Chương 78. Thật may có người
Cứ cách mỗi một canh giờ đều phải ngâm dược liệu,tổng cộng cần sáu lần, mặc dù vậy, sáng sớm hôm sau Cổ Cốc Như đều chuẩn bị đầy đủ, ai bảo y cốc không thiếu nhất chính là đại phu cùng dược liệu.
Theo yêu cầu cứng rắn của Vận Linh, nàng cũng chưa từng nghỉ ngơi, ngoại trừ Bạch Mạt còn hôn mê, trong phòng còn lại nàng, do nàng một mình chăm sóc Bạch Mạt tiến hành giải độc bằng thuốc.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên giấy cửa sổ, phòng không cần phải để nến nữa. Nàng cẩn thận ôm Bạch Mạt ngồi vào trong bồn tắm, sợ Bạch Mạt trượt ngã nên cuối cùng Vận Linh nghĩ ra cách ngồi bên cạnh dùng một tầng gỗ ngăn cách cánh tay của Bạch Mạt vòng quanh cổ nàng, để đầu của cô cũng có thể thoải mái hơn một chút dựa vào vai nàng.
Thời gian trôi qua từng phút một…
Sau một tách trà, Bạch Mạt dần dần bắt đầu có phản ứng, “Ừm… ừm..”
“Ô… Ô…”
“Ừm… Ô… ô…” Trong lúc hôn mê, phản ứng của Bạch Mạt càng lúc càng lớn, Vận Linh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày xinh đẹp của cô đang nhíu chặt vào nhau.
Lần tắm thuốc đầu tiên mới qua được nửa canh giờ, đôi mắt đóng chặt của Bạch Mạt lại không tự giác chảy ra nước mắt, nghẹn ngào khóc nức nở…
Không đợi nước mắt rơi xuống, Vận Linh liền đưa tay dịu dàng lau đi, hết lần này đến lần khác không mệt mỏi…
Rõ ràng thời gian dài ngâm làm cho làn da mịn màng của Bạch Mạt nổi lên một chút nếp gấp, nhưng màu da lại nổi lên màu đen, mà vết thương trên lưng lại càng lật ra ngoài, càng thêm đáng sợ dữ tợn. Một canh giờ trôi qua, Vận Linh nhíu mày mới dám ôm Bạch Mạt thống khổ đau đớn trở lại nghỉ ngơi, thay thế thuốc bẩn trong thùng tắm, Vận Linh trở lại bên cạnh Bạch Mạt, lẳng lặng chờ tiếp một giờ.
“A…”
“Ah… Ô,ô… A…” Lần ngâm thứ hai, phản ứng của Bạch Mạt càng thêm kịch liệt, thuốc cũng nhanh hơn rút ra độc tính trên người Bạch Mạt gây ra bẩn.
Đau lòng hết lần này đến lần khác vuốt ve Bạch Mạt vẫn hôn mê như trước, bên tai thống khổ thì thầm gào thét cùng lực đạo truyền đến trên cổ, tâm Vận Linh rõ ràng không bị thương nhưng cũng thống khổ như Bạch Mạt … Nhưng coi như si ngốc, hiểu rõ Bạch Mạt vì sao lại liên tiếp không chút do dự liều mạng vì nàng ngăn đao, nếu đổi thành nàng, sợ là cũng sẽ như vậy đi…
Lần thứ ba ngâm thuốc, Bạch Mạt rốt cục ở giữa tiếng kêu đau đớn khôi phục lại một ít ý thức, “A! A… Đau! Đau quá… Vận Linh, ah! Thật đau!”
“Bạch Mạt! Người tỉnh rồi!”
“Ô… Ô,… Ô…”
“Bạch Mạt… Bạch Mạt…” Bởi vì trong một thời gian dài không mở miệng, giọng nói của Vận Linh khô khốc.
“Thật đau… A!”
“Bạch Mạt… Bạch Mạt…” Một tiếng thấp giọng gọi, tâm tình mâu thuẫn và xung đột , vừa muốn Bạch mạt tỉnh táo, lại sợ Bạch Mạt tỉnh táo sau đó sẽ có cảm giác đau đớn sâu sắc hơn…
“Ô ô… Thật là đau! Thật là đau… Dừng tay… Dừng tay…”
“Bạch Mạt..”
