Chương 19: Dame Dame
Đông Lăng biết sớm muộn gì cũng có ngày này, dù sao đây cũng là kịch bản của nam chính. Lúc này nam chính và nữ chính đang trong giai đoạn mập mờ, có một số hành động thân mật cũng là chuyện bình thường. 021 cũng từng nói sẽ có những nhiệm vụ như thế này, nên cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.
021 lải nhải trong đầu Đông Lăng, thúc giục: 【Đó là 7 đấy!】
Đông Lăng đứng yên không nhúc nhích, nhìn người đang ngủ trên giường, tâm trạng phức tạp.
021 tiếp tục khuyên nhủ: 【Ký chủ, dù sao cô ấy cũng đang ngủ, cô chỉ cần lén hôn thôi, cô ấy sẽ không biết đâu. Hơn nữa, đây không phải là vì ham muốn cá nhân của cô, mà là vì cả thế giới đấy!】
Đông Lăng nghe mà phiền lòng, cô nín thở bước đến bên giường của Tống Minh Chỉ.
Đúng như lời 021 nói, Tống Minh Chỉ ngủ rất say.
Tư thế ngủ của cô ấy ngay ngắn, phần trên cổ lộ ra ngoài chăn, mái tóc đen xõa tung, làn da trắng cùng đôi môi nhạt màu trông dịu dàng và xinh đẹp, giống như nàng công chúa ngủ trong truyện cổ tích.
Đông Lăng phát hiện trên một bên má của Tống Minh Chỉ dường như có một nốt ruồi nhỏ màu đen. Cô không nhìn rõ, không biết có phải là ảo giác hay không.
Cảm giác tò mò yếu ớt trỗi dậy trong lòng cô, ánh sáng điện thoại hơi chếch sang một bên để tránh chiếu thẳng vào mặt Tống Minh Chỉ, cô cúi xuống quan sát, quả nhiên nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ấy trên mặt cô ấy.
Nó nằm ở phần dưới má bên phải, màu sắc rất nhạt. Trước đây Đông Lăng chưa từng thấy, có lẽ bình thường bị lớp trang điểm che mất.
021 cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời, vội vàng giục giã: 【7 đấy, ký chủ nhanh lên đi, lần sau chưa chắc đã có cơ hội thế này đâu, có khi hôn sâu cũng chỉ được cộng 1 thôi!】
021 không hề dọa dẫm Đông Lăng. Dựa theo kinh nghiệm làm nhiệm vụ trước đây của nó, tiến độ tuyến chính mà hệ thống đưa ra luôn gắn liền với sự thay đổi tình cảm. Đôi khi nhiệm vụ có điểm số cao hơn là vì nó mang ý nghĩa đặc biệt trong mối quan hệ đó.
Cùng là một nụ hôn, nhưng nụ hôn lén lúc mập mờ, nụ hôn trong lúc tỏ tình, và nụ hôn sau khi kết hôn—ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, do đó điểm thưởng của hệ thống cũng sẽ khác.
Vì 021 liên tục thúc ép, suy nghĩ của Đông Lăng cũng trở nên bối rối hơn. Khi nhìn đôi môi gần trong gang tấc, cô nhận ra hơi thở của cả hai đang hòa quyện vào nhau một cách đầy mập mờ.
Đông Lăng bỗng cảm thấy may mắn vì lúc này Tống Minh Chỉ đang ngủ say. Không phải vì nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn, mà là vì không phải đối diện với đôi mắt của cô ấy, cô sẽ bớt hoảng loạn hơn.
Đông Lăng đứng thẳng dậy, lặng lẽ rời khỏi mép giường như lúc cô bước tới, sau đó đi vào phòng ngủ phụ.
021 tỏ ra vô cùng thất vọng: 【Ký chủ, tại sao không làm chứ?】
Đông Lăng: 【Giỏi thì tự mà làm.】
Ngay từ đầu, cô đã không có ý định nhận nhiệm vụ này. Mặc dù có một khoảnh khắc dao động, nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng lắng xuống.
Đông Lăng là người có nguyên tắc. Dù cô bị ép buộc phải leo lên con thuyền của 021, nhưng cũng không hoàn toàn miễn cưỡng.
