Chương 75. Uyên ương
Bạch Mạt khiếp sợ, tự xưng phủ tôn nói rõ hắn thừa nhận thân phận của mình với bọn họ, nhưng lại tự mình đem cha mẹ ruột của mình tự tay giết chết, không nói Phủ công công, Đức phi, nuôi dưỡng hắn và sống cùng nhau hơn mười năm, hắn làm sao xuống tay được!
Từ trước đến bây giờ mỗi một đạo thánh chỉ đều được liên kết với nhau, đề phòng các nàng điều binh, hắn không tiếc đem toàn bộ Túc quốc đặt vào nguy hiểm…
“Kế hoãn binh… Thành Tứ Phương là nơi phải đi qua biên giới…”, Vận Linh mở miệng nói ra vấn đề nghiêm trọng nhất hiện nay.
Bạch Mạt cũng rất rõ ràng, “Biên giới khẳng định còn có mai phục, vội vàng đến thành Tứ Phương, chúng ta có thể bị kẹp ở giữa, nếu đến sau bọn họ chúng ta căn bản không qua được…”
“Vẫn phải nhanh hơn một chút… Bạch Mạt ngươi đến ghế sau nghỉ ngơi, ta lái vật này, Hi Nhi đổi Tiểu Vũ ngồi trước đầu xem…” Vận Linh đơn giản nói ra điều đáng kinh ngạc.
“A?” Bạch Mạt cười khổ, “Vận Linh, hay là…”
Lời khuyên can còn chưa kịp nói xong liền nghe được lời nói bình tĩnh của Vận Linh: “Thanh tay thứ hai tiến lên, vị trí thứ tư lùi lại, dưới chân bên trái giảm tốc độ, bên phải tăng tốc, hai bên đĩa mỗi một tuần nửa khống chế…”
“Ngươi… Làm sao ngươi biết!” Bạch Mạt không dám tin trực tiếp nắm lấy hai tay Vận Linh, “Ngươi là ai!”
“Đừng nháo nữa…” Vận Linh giải trừ tư thế khó coi của hai người, “Cũng không khó, nhìn một chút tự nhiên sẽ biết, chúng ta đi thôi…” Vận Linh quay người đi trước, những người khác cũng đi theo sau.
Bạch Mạt cứng họng chỉ có thể nghe Vận Linh an bài trước, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi biết cách lái?”
Vận Linh thuần thục cài dây an toàn, khởi động xe, điều khiển phương hướng, không quá năm phút, xe trực tiếp từ 20 km/h từ tăng tốc ổn định ở 70 km/h, cực kỳ vững vàng, Bạch Mạt lần này thực sự phục …
Kết quả không bao lâu Bạch Mạt vì trước đó lái xe quãng thời gian dài , cau mày tựa vào cửa xe ngủ thiếp đi, ngủ như ngửi thấy mùi quen thuộc, tìm tư thế thoải mái hơn Bạch Mạt lại ngủ càng sâu hơn.
Bạch Mạt sau khi cọ đầu thỏa mãn lần nữa mở mắt ra là mới phát hiện, thì ra Vận Linh không biết từ khi nào ngồi ở bên cạnh mình, đại khái lại là bản năng bám chặt lôi kéo Vận Linh nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào vai nàng nửa ôm nàng… Tử Hề không thấy đâu, bên cạnh là mẫu thân Cổ Cốc Như của nàng, người trên ghế lái phụ chuyên chú nhìn Hi Nhi lái xe. Bạch Mạt coi như nhận ra những người luyện võ này, chỉ cần nhìn là có thể học lái xe.
Nhúc nhích một chút đưa tay ôm Vận Linh nhẹ nhàng tựa vào lòng mình, thấy nàng mở mắt ra, rõ ràng trong mắt tràn đầy mệt mỏi vừa rồi lại để mặc cho mình dựa vào nàng, Bạch Mạt rất đau lòng , “Như vậy ngươi có thể thoải mái hơn một chút, mau nghỉ ngơi…” Vận Linh gật gật đầu, quay đầu lại nở một nụ cười ôn nhu sau đó thuận theo nhắm mắt lại…
Một đường xuôi nam toàn bộ hành trình đi đường mòn, ngày thứ mười đi qua Giang Châu, nhưng phía sau vẫn còn một chặng đường dài, Bạch Mạt lúc ấy cùng Tử Hề hai người, đi bộ dừng lại chơi du ngoạn mất gần một năm rưỡi, nhưng lần này ngoại trừ chậm chạp chờ đợi để điều tra tin tức, gần như hoàn toàn không dừng lại. Sau khi dùng hết xăng xe và bỏ xe, cải trang thành người trong thương đội đi đường trải qua hơn hai tháng Bạch Mạt cùng đoàn người rốt cục vào đầu tháng tư tới gần thành Tứ Phương.
Sau khi dừng lại bàn bạc, cuối cùng vẫn quyết định Khuynh Nhược Vũ cùng Ảnh Tứ trước đi điều tra một phen, những người khác thì chờ tin tức. Sắc trời dần tối, Bạch Mạt và Vận Linh trở về chiếc xe ngựa nhỏ hẹp của bọn họ, Bạch Mạt nằm thẳng ở một bên ngửa đầu hỏi: “Vận Linh, ngươi nói xem… Túc Hạo Chính đang dùng cái gì để đối phó với chúng ta?”
“Không biết… Hắn đã không phải là Chính nhi mà ta biết…”
“Ai… Hoa năm nào cũng giống nhau, người mỗi năm lại khác, công tử Vương Tôn Phương thụ dưới gốc cây, thanh ca hay vũ hoa rơi trước. Quang Lộc Trì Đài mở cẩm tú, tướng quân lâu các vẽ thần tiên. Một triều nằm bệnh không quen biết, ba tháng mùa xuân ở bên cạnh ai? Người đẹp uyển chuyển có thể được bao lâu, giây lát tóc bạc như tơ. Nhưng nhìn vũ khúc cổ xưa, chỉ có hoàng hôn chim tước bi thương!”
“Hoa năm nào cũng giống nhau, người mỗi năm lại khác. Nhưng nhìn vũ khúc cổ xưa, chỉ có hoàng hôn chim tước bi thương … Nhưng thế nhân đều không biết…”
“Biết được càng nhiều, gánh vác càng nhiều, như ngươi vậy..”
“Không phải như vậy… Do tính tình chính là hài đồng không hiểu chuyện…”
“Không…” Bạch Mạt đột nhiên ngồi dậy cười nói: “Thế giới lớn như vậy, ngươi phải đi xem…”
Vận Linh buồn cười nhìn Bạch Mạt, “Nhìn như thế nào?”
“Dĩ nhiên là… Giải quyết xong Túc Hạo Chính, ta mang ngươi, ngươi mang tiền, chúng ta… làm một cặp uyên ương liều mạng! Ha ha ha…”
“Uyên ương… liều mạng…”
“Vậy… Uyên ương nghịch nước?” Đem đôi mắt trắng của Vận Linh tự động đọc thành nũng nịu, Bạch Mạt nhếch khóe miệng thật sâu…
“Bạch Mạt, cảm ơn ngươi…”
“Này… Công chúa đại nhân nhà ta sao lại không tình cảm như vậy … Ai nha, bản phò mã phi thường không vui!” Bạch Mạt vừa nói thừa dịp Vận Linh phân tâm trực tiếp xông thẳng lên, hung hăng hôn vào khuôn mặt ửng hồng của nàng một cái, “Chậc Chậc… Được rồi, lần này bản phò mã sẽ không so đo với ngươi…”
Vận Linh làm sao ngờ Bạch Mạt lại như vậy… Không biết xấu hổ!
Không thấy Vận Linh phản kích ngẩng đầu không hiểu nói: “Hắc sao lại không nói chuyện…” Lại chú ý tới Vận Linh đang cau mày nhìn về hướng bên ngoài xe ngựa, Bạch Mạt lập tức cảm giác không đúng, giật mình trực tiếp ngồi bên cạnh Vận Linh, sau đó đè cổ họng nhỏ giọng hỏi, “Ai a? Có bao nhiêu người?”
“Một người…”
“Hô… Một người biểu tình này của ngươi muốn dọa chết ta!” Bạch Mạt nói là nói như vậy, nhưng cổ họng vẫn đè nén rất thấp.
“Ảnh Tứ…”
Lần này Bạch Mạt mới dám thư giãn thân thể phát ra âm thanh, “Emma.”
“Chủ tử…” Lời nói của Bạch Mạt cũng vừa dứt, Ảnh Tứ đột nhiên lên tiếng Bạch Mạt sợ tới mức trực tiếp run lên.
Vận Linh nhìn thấy trong mắt, bất giác nhếch khóe miệng hỏi: “Thế nào?”
“Thành Tứ Phương canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có thể vào thành không thể ra khỏi thành. Năm ngày trước, hai ngày trước và ngày hôm qua có một đội quân bảo vệ vào thành … Nhược Vũ cùng Cổ Cốc Như đã ở lại y quán, lấy danh hiệu vận chuyển dược liệu vào thành là được…”
“Ồ? Cổ Cốc Như đi khi nào?” Bạch Mạt cắt ngang cũng không để ý tới nàng.
“Ừ, đi vứt mấy thứ vô dụng ở xe phía sau, đem dược liệu tách ra đặt vào…”
“Vâng…”
“Chờ đã… Ban đêm mang Tử Hề cùng Tôn Công vào thành trước có thể làm được không?”
“Không…”
“Còn chúng ta?” Bạch Mạt lại xen vào.
“Ngày mai…”
Bạch Mạt bày ra một bộ dáng lão khí ngang ngược tán thưởng Vận Linh, “lợi hại lợi hại ~” một già một nhỏ lại thêm một đống người, mục tiêu quá mức rõ ràng, bởi vì đồ đạc chạy đường vốn không nhiều lắm, cứng rắn muốn người như vậy chỉ đưa chút dược liệu này chung quy có chút không nói được.
“Nghỉ ngơi đi…”
“Ừ !”