Dùng hết sức lực cũng như dũng khí, mới chịu đựng được sự xâm nhập giống như ngàn đao vạn quả này, chết qua vô số lần cảm giác, bất quá cũng may là chống đỡ qua…
Bạch Mạt cũng không biết đã hôn mê bao lâu, “A!” Bạch Mạt vừa xoa dịu thần kinh lại bị cơn đau đột ngột bừng tỉnh, khó khăn ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng bên cạnh là ai, “A! Vận Linh… Vận linh!” Trên lưng liên tiếp truyền đến đau nhức khiến ngũ quan của Bạch Mạt trực tiếp co lại.
“Thiếp ở đây!” Vận Linh nắm chặt chiếc áo trong tay vội vàng ngồi xổm xuống, đau lòng vuốt ve khuôn mặt Của Bạch Mạt.
“Cứu… A, Cứu mạng a…”
“Bạch Mạt, ráng nhịn chút nữa…”
“Đau… a…”
“Loại bỏ thịt thối rữa ở vết thương rồi khâu lại sẽ không sao!
“Ah? A,! Dừng lại… Dừng lại!”
“Cổ cốc chủ!” Vận Linh hoàn toàn không do dự trực tiếp kêu Cổ Cốc Như đang dùng dao găm nóng xử lý vết thương cho Bạch Mạt.
Cổ Cốc Như hơi nhíu mày, nhưng vẫn dừng động tác.
“Bạch Mạt?”
Bạch Mạt dùng sức vùi đầu vào gối mềm, hòa hoãn trên lưng còn truyền đến nỗi đau muốn mạng người… Không phải chỉ cần ngâm xong sáu lần sao, tuyệt đối không nghĩ tới, tuyệt đối không nghĩ tới a!” Hô… Chỉ là… Không thể… Cho ta… Đặt ít thuốc tê… Sao?”
Cổ Cốc Như nắm lấy chủy thủ trong tay khó hiểu hỏi: “Thuốc tê là gì? Đau đớn không kịp giải độc bốn phần, chặn miệng nhẫn nhịn liền đi qua…” Nói xong chủy thủ giống như linh xà, vết thương liền bị lần thứ hai tước đi một miếng thịt thối…
“Ah! Dừng lại! Ở… Dừng tay lại!”
“Lại muốn làm gì?”
Vận Linh đau lòng nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay Cổ Cốc Như lại động tác, “Cổ Cốc Chủ! Không bằng nghe Bạch Mạt nói xong…”
“Hô… Hô… Chờ đã, chờ đã… Ngày mai, ngày mai… Ngày mai cũng được, hô… Hãy để ta… Hãy để ta từ từ … Tê…”
“Nếu muốn bình phục, ngươi sẽ phải chịu đựng điều này!” Câu này rõ ràng là nói với Vận Linh, bởi vì nàng không bao giờ cảm thấy rằng chấn thương là ‘người’.
“Hô… Ta… Ta biết, để cho ta… Ăn một cái gì đó … Uống… Uống một ly… Nước… Hô…”
“Làm phiền Cổ cốc chủ, chúng ta ngày mai tiếp tục!”
Vận Linh kiên định làm cho Cổ Cốc Như chỉ có thể thỏa hiệp xuống, “Tùy các ngươi, vết thương không thể băng bó, chú ý một chút…”
Chờ Cổ Cốc Như hung tàn đi ra ngoài, Bạch Mạt mới dám ủy khuất kêu rên: “Vận linh! Ô ô ô… Khát… Đau… Đói… Không phải chỉ là… Ngâm sáu lần sao…”
Vận Linh đã bưng trà về, thấy Bạch Mạt nói xong mới đưa lên, cẩn thận cho nàng uống, “Chậm một chút… Ngoan ~ sau khi xử lý vết thương trước khi băng bó chữa lành … Sau đó, bất cứ nơi nào người muốn đi, thiếp sẽ đi cùng người …”
“Ô… Không có thuốc tê… Ư ư… Tại sao… Ngày mai, không ngày mốt, a, ta không muốn… Ta không xử lý vết thương nữa…” Bạch Mạt uống nước xong ăn vạ trực tiếp đem toàn bộ khuôn mặt vùi vào gối mềm, che tai trộm chuông nói.
Bộ dáng trẻ con, nào còn có một tia cứng rắn của ngày hôm qua, “Người trước tiên nói cho thiếp biết, dược liệu thuốc tế là gì?”
“Thuốc tê… Thuốc tê… Oa… Ta cũng không biết… Thành phần thuốc tê là gì… Dù sao dùng cái đó… Ta liền không thể cảm thấy những gì Cổ Cốc Như làm trên lưng của ta, và ta không cảm thấy đau đớn … Ô,… Tác dụng gây mê…” Bạch Mạt rốt cục thuận lợi chậm rãi nói chuyện, ngẩng đầu giải thích với Vận Linh.
“Tác dụng tê liệt… Một lát cho người ăn chút cháo, thiếp lại đi hỏi Cổ Cốc chủ có vật có tác dụng tương tự hay không?”
“Ô… ô ô…” Nhìn bộ dáng ban đầu của Vận Linh, Bạch Mạt ngũ vị phức tạp chỉ có thể một lần nữa vùi mặt trở lại trong gối mềm thì thầm.
Sau khi hết dược độc, thấy Bạch Mạt trở lại cái dáng vẻ thú vị đó, trái tim của Vận Linh cuối cùng đã được đặt xuống một chút.
Chẳng mấy chốc Hi Nhi đến, Vận Linh chủ động bưng cháo lên, ôn nhu múc một muỗng, nhu tình thổi nguội, cẩn thận cho ăn, cẩn thận lau miệng, khiến trái tim Bạch Mạt thiếu chút nữa bay lên, cái gì ủy khuất, rên rỉ cái gì , đau khổ cái gì đều cam chịu, từng ngụm từng ngụm đều là hạnh phúc a, làm sao còn cảm giác được trên lưng mơ hồ đau đớn.
“Huh…” “Hahhh…” “Huh…” “Hahhh…” Bạch Mạt chìm đắm trong sự dịu dàng của Vận Linh chậm rãi tỉnh táo, vô tình nhìn thấy Hi Nhi đang dùng ánh mắt đau lòng nhìn Vận Linh, không cần suy nghĩ sâu Bạch Mạt lập tức phát hiện không đúng, “Vận linh… Nàng đã ăn chưa?”
“Chờ một hồi, thiếp liền ăn..”
“Chờ một hồi cái gì! Có phải hai ngày nay nàng cũng chưa ăn gì không!”
“Thiếp…”
“Chủ tử từ hôm phò mã bị thương…”
“Hi nhi…”
Hoàn toàn không quan tâm đến Vận Linh, Hi Nhi tiếp tục cáo trạng với Bạch Mạt: “Bắt đầu từ đó đã không ăn!”
“Vận Linh …nàng” Kích động nói, đồng thời hai tay mạnh mẽ chống đỡ, chờ cảm nhận được đau nhức truyền đến, cả người Bạch Mạt đã ngồi dậy, “Tê!”
“Bạch Mạt, người đừng cử động mạnh!”
“Phò mã!”
“Tê (rít lên)… Không sao đâu… Hô…”, phản xạ có điều kiện cúi đầu cắn răng, nhưng Bạch Mạt lập tức ngẩng đầu lên hướng về phía Vận Linh bắt đầu quở trách, “Sao nàng có thể không ăn! Nếu ta còn chưa khỏe nàng lại ngã xuống thì phải làm sao! Nàng có phải muốn ta! Nàng! Ai!” Bạch Mạt đoạt lấy cháo trong tay Vận Linh, “Cháo ta tự uống, nàng mau đi… Không đúng, mấy ngày rồi, nàng cũng chỉ có thể trước ăn thức ăn lỏng…” Bạch Mạt nói xong liền học bộ dáng Vận Linh, thổi nguội một thìa cháo trực tiếp đưa đến bên miệng nàng, “Bây giờ! Ăn một chút!”
Nhìn thìa ẩm ướt, Vận Linh bất đắc dĩ mím môi, thoáng do dự sau đó vẫn mở miệng ăn muỗng cháo …
Nhìn động tác của hai người, Hi Nhi trực tiếp nhịn không được cảm thán: Tự chủ tử chú ý đến phò mã, Hi Nhi liền cảm thấy không đúng… Kìa ~ chắc chắn đủ ah, nữ đại bất trung lưu …”
“Hi nhi…”
Lè lưỡi xoay người, “Hi Nhi lại đi bưng bát cháo tới…” Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại ngươi một hớp ta một hớp, hai người nồng tình mật ý …
Gần như ăn xong, để Bạch Mạt tiếp tục nghỉ ngơi, Vận Linh liền ra khỏi phòng hỏi thăm chuyện gây mê. Nhưng lúc này Bạch Mạt lại phát hiện tinh thần dị thường của mình, không biết là bởi vì thói quen hay là lúc tắm thuốc đau quá , dù sao đối với vết thương trên lưng chỉ cần không phải là động tác lớn như lúc trước, vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa lúc này toàn thân truyền đến thoải mái khắp người Bạch Mạt sốt sắng suy nghĩ những chuyện cần làm.
Thân tùy ý cử động, thật sự ở trong phòng đi vài bước Bạch Mạt ngược lại không giải thích được, cả người nhẹ nhàng không nói ngay cả dưới chân cũng nhẹ, không ăn mấy ngày cơm mình liền gầy sao… Nhưng toàn thân sao lại thoải mái như vậy?
Tự rót một ly nước cho chính mình, sau khi uống, Bạch Mạt không chút do dự bóp cốc…
“Răng rắc!”
“Ha ha ha… Không phải là truyền công gì đó chứ? Ta đã trở thành một cao thủ võ lâm rồi sao? Ha ha ha!” Lần này có thể làm cho Bạch Mạt cao hứng hỏng rồi, hoàn toàn quên mất trên lưng mình còn có vết thương dữ tợn ở bên ngoài, trơn tru bước vài bước trực tiếp mở cửa phòng…
Nhà gỗ tre, nước chảy xung quanh, mùi thuốc phơi nắng, tiếng đọc sách của con nít… Bạch Mạt chuẩn bị thốt ra tiếng kêu trực tiếp nhồi lại cổ họng, không muốn phá vỡ “thế ngoại đào nguyên” tràn ngập ý cảnh này, quên đi ý định ban đầu của mình, Bạch Mạt chậm rãi bước ra, nhịn không được còn tán thưởng..