Gió đêm đầu thu mang theo một chút mát mẻ, lá cây xào xạc, bóng cây loang lổ.
Biệt thự trong sân độc lập tuy sáng sủa nhưng dường như không có một bóng người, trông có vẻ hiu quạnh.
Ở tầng hầm của biệt thự, xung quanh ánh đèn mờ ảo, các loại đồ chơi tình dục và thậm chí còn có một cây thánh giá khổng lồ treo trên tường.
Không cần phải nói ra cũng biết đây là loại phòng tối như thế nào rồi.
Bên cạnh ghế sofa, một người phụ nữ khỏa thân đang quỳ trên mặt đất, trên đầu có đôi tai và một cái đuôi lông xù kẹp giữa mông.
Nàng dùng sức liếm nơi riêng tư giữa hai chân của người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng nàng sẽ dừng lại rên rỉ hai tiếng, bởi vì bên trong hoa huyệt dâm đãng cắm đồ chơi liên tục rung lên.
Người phụ nữ ngồi trên sofa không mấy hài lòng với sự dừng lại của nàng, cô kéo mạnh chiếc vòng da quanh cổ, kéo đầu người phụ nữ lại gần rồi dùng roi quất thật mạnh, sau đó đầu roi di chuyển xuống dưới để lại một dấu roi màu hồng ở trên mông của người phụ nữ.
Cô gái rưng rưng nước mắt nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngậm âm đế sung huyết của đối phương vào trong miệng, không ngừng mút vào, đưa đầu lưỡi vào trong miệng huyệt nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong.
Người phụ nữ trên sofa thỏa mãn rên rỉ một tiếng, từng đợt khoái cảm khiến hơi thở của người phụ nữ dần trở nên dồn dập hơn, những hạt mồ hôi nhỏ chảy từ thái dương xuống cổ, khiến người ta không nhịn được muốn liếm.
Nhưng một người nô lệ thấp kém sẽ không có cơ hội như vậy.
Người phụ nữ cảm thấy mình sắp tới rồi, cô dang chân thành hình chữ M, trực tiếp vòng qua cổ nàng, sau đó dùng sức khóa chặt đầu lại.
“Liếm nhanh hơn một chút.” Giọng nói lạnh lùng của cô gái mang theo một chút thô suyễn, cô gái ở giữa hai chân nghe được mệnh lệnh của chủ nhân càng lại dùng nhiều sức hơn, khi há miệng ra có chút đau nhức, đầu lưỡi vươn ra liếm láp âm hạch.
Người phụ nữ nhắm mắt lại, rên rỉ khe khẽ: “A Quan, ưm a…” Sau đó cô kẹp chặt đầu cô gái đang để ở giữa hai chân mình, run rẩy nhanh chóng tới cao trào.
“Nuốt hết đi, liếm sạch cho tôi.” Người phụ nữ lạnh lùng nói, sau đó tùy ý để nàng giúp mình rửa sạch nơi hỗn độn giữa hai chân.
Người phụ nữ nuốt hết chất lỏng nóng hổi vừa mới tràn ra ở phía bên dưới của chủ nhân vào miệng, nghiêm túc liếm nơi riêng tư vừa mới đạt tới cao trào của chủ nhân.
Sau khi liếm láp sạch sẽ, trên miệng của nàng còn dính một ít chất lỏng trong suốt, nàng ngước mắt lên đáng thương nhìn về phía chủ nhân, không ngừng vặn vẹo mông muôn nhắc nhở chủ nhân máy rung vẫn còn ở bên trong hoa huyệt của nàng.
Nàng ở bên cạnh chủ nhân đã được 5 năm cho nên cũng biết phải quyến rũ để lấy lòng người trước mặt như thế nào.
Nhưng hôm nay chủ nhân hiển nhiên không có hứng thú lắm, nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế này cũng chỉ cười cười, trong mắt chỉ có lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định đè nàng xuống tấm thảm trên sàn mà làm tình.
Nàng nhìn chủ nhân cầm lấy khăn ướt lau vùng kín của mình một lần nữa, sau đó mặc quần vào, còn mình chỉ là một kẻ hạ tiện, nghe thấy chủ nhân không nói gì vẫn ngoan ngoãn quỳ gối ở một bên.
