túc Hạo Chính trở nên dữ tợn và hét lên: “Bạch Mạt! Ngươi muốn chết đến như vậy thì ta sẽ giúp ngươi.” Không biết Túc Hạo Chính cầm trên tay con dao găm từ lúc nào, lúc này hắn ta chỉ muốn giết chết Bạch Mạt.
Với công phu của Ảnh Tứ ngăn cản Túc Hạo Chính đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ nên Vận Linh và Ảnh Tứ cũng không vội, chỉ là nhìn thấy Diệp Thành bên cạnh bỗng lao đến với tốc độ rất nhanh, lúc này Vận Linh mới giật mình la hét: “Bạch Mạt!” Còn thêm động tác nữa đã không còn vội, nhưng điều khiến Vận Linh kinh ngạc chính là Diệp Thành chỉ muốn đánh rơi con dao găm trên tay Túc Hạo Chính, sau đó hắn ta trừng mắt nhìn Túc Hạo Chính đang bất động rồi lạnh lùng nói: “Nói tiếp đi.”
Bạch Mạt biết hắn ta đang nói với mình, đồng thời lúc nãy phản ứng của hắn ta càng chứng minh được suy đoán của mình: “Ái chà, đại cữu tử! Cuối cùng ngươi cũng không chịu nổi rồi.”
*Đại cữu tử: anh của vợ
“Không thể nào!”
“Ngươi nói gì cơ?”
“Cái gì?” Phủ công công, Túc Hạo Chính, Vận Linh ba người cùng hét lên. Toàn bộ đều không dám tin, nhưng cuối cùng Vận Linh sợ hãi với đôi mắt đỏ hoe, nàng ấy nhìn chằm chằm bóng dáng của Diệp Thành.
“Túc Hạo Diễn! Không sai chứ đại cữu tử, trước khi đến đây ta đã suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng ngươi có thân phận gì lại làm ra nhiều chuyện khó hiểu với ta như vậy, ta phủ nhận gần như toàn bộ khả năng, nhưng lúc nãy có một thân phận mới đã xuất hiện chính là Thánh Tử của nước Túc, huynh ruột của Vận Linh. Năm đó còn nhỏ cùng với Túc Hạo Chính tận mắt nhìn thấy cha ruột giết hại mẹ ruột của mình nên không còn niềm tin vào cuộc đời, phụ thân là người cha tốt, mẫu thân cũng là người mẹ tốt. Không thể tự lo cho mình nên ngươi đã tự mình rời cung… Còn Phủ công công độc ác lúc này sớm đã mọc đủ lông đủ cánh, vừa nãy thề thốt nói ngươi đã chết rồi, chắc là có phái người đi lấy tính mạng của ngươi đúng không? Cũng không biết ngươi dùng cách nào để biến mất kể từ đó và lừa gạt tất cả mọi người… “Thiên tử phạm pháp tội, xử như thứ dân” và lúc nãy ngươi đã ngăn cản Túc Hạo Chính, chứng tỏ chuyện này luôn là nút thắt trong lòng ngươi, lần xuất hiện này… Là ngươi phát hiện trong triều lục đục hay chuyện Vận Linh sắp sửa đại hôn hay là ngươi muốn đến làm rõ chuyện năm xưa?”
*Thiên tử phạm pháp tội, xử như thứ dân: Bất kể là thường dân hay quan lại, quý tộc, hễ phạm pháp đều sẽ bị trừng trị đích đáng.
“Không sai! Ngươi nói đúng lắm! Nhưng ta tin Mẫu phi và cũng tin Túc Hạo Chính mới để Phủ công công đi đến bước này.” Diệp Thành nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phủ công công, Phủ công công giật mình bất chợt lùi lại một bước: “Thì ra tất cả chuyện này đều do ngươi làm.”