Những nhiệm vụ cô hoàn thành cho đến hiện tại đều là những nhiệm vụ cô chấp nhận làm. Cô tận dụng lỗ hổng của hệ thống nhiệm vụ, xoay sở để đạt được kết quả mà bản thân có thể chấp nhận.
Thực ra, nếu nhiệm vụ này không xuất hiện vào thời điểm này, có lẽ cô sẽ tìm cách hoàn thành nó bằng mọi giá. Dù cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng cô không bài xích Tống Minh Chỉ. Nếu Tống Minh Chỉ cũng không ghét bỏ nụ hôn của cô, vậy thì cô có thể làm một cách quang minh chính đại.
Nhưng hết lần này đến lần khác, lại là ngay lúc này. Cô không thể làm chuyện hôn lén này được. Nói khó nghe thì có khác gì lợi dụng lúc người ta đang ngủ mà quấy rối chứ? Mối quan hệ giữa cô và Tống Minh Chỉ chưa thân mật đến mức có thể làm những hành động như vậy.
Nghĩ đến nếu bản thân rơi vào tình huống này, Đông Lăng thấy mình không thể chấp nhận nổi. Dù đối phương có là một đại mỹ nhân như Tống Minh Chỉ thì cũng không được.
Cô định đi rửa mặt, nhưng lại sợ làm ồn đến Tống Minh Chỉ. Vì thế, cô chỉ ngồi trong phòng, tẩy trang rồi dùng khăn ướt lau sạch mặt, thoa một chút kem dưỡng rồi nằm xuống giường. Vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, vừa đoán xem mục đích của Huyền Độ, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ chính, người tưởng như đang say ngủ kia, mí mắt khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt với ánh nhìn phức tạp.
Sáng hôm sau.
Sau khi rửa mặt xong, Đông Lăng bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình. Ăn xong, cô rời khỏi tòa nhà nhỏ.
“Đông tổng, mấy hôm trước không phải đi rồi sao? Giờ lại quay về à?”
Thang Nặc đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, cầm kịch bản trong tay, vẫy tay chào Đông Lăng.
“Ừ, xử lý công việc xong rồi. Đang quay cảnh gì vậy?”
Đông Lăng nhìn máy quay với ánh mắt tò mò.
“Cảnh giáo sư Tống bị người ta hối lộ, lát nữa cô ấy phải nhảy xuống từ cửa sổ đó. Cảnh này vừa quay xong một lần, nhưng đạo diễn Trình nói hiệu quả chưa đạt yêu cầu, nên quay lại lần hai.”
Thang Nặc chỉ lên một căn phòng trên tầng ba. Những cảnh quay này không liên quan đến cô ấy, nhưng vì không muốn phụ lòng khoản đầu tư năm trăm nghìn cùng vốn bổ sung sau này của sếp, Thang Nặc vẫn luôn chăm chỉ ở lại đoàn phim để quan sát và học hỏi.
Đông Lăng lướt qua câu chuyện mà Đồng Cao gửi trong đầu một lần, đại khái cũng biết đây là cảnh quay nào.
Sau khi Nhan Thính thoát khỏi bữa tiệc, cô bị người ta theo dõi. Trong tay cô đúng là có một số chứng cứ, nhưng không quá quan trọng. Kẻ đứng sau không biết cô đã thu thập được bao nhiêu, nên sai người đến hối lộ. Chỉ cần Nhan Thính nhận tiền, cô sẽ cùng hội cùng thuyền với chúng. Nhưng cô từ chối, để tránh đòn tấn công của đối phương, cô xoay người đẹp mắt nhảy qua cửa sổ thoát thân.
Nhan Thính là một cảnh sát tốt. Cô còn chưa kịp báo cáo những gì mình thu thập được thì đã bị đình chức với những lý do và cáo buộc vô căn cứ. Sau đó, vào một đêm mưa, cô nhận được thiệp mời tham dự một đám tang. Khi lên đường đến đó, cô mang theo chiếc chìa khóa mà người phụ nữ bí ẩn đã đưa cho mình—một chiếc chìa khóa mà cô chưa rõ tác dụng.
Trò chơi trên hòn đảo hoang này không phải do nghi phạm mà Nhan Thính đang điều tra sắp đặt. Nó đến từ một bóng tối sâu hơn. Mười một vị khách khác ngoài Nhan Thính, ai cũng mang trong mình một câu chuyện riêng.
