Chương 14: Dame Dame
Trước lời cầu cứu của ký chủ, 021 thản nhiên đáp lại: 【Đương nhiên rồi, tổng tài bá đạo của chúng ta không bao giờ nhát gan, đối mặt trực diện mà làm thôi!】
Đông Lăng: 【Làm cái [Bíp——] nhà ngươi!】
Tống Minh Chỉ ung dung quan sát phản ứng trên gương mặt của Đông Lăng. Thực ra cô cũng không rõ mình mong chờ một câu trả lời như thế nào từ Đông Lăng, nhưng ít nhất cô hy vọng đó sẽ là một câu trả lời không khiến mình thất vọng hay mất hứng.
Đối diện ánh mắt của Tống Minh Chỉ, Đông Lăng vẫn còn đang do dự. Nếu trả lời “phải”, thì lòng riêng của cô sẽ bị phơi bày không sót một chút nào. Nhưng nếu trả lời “không”, thì lại đi ngược với những hành động mà cô đã làm vì nhiệm vụ của hệ thống.
Thực sự, Đông Lăng có mục đích khi tiếp cận Tống Minh Chỉ. Nhưng mục đích này không giống như những gì Tống Minh Chỉ tưởng.
Bất giác, Đông Lăng nhận ra mình đã rơi vào chiếc bẫy ngôn từ mà Tống Minh Chỉ bày ra, bị cuốn vào vòng luẩn quẩn của suy nghĩ. Vì vậy, cô dứt khoát trả lời:
“Vừa đúng, mà cũng vừa không đúng.”
“Ban đầu ký hợp đồng đó là vì tôi lo lắng. Ở đây có quá nhiều cám dỗ, nếu cô muốn trở thành nghệ sĩ, thì chắc chắn đời tư sẽ bị rất nhiều người dòm ngó. Nhưng thỏa thuận này chỉ có hiệu lực trong một khoảng thời gian nhất định, tôi tạm thời không thể nói chính xác là bao lâu. Nhưng dù sao thì cô làm diễn viên chứ không phải thần tượng, khi bước vào giai đoạn trưởng thành, những điều này cũng chẳng còn đáng lo nữa.”
Càng nói, Đông Lăng càng cảm thấy trôi chảy hơn. Đó thực sự là những suy nghĩ của cô. Dù không có sự ép buộc từ hệ thống, cô cũng sẽ yêu cầu nghệ sĩ trong công ty hạn chế yêu đương khi còn trong giai đoạn thăng tiến. Nếu có, thì nhất định phải báo cáo trước.
“Còn về tôi… Tôi quả thực có chút tư tâm. Cô xinh đẹp như vậy, tôi lo người khác sẽ có ý đồ.” Đông Lăng thành thật nói, sau đó khẽ cong khóe mắt, “Nhưng tôi thì khác. Chúng ta là bạn, tôi sẽ không có suy nghĩ không đứng đắn với cô.”
Mượn góc quay là mượn góc quay, cô không có hứng thú chơi mấy trò linh tinh đâu.
Còn về chuyện thêm một cảnh hôn? Đó là quyết định của nhà đầu tư, liên quan gì đến Đông Lăng chứ!
Phản ứng của Đông Lăng có phần ngoài dự đoán của Tống Minh Chỉ, khiến cô khó mà phân biệt thật giả.
“Xem ra tôi vẫn chưa đủ sức khiến cô rung động.”
Tống Minh Chỉ đùa một câu, làm bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Gần như ngay khi nói xong câu đó, Tống Minh Chỉ lập tức cảnh báo bản thân rằng mình đã đi quá giới hạn trong lời nói.
Cô chưa bao giờ đùa giỡn mập mờ kiểu này với ai, nhưng hôm nay lại có chút bất thường.
Mà nguồn cơn khiến cô bất thường lại chỉ mỉm cười cho qua câu nói đùa ấy, thậm chí còn vỗ nhẹ vai cô rồi nói: “Cô chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người rung động, không ai có thể không thích cô cả.”
Đông Lăng có thể hình dung được, khi bộ phim ra mắt, Tống Minh Chỉ chính thức bước vào giới giải trí, cô ấy sẽ nổi tiếng đến mức nào. Chắc chắn sẽ có vô số người bị cô ấy thu hút.
Tất nhiên, hiện tại thì không bao gồm cô. Đông Lăng biết rất có thể sau này hệ thống sẽ còn giao thêm những nhiệm vụ quái gở khác, nhưng cô cũng nghĩ rằng vẫn có cách để lách luật. Thêm vào đó, cô vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó 021 có thể liên lạc được với tổng bộ, giúp Ôn Hàn tỉnh lại, nên cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đi bước nào tính bước đó.
Tống Minh Chỉ không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô chỉ mỉm cười nhìn Đông Lăng rồi nói lời cảm ơn.
Có lẽ cô quá nhạy cảm, quá đa nghi. Đa nghi thường không được lòng người, hơn nữa, nó còn dễ khiến cô tự chuốc lấy cảm giác tự luyến không cần thiết. Có lẽ trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô một cách vô tư như vậy, nên cô không nên suy đoán quá nhiều.
“Bên ngoài lạnh quá, bối cảnh vẫn chưa dựng xong, vào phòng nghỉ trước đi.”
Gió lạnh khô hanh của mùa đông thổi qua, khiến gương mặt hơi tê dại. Đông Lăng xoa mặt một cái rồi đề nghị.
Ban nãy lẽ ra họ sẽ quay một số cảnh, nhưng vì Đồng Ngao đã thêm tình tiết mới, nên Trình Cách lại nảy ra ý tưởng khác, quyết định quay một số cảnh không có diễn viên trước, diễn viên có thể tạm thời nghỉ ngơi.
“Được.”
Tống Minh Chỉ gật đầu. Trên người cô vẫn đang mặc trang phục trong phim, mà bối cảnh phim là đầu thu, vì thế quần áo của cô khá mỏng, đứng giữa cơn gió lạnh mùa đông cảm thấy hơi buốt.
Từ địa điểm quay phim đến phòng nghỉ có một con đường nhỏ. Những bụi cây và cỏ hoa từng rậm rạp nay đã héo tàn, chỉ còn lác đác vài chiếc lá rụng chưa được quét dọn, nằm rải rác trên lối đi lát đá cuội, khiến con đường nhỏ càng toát lên hơi lạnh.
【Nhiệm vụ: Nắm tay nữ chính, đút vào túi áo để sưởi ấm cho cô ấy. Hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ: 1.】
Đông Lăng vốn đang thất thần nhìn những viên đá nhỏ dưới chân, nhưng tiếng thông báo bất ngờ vang lên trong đầu khiến cô giật mình.
Tốt lắm, Văn Hàn, mi giỏi lắm!
Không chỉ bày trò “hợp đồng kim chủ”, thêm cả “cảnh hôn”, giờ còn muốn đóng vai “chàng trai ấm áp” nữa à?
Đông Lăng nghĩ đến cái dáng vẻ tự cao tự đại, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng ngạo mạn của Văn Hàn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Nam nữ chính yêu nhau thì mắc mớ gì đến cô – con nữ phụ ác độc này?! Điều này có hợp lý không?! Có còn thiên lý nữa không?!
021: 【Ký chủ, làm đi! Vì hòa bình thế giới, nhịn thêm chút nữa nào!】
021 cũng có nỗi khổ khó nói. Nó vốn là một hệ thống bá tổng, từ trước đến giờ luôn theo tinh thần “trời sập thì cứ mặc kệ”, thế mà bây giờ lại phải hạ mình năn nỉ ký chủ không bỏ nhiệm vụ.
Đông Lăng không phải không muốn nhịn, vấn đề là… cô không có túi áo!
Chiếc áo khoác cô đang mặc là hàng hiệu cao cấp, thiết kế mùa đông mới nhất, nhưng nó không có túi!
Quần cô mặc thì có túi đấy, nhưng chẳng lẽ cô lại nắm tay Tống Minh Chỉ một cách dịu dàng đầy tình cảm, sau đó cố gắng nhét hai bàn tay vào túi quần của mình sao?!
Cô có thể làm thế không???
Làm thế thì còn gì là tổng tài bá đạo nữa? Đây có khi phải gọi là tình yêu nơi thôn quê mất! Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm gì ngớ ngẩn đến thế!
021 cũng im lặng. Cảnh tượng mà Đông Lăng miêu tả đến cả nó cũng không dám tưởng tượng.
Bỗng nhiên, 021 chợt lóe lên một ý tưởng: 【Hệ thống chỉ bảo là “bỏ vào túi”, nhưng không nói là túi của ai mà! Tống Minh Chỉ cũng có túi áo đấy, lên đi cô gái! Đưa tay ra nào! Đừng có chần chừ nữa, đến cảnh hôn còn quay rồi, giờ có gì mà ngại chứ?!】
Đông Lăng lặng lẽ liếc nhìn bàn tay của Tống Minh Chỉ đang đặt trong túi áo khoác, rồi bắt đầu tự vấn bản thân—liệu cô có thực sự cần điểm tiến độ nhiệm vụ này không?
AAA! Nhưng đó là 1 điểm đấy! Không phải 0.1, không phải 0.2, mà là 1 tròn trĩnh!
Nếu là một tháng rưỡi trước, khi đang có 24 điểm, cô sẽ chẳng thèm quan tâm, chỉ là 1 điểm thôi mà. Nhưng bây giờ, sau khi cô đã vất vả quét nhiệm vụ suốt một tháng rưỡi, tổng điểm tiến độ chỉ có 2, còn bị trừ mất 4, cô rốt cuộc đã nếm trải hết mọi khổ ải trên đời.
Cái cảm giác này có khác gì một nhân viên công sở cày cuốc tăng ca 996 suốt một tháng trời, đến cuối tháng lại phát hiện ra mình còn phải bù thêm 200 tệ cho công ty chứ?!
“Sao vậy?”
Tống Minh Chỉ nhận ra ánh mắt của Đông Lăng, hơi khó hiểu mà liếc nhìn xuống người mình.
“Tôi không chịu lạnh giỏi lắm, tay lạnh quá nè.”
Đông Lăng vô thức nói ra câu này, còn đưa tay ra trước mặt Tống Minh Chỉ cho cô ấy xem. Trong lúc bản thân vẫn còn đang do dự có nên hoàn thành nhiệm vụ hay không, thì cơ thể cô đã thành thật mà hành động trước rồi.
Ánh mắt của Tống Minh Chỉ rơi xuống mu bàn tay Đông Lăng. Những mạch máu xanh nhạt hiện rõ trên làn da vì bị đông lạnh, đến cả đầu ngón tay vốn luôn hơi ửng hồng cũng vì lạnh mà nhợt nhạt, không ngừng khẽ run lên.
“Tôi có thể mượn túi áo của cô để sưởi ấm tay không?”
Đông Lăng chỉ vào túi áo khoác của Tống Minh Chỉ, nét mặt trông vô cùng thuần khiết và vô hại.
Tống Minh Chỉ, người vừa mới tự kiểm điểm bản thân vì đã liên tục nghi ngờ Đông Lăng: ………..