Người phụ nữ đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi còn chưa cởi ra một chút, nhìn nàng ngoan ngoãn quỳ bên cạnh, trong lòng nghĩ thầm phải vứt bỏ một người như vậy có chút đáng tiếc, nhưng cũng không cần thiết phải giữ lại cô tanữa.
“Sau này không cần phải tới đây nữa.”
Người phụ nữ quỳ trên mặt đất nghe thấy những lời này, trong lòng chợt run lên, khó có thể tin nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cận tổng…”
Từ trước đến nay Cận Thanh Hủ không thích vẻ mặt của người phụ nữ này, người này này gọi tới là tới đuổi đi là đi, vẻ mặt này rõ ràng không hài lòng với quyết định của mình.
“Kali sẽ cho cô một khoản tiền, cộng thêm số tiền năm năm qua, đủ để cô sống mấy đời.” Cận Thanh Hủ nhíu mày nói.
“Được, Cận tổng.” Nữ nhân nhìn thấy vẻ mặt của Cận Thanh Hủ không dám nhiều lời, nàng là người biết co biết duỗi.
“Tự mình sửa sang lại một chút rồi đi đi.” Cận Thanh Hủ bình tĩnh nói, cô thích loại người thông minh như vậy.
Nhìn người phụ nữ rút máy rung giữa hai chân ra, rên rỉ một tiếng, Cận Thanh Hủ nghĩ nữ nhân này theo mình năm năm tốt xấu gì cũng có một chút tình cảm, há miệng thở dốc nói với đối phương: “Cái đó… Chương… Quên đi, khi về nhớ nhờ chú Trình tiễn cô về.”
Cảm xúc trong lòng người phụ nữ trở nên lẫn lộn, nàng đã phục vụ cho Cận Thanh Hủ được năm năm nhưng đối phương không nhớ nổi tên của mình nhưng lại dặn nàng nói quản gia đưa mình về nhà.
Nhưng trong 5 năm qua, mỗi lần hai người phát sinh qua hệ, tới khi đạt cao trào, Cận Thanh Hủ chỉ gọi tên của một người khác.
Đối phương còn nói nàng phải mặc vào một bộ đồng phục có kiểu dáng cũ, trở thành người tên A Quan kia cùng cô làm tình.
Trong lòng nữ nhân biết rất rõ, suốt năm năm qua, Cận Thanh Hủ chỉ xem mình là một người thay thế.
Nhưng Cận Thanh Hủ đối xử với nàng cũng rất đúng mực.
Năm năm trước, khi còn là sinh viên đại học, nàng bị lừa tới câu lạc bộ, Cận Thanh Hủ đã cứu nàng ra khỏi một đám đàn ông béo mập, từ đó vẫn luôn giữ nàng lại bên cạnh mình.
Mỗi một lần có nhu cầu để sẽ gọi nàng tới, mỗi lần xong chuyện sẽ trả cho nàng tiền thù lao vô cùng hậu hĩnh.
Ngoại trừ quan hệ tình dục, Cận Thanh Hủ gần như không bao giờ liên lạc với nàng, không quan tâm đến nàng, thậm chí chưa từng hỏi qua tên của nàng là gì.
Nhưng còn nàng lại vi phạm thích kim chủ bao nuôi mình.
Nàng vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó mình giả vờ bị một người đàn ông đánh thuốc mê, sau đó gửi tin nhắn cho Cận Thanh Hủ, khi nhìn thấy Cận Thanh Hủ phá cửa xông vào trong, lòng nàng cực kỳ vui mừng.
Lần đó Cận Thanh Hủ không đưa nàng tới khách sạn, ngược lại còn đưa nàng về nhà, là nhà của Cận Thanh Hủ.
Điều này càng khiến nàng tin chắc rằng Cận Thanh Hủ có quan tâm đến mình.
Nhưng những ảo tượng này nhanh chóng vỡ tan tành.
Cận Thanh Hủ ném cả cơ thể không còn chút sức lực nào của nàng vào bên trong một hầm ngầm tình thú, nàng nhìn những dụng cụ tình dục SM xinh đẹp trước mặt, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi.
Cận Thanh Hủ đeo vòng cổ cho nàng, dùng sức đá một cái vào đầu gối của nàng khiến nàng phát đau trực tiếp quỳ xuống đất, cảm giác xấu khổ khiến nàng sắp khóc thành tiếng.
“Xem ra tôi phải đặt ra cho cô một ít quy củ mới.” Cận Thanh Hủ nói, trong lời nói không có chút ấm áp nào, khiến sống lưng của nàng trở nên lạnh lẽo.
“Tôi hy vọng mình có thể nuôi dưỡng một nô lệ sạch sẽ, nếu như bây giờ không làm được cô có thể lập tức cút đi.” Cận Thanh Hủ ngồi xổm xuống, dùng sức nhéo khóe miệng cô gái, nhìn cô gái đang rưng rưng trước mặt, trong mắt không có chút cảm tình nào.
Bây giờ cô gái bị dọa sợ rồi, hoàn toàn không dám lên tiếng, thậm chí không dám khóc.
“Có thể làm được không?” Cận Thanh Hủ sốt ruột hỏi lại.
Cô gái nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Cận Thanh Hủ, sự thích thú đối với Cận Thanh Hủ khiến nàng hoảng sợ, vội vàng đáp lại: “Tôi có thể làm được.”
Lúc này Cận Thanh Hủ mới hài lòng kéo vòng cổ của cô gái, cô gái không khỏi đau đớn kêu lên: “Cận tổng.”
“Chủ nhân.” Cận Thanh Hủ nhắc nhở.
“Chủ nhân… Chủ nhân…” Cô gái cố chịu đựng xấu hổ gọi đối phương, nàng biết danh hiệu đó có ý nghĩa gì, nhưng vì muốn lấy lòng người trước mặt, nàng sẵn sàng bỏ qua tự tôn của bản thân, chấp nhận quan hệ chủ nhân nô lệ này.
“Ngoan.” Cận Thanh Hủ gọi người phụ nữ đang mặc quần: “Lại đây.”
Cô vẫn không nhớ nổi tên của nữ nhân này là gì.
Nữ nhân theo thói quen muốn quỳ xuống bò tới, lại bị Cận Thanh Hủ ngăn lại: “Đi tới là được.”
Khi nữ nhân bước đến gần Cận Thanh Hủ, nàng cũng không biết bên trong chiếc lọ kia của Cận Thanh Hủ đựng loại thuốc gì.
Cận Thanh Hủ im lặng đứng dậy, nhìn chiếc vòng cổ gợi cảm trên cổ nữ nhân này, cô duỗi bàn tay mảnh khảnh của mình ra, búng nhẹ vào phần khóa trên đó lập tức tháo chiếc vòng cổ này ra.
“Đi thôi.” Cận Thanh Hủ cứ như vậy hủy bỏ mối quan hệ chủ nhân nô lệ suốt năm năm của mình và nữ nhân này.
Giọng nói lạnh lùng, không hề có chút luyến tiếc nào.
“Được, Cận tổng.” Nữ nhân phục tùng cúi đầu xuống đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Nàng vẫn không dám liếc mắt nhìn Cận Thanh Hủ dù chỉ một cái, không biết là vì sợ hãi hay tại sao, mặc dù nàng biết lần này sẽ là lần cuối cùng mình được nhìn thấy đối phương.
“Nhớ bảo chú Trình đưa cô về.” Cận Thanh Hủ lại nói thêm một câu, nữ nhân vẫn không đáp lại, nhưng trong mắt bỗng nhiên rưng rưng lệ.
Phải mất năm năm nàng mới nhận ra mình chỉ là kẻ thế thân, khi lên xe nàng chỉ nói với chú Trình: “Về nhà.”
Những giọt nước mắt dường như không thể lau đi được nhưng nàng lại mỉm cười nhẹ nhõm.
Ở bên Cận Thanh Hủ năm năm có thể coi là kiếm được rất nhiều tiền, đủ để sống thoải mái cả đời mà không cần làm việc.
Cho dù nàng có muốn chấp nhận hay không, thì trong mắt của Cận Thanh Hủ mình vẫn mãi là A Quan.
Ngoại trừ A Quan thật, không ai có thể có được tình yêu của Cận Thanh Hủ.
Cho dù nó có giống nhau thế nào đi chăng nữa.
Cận Thanh Hủ trở về căn phòng tối bên dưới tầng hầm bên trong biệt thự của mình, nhìn bóng cây lốm đốm và ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cô uống một hơn cạn sạch rượu mạnh trong ly.
Kể từ khi ba cô qua đời, cô đã ngồi lên vị trí cao nhất của tập đoàn Cận thị, quản lý một công ty lớn như vậy.
Đây là biệt thự cô đã ở từ khi còn nhỏ, sau khi ba cô mất, nó được sửa sang lại, không ít người làm bị đuổi việc, dù sao bọn họ cũng chỉ hầu hạ một mình cô mà thôi.
Mấy năm qua Cận Thanh Hủ vẫn luôn ở một mình, thỉnh thoảng sẽ bao nuôi tình nhân, Chương tiểu thư là người ở bên cạnh cô lâu nhất.
Ngay cả chú Trình nhìn thấy cũng không nhịn được nói với những người khác khác: “Giống, thật sự quá giống, quả thật giống như từ cùng một khuôn đúc ra với Lâm tiểu thư.”
Những người làm đều biết lý do tại sao tiểu thư lại độc thân suốt những năm qua, họ thường than thở tiểu thư nhà mình là một kẻ ngốc.
Năm đó, Lâm tiểu thư ra đi không lời từ biệt, tiểu thư nhà mình vẫn luôn chờ tới cho tới bây giờ.
Lúc này Cận Thanh Hủ mở điện thoại lên nhìn thấy tin tức mới nhất của truyền thông.
Tập đoàn Lâm thị tuyên bố phá sản, trong ảnh là Lâm Cảnh Thái, ông chủ của tập đoàn Lâm thị, trông dáng vẻ ông ta vô cùng tiều tụy, thật sự rất đáng thương.
“Vẫn già rồi.” Cận Thanh Hủ cười khẽ, đối với vị trưởng bối này không có mấy thiện cảm.
Sau đó, cô chuyển sự chú ý của mình sang một người phụ nữ bên cạnh Lâm Cảnh Thái, bảy năm đã trôi qua, cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đã lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành và hấp dẫn.
Cận Thanh Hủ lại nhấp một ngụm whisky, nghĩ xem lấy lý do gì để được xuất hiện bên cạnh Lâm Quan.
Nhưng điều cô không ngờ tới là ngày hôm sau Lâm Quan đã tới tập đoàn Cận thị, trực tiếp nói muốn tìm gặp Cận Thanh Hủ.
Nhân viên lễ tân còn tưởng người phụ nữ này bị điên, mặc dù Lâm Quan lịch sự yêu cầu lễ tân thông báo với Cận Thanh Hủ nói: “Lâm Quan đang tìm cô ấy.”
Nhưng lễ tân vẫn không để ý tới, chỉ có giám đốc nhân sự nhìn Lâm Quan, cảm thấy người này quen quen, đột nhiên nghĩ đến người này chính là con gái của tập đoàn Lâm thị, nói không chừng thật sự có quan hệ gì đó với sếp của mình.
Cô ấy mời Lâm Quan ngồi đợi ở chỗ sảnh công ty, sau đó báo cáo, cuối cùng cũng chờ được thư ký riêng của Cận tổng tới.
“Lâm tiểu thư mời cô đi theo tôi, Cận tổng đang ở trong phòng nghỉ chờ cô.” Vi Dư Quân nói xong, sau đó dẫn đường cho Lâm Quan.
Thang máy nhanh chóng đi lên đến tầng 28, chỗ này là phòng nghỉ riêng của Cận Thanh Hủ.
Vi Dư Quân nhấn chuông cửa, sau đó gọi một tiếng Cận tổng, người bên trong nói: “Mời vào.”
Sau đó Vi Dư Quân mở cửa ra, Lâm Quan nghiêng người đi vào phòng, đối phương tức thời đóng cửa lại, rồi quay về văn phòng của mình ở tầng một, chờ Cận tổng gọi mình tới.
Lâm Quan nhìn Cận Thanh Hủ đang ngồi ở bàn làm việc, cô đeo một cặp kính gọng vàng, hai người nhìn nhau, cảm xúc trong mắt bắt đầu dâng lên, cuối cùng vẫn là Lâm Quan lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp, Thanh Hủ.”