Đồng Cao cùng Trình Ca đã bày một ván cờ rất lớn trong kịch bản này. Nếu mở rộng hết các tuyến truyện, chứ đừng nói là phần 2, thậm chí “Đám Tang Của Kẻ Bí Ẩn” còn có thể quay đến phần 3, 4, 5, 6. Nhưng tất cả vẫn phải phụ thuộc vào phản ứng của khán giả với phần 1—bộ phim đang được quay lúc này.
Khi Đông Lăng đang hồi tưởng nội dung câu chuyện, người treo trên dây cáp đã tiếp đất.
Tống Minh Chỉ đáp xuống đệm an toàn một cách vững vàng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đông Lăng đang đứng không xa.
Hôm nay, Đông Lăng mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng ngà, phối với chân váy mùa đông màu tím nhạt. Đôi tất dài ôm lấy đôi chân thon thả của cô, khiến cả tổng thể trang phục toát lên vẻ dịu dàng đặc biệt.
Tống Minh Chỉ không thể không nhớ đến khoảnh khắc tối qua—hơi thở ấm áp phả trên mặt cô. Dù không mở mắt, cô cũng biết khoảng cách giữa họ gần đến mức nào, có lẽ cũng chỉ cách nhau như trong cảnh hôn ngày hôm đó khi họ cố gắng diễn sao cho trông giống thật nhất.
“Đạo diễn Trình nói cảnh quay này ổn rồi. Cô đứng yên, tôi giúp cô tháo dây.”
Nhân viên phụ trách hệ thống dây cáp thu gọn bộ đàm, chạy đến giúp Tống Minh Chỉ, kéo cô về thực tại.
Chờ đến khi cô ấy quay xong, Đông Lăng mới bước đến, tiện tay nhận lấy chiếc cốc từ trợ lý Tiểu Tham, rồi đưa cho Tống Minh Chỉ.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, vẫn là nên quay về từ tối qua. Hôm qua tôi có gây ồn làm cô thức giấc không?”
Đông Lăng thực ra không hề có ý dò xét, chỉ đơn giản dùng câu chuyện để mở đầu cuộc trò chuyện. Nếu cô biết tối qua Tống Minh Chỉ đã tỉnh, chắc chắn sẽ không hỏi câu này để khiến bản thân thêm xấu hổ.
Tống Minh Chỉ nghe cô nhắc đến chuyện tối qua, môi hơi mím lại, sau đó khẽ lắc đầu.
“Không đâu, tôi ngủ rất sâu, một khi đã ngủ rồi thì khó bị đánh thức lắm.”
Đây là một lời nói dối. Tống Minh Chỉ có giấc ngủ rất nông, nhất là khi không phải trong không gian riêng của mình. Vì thế, tối qua, ngay khi Đông Lăng vừa đến gần, ý thức của cô đã bừng tỉnh.
Nhưng Đông Lăng không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô ấy, chỉ mỉm cười với cô.
Tống Minh Chỉ còn một cảnh quay nữa, Đông Lăng giơ tay làm động tác khích lệ rồi rời đi, nhân tiện quan sát các diễn viên mới trong công ty và động viên họ một chút.
Sau khi xem xong một lúc, Đông Lăng chuẩn bị rời khỏi trường quay.
Cô bay suốt đêm trở về không chỉ để tránh Huyền Độ, mà còn vì cô cũng có chuyện riêng cần giải quyết.
Thành phố này có tên là Hằng Ngôn, một thành phố hạng hai.
Thực ra, nơi này không có đặc trưng gì nổi bật, cũng chẳng có danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Nhưng nhiều năm trước, Hằng Ngôn từng là một điểm đến du lịch danh tiếng. Dù không phải dịp lễ tết, lượng khách đến đây vẫn rất đông, bởi vì nơi đây từng có công ty quản lý lớn nhất trong nước—”Cỗ Máy Tạo Giấc Mơ”.
Công ty này đã đào tạo ra rất nhiều thần tượng, thậm chí còn góp phần thúc đẩy và thay đổi cả bộ mặt của thành phố. Giống như cái tên của mình, nó thực sự từng là một “cỗ máy tạo giấc mơ”, dựng lên thời kỳ huy hoàng cho riêng mình, rực rỡ một thời.