Bạch Mạt khó khăn mở mắt, đôi mắt vô thần trong không trung lại phản chiếu Vận Linh mệt mỏi còn chói mắt như trước, “Không cần… A…Vận Linh… Thật đau!”
“Thiếp ở đây!” Nàng trực tiếp hôn lên trán Bạch Mạt, Vận Linh thì thầm: “Thiếp biết! Bạch Mạt, thiếp biết!”
“Đau! Thật đau! Ô… A!”
“Thiếp biết… Người nhất định sẽ vượt qua… sẽ vượt qua…” Lúc này Vận Linh cũng không dám trì hoãn nữa, mạnh mẽ nhét khăn tay đã chuẩn bị sẵn vào răng Bạch Mạt, càng ngày càng nhiều nước mắt chảy ra ngoài, Vận Linh căn bản không kịp lau cho nàng, “Bạch Mạt…Dù đánh đổi thế nào thiếp nhất định sẽ cứu người.. Cầu người hãy vượt qua…”
“Ngô! Ngô… Ngô…” Chặn miệng lại, nhưng rên rỉ vẫn là càng lúc càng lớn, khi mắt mở ra nhắm lại, cánh tay ôm Vận Linh lại một lần cũng không có buông ra…
Sau khi kết thúc lần thứ ba, Bạch Mạt vẫn còn mơ hồ, ngoại trừ ‘Vận Linh’, ‘Mẹ’, ‘Bố’, liền không thể kêu lên những lời khác ngoài tiếng kêu đau đớn. Sau khi ngâm trong hắc dược dịch làm cho Vận Linh vô cùng rõ ràng, độc tính chưa hết không thể dừng lại!
Lần thứ tư, thần trí của Bạch Mạt càng ngày càng rõ ràng, tiếng kêu khàn khàn xuyên thấu qua khăn tay trong miệng một khắc không ngừng, thương tâm, cầu xin, khó hiểu, ánh mắt hỗn độn hung hăng nhìn Vận Linh.
Vận Linh không dám nhìn cô, nhưng tất cả mọi thứ của Bạch Mạt vẫn làn vào lòng nàng, “Bạch Mạt… Thiếp biết người có thể nghe thấy… Nghe này, thiếp yêu người! Thiếp muốn người để ý, muốn gần gũi người, muốn bảo vệ người, không để cho người bị bất cứ tổn thương, thiếp rất sợ một ngày nào đó người sẽ biến mất, sợ người rời đi nơi này! Thiếp cầu xin người… Đừng! Đừng rời xa thiếp…” Trong tiếng kêu đau đớn của Bạch Mạt lúc hôn mê, nàng lau đi nước mắt, tiếp tục nói: “Thiếp sẽ không đối với mẫu phi, hoàng huynh như vậy… Cũng sẽ không có cảm giác với Hi Nhi,Ảnh Tứ, như vậy, sẽ không bao giờ đối với những người khác như thế! Chỉ có người thôi! Bạch Mạt!”
“Vận… ! Linh..” Bạch Mạt mơ hồ kêu.
“Thanh kiếm mà người chặn cho thiếp có độc, chỉ có loại thuốc tắm này mới có thể thoát khỏi nó. Người … cần phải sống sót …vì chúng ta”
“Ừm … Ừm! Ừm…”
Vận Linh ẩn nhẫn không để cho nước mắt rơi xuống lần nữa khiến Bạch Mạt nhìn thấy…
Thuốc tắm vẫn bẩn thỉu như trước, lần này nàng Bạch Mạt lên thấy được phò mã trở nên tỉnh táo, mở mắt vô thần nhìn nàng, thân thể lại mềm nhũn. Đem Bạch Mạt an trí trở lại sập, ngồi xổm nhẹ nhàng cầm lấy khăn tay trong miệng cô, Vận Linh gian khó mở miệng: “Bạch Mạt…”
“Vận Linh… Vận linh…”
“Ừ…”
“Được… Xong chưa”
“Vẫn còn hai lần…”
“A…” Bạch Mạt ra sức kéo ra một nụ cười khổ còn khó coi hơn khóc, muốn an ủi Vận Linh cùng cô chịu đựng, “Mấy… Lần rồi…”
“Bốn lần…”
“Ta.. ta tưởng … Chỉ… Chỉ hai lần thôi… A,… Không phải… Thật khó khăn…”
“Bốn lần… Tất cả người đã vượt qua … Chỉ còn lại hai lần… Chỉ còn lại hai lần, người đã nói qua, chỉ cần người bình phục, thiếp mang theo tiền người sẽ dẫn thiếp đi xem thế gian này !”
“Đương nhiên…. Đương nhiên là vậy! ! Ta… ta thật… Không dễ dàng…Theo đuổi nàng.. Làm sao có thể bằng lòng … Nhường nàng… Những người khác…”
“Bạch Mạt…”
“Ta cái gì… Khổ… Chưa ăn qua… Ann… Ann… Nhịn chút… Liền qua…”
“Bạch Mạt…”
“Một… Âm thanh… Chỉ kêu ta… Những gì… Tên… Ta sẽ nghĩ… Nàng.. Nàng…Muốn… Rồi…”
“Bạch Mạt…”
“A a… Nghe không hiểu… Liền quên đi…”
Lần thứ 5… Bạch Mạt hung hăng cắn khăn trong miệng, nhưng vẫn không nhịn được kêu đau đớn, một lần nữa khàn giọng kiệt sức, lục phủ ngũ tạng đều giống như đang run rẩy di chuyển, cả người giống như bị , rắn , côn trùng gặm cắn. Cố gắng phân tâm,cũng may hứng chịu thanh kiếm đó là mình chứ không phải Vận Linh. Tự hỏi, lúc đó mẹ bảo vệ mình bị khung xe xuyên qua là đau đớn như bây giờ… Hoặc đau đớn hơn … Lời nói của mẹ là lý do để cô sống sót, bây giờ có Vận Linh, nỗi đau không phải là lý do để từ bỏ cuộc sống … Làm thế nào có thể từ bỏ tất cả mọi thứ … Không thể…” Ừm! Ư…Ư”
( P/S: Thôi ráng đi phò mã, ôm người đẹp về nhà )
Lần thứ năm Vận Linh ôm Bạch Mạt ra, Bạch Mạt trực tiếp mệt mỏi ngủ thiếp đi… Hận không thể cùng Bạch Mạt trúng độc… Hận nhưng không thể…
Một ngày một đêm trôi qua, bất chấp, thậm chí hạ lệnh tử lệnh, lệnh Ảnh Tứ bảo vệ bất kỳ sự quấy rầy nào, nàng không ăn không uống, chỉ ở cạnh Bạch Mạt…
Lần cuối cùng, Vận Linh đáp ứng yêu cầu của Bạch Mạt không chặn miệng, Bạch Mạt ở trong thùng tắm dày vò, Vận Linh thì ở bên ngoài bồn tắm dày vò, hai người lúc khóc lúc lại cùng nhau cười, Bạch Mạt khàn khàn đau đớn nghỉ ngơi, thiên nam địa bắc tán gẫu…
“Mang nàng … Bày… Quầy hàng ban đêm…”
“Được…”
“Cùng nhau… Đi đi… ngâm mình… Suối nước nóng…”
“Được…”
“Mua… ruộng… Làm… Địa chủ…”
“Được…”
“Thu tiền thuê nhà… Sống…Sống… Không lo…”
“Được…”
…
Một canh giờ như một thế kỷ, nàng sốt sắng cẩn thận ôm lấy Bạch Mạt, tầm mắt Vận Linh cuối cùng cũng bị giọt nước mắt vui mừng làm nhòe đi, nhưng vẫn nhận ra hình dạng miệng thất thanh trước khi Bạch Mạt hôn mê, “Được… Ở … Có… Nàng..”
“Người thật ngốc!”
Mặt trời đã lên cao, ngay cả thùng tắm cũng không có lệnh cho người lấy ra, Vận Linh liền cùng Bạch Mạt ngủ thiếp đi…
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Cô gái ngốc nghếch… Vận Linh cũng là một cô nương ngốc nghếch, khóc thành như vậy Vận Linh có thể gục ngã hay không… Không, đứng dậy .~