Tuy nhiên, do vấn đề trong quản lý, công ty không chỉ dính líu đến trốn thuế, giao dịch quyền sắc, mà còn có liên quan đến các tổ chức phi pháp, trở thành đối tượng trọng điểm bị điều tra. Sau vài năm huy hoàng, nó nhanh chóng suy tàn. Sau này muốn vực dậy, nhưng lại bị sự đổi mới của ngành giải trí đào thải.
Dù vậy, công ty vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Sau khi thay đổi người phụ trách, họ tiếp tục đào tạo các nhóm thần tượng của riêng mình. Tuy nhiên, bất kể ra mắt nhóm nào, họ cũng đều bị ảnh hưởng bởi lịch sử đen tối của công ty, khiến cho các nhóm này khó mà gây được tiếng vang lớn. Vì vậy, người phụ trách mới quyết định thay đổi mô hình kinh doanh, biến công ty thành một trung tâm đào tạo thần tượng, chọn lựa và bồi dưỡng thực tập sinh tiềm năng, sau đó tiến cử họ ký hợp đồng với các công ty khác.
Đông Lăng muốn đến xem thử, nếu tìm được người phù hợp, cô sẽ ký hợp đồng với họ về công ty của mình. Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là ý định của cô thôi, chưa chắc phía bên kia đã để mắt tới công ty của cô.
Khi cô đến trước cổng, trợ lý Yuki đã đứng đợi sẵn.
“Đông tổng, đây là bảng giá và chế độ đãi ngộ mà trước đó cô bảo tôi tìm hiểu.”
Yuki giúp Đông Lăng mở cửa xe, sau khi đóng cửa lại liền đặt một tập tài liệu lên trước mặt cô. Khi xe khởi động, Yuki tiếp tục nói:“Dựa vào tình hình và mục tiêu phát triển của công ty, tôi đề nghị trước mắt chúng ta nên ký hợp đồng với những thực tập sinh có tiềm năng để tiếp tục đào tạo…”
Đông Lăng đọc qua tài liệu trong tay, hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Yuki.
Ý của cô ấy là: Công ty của họ hiện tại vẫn còn nhỏ, chưa có đủ nguồn lực để mua lại những thực tập sinh xuất sắc và đã có danh tiếng từ “Cỗ Máy Tạo Giấc Mơ”, mà các nguồn lực sau này cũng chưa chắc có thể theo kịp. Vì vậy, Yuki đề xuất chọn những thực tập sinh có nền tảng tốt nhưng chưa được chú ý để tự đào tạo.
Đông Lăng gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:“Trụ sở chính xây dựng đến đâu rồi?”
Vì đây sẽ là nơi làm việc chính thức của nhân viên trong tương lai, nên Đông Lăng khá quan tâm. Nhưng thực tế, tiền mua tòa nhà không phải do cô bỏ ra, bởi vì tòa nhà đó vốn đã thuộc về gia đình cô. Tòa nhà Thanh Bách nhỏ mà họ đang sử dụng chỉ là nơi làm việc tạm thời.
“Khoảng nửa tháng nữa là cải tạo xong.”
Yuki lần lượt báo cáo tiến độ công việc. Trong lúc đó, Đông Lăng tranh thủ ký hai văn kiện, rồi xe cũng đến nơi.
Cô từ chối lời đề cử của người phụ trách “Cỗ Máy Tạo Giấc Mơ”, mà tự mình đi dạo quanh các phòng tập.
Trong mỗi phòng tập, bất kể là nam hay nữ, ai cũng đang chăm chỉ tập luyện. Đông Lăng từ tầng dành cho thực tập sinh xuất sắc nhất đi xuống đến tầng năm. Trong lòng cô đã có một vài lựa chọn, nhưng vẫn chưa vội thể hiện, việc ký hợp đồng không cần phải gấp.
Tầng năm chủ yếu là các thực tập sinh mới bắt đầu luyện tập. Một số người có biểu hiện chưa đạt yêu cầu sẽ bị giáo viên phê bình.
Khi Đông Lăng đi ngang qua, đúng lúc nghe thấy một giáo viên đang thở dài nói:“Idol phải biết quản lý biểu cảm của mình, Chung Chung, biểu cảm của em cứng nhắc quá. Không thể lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh lùng như thế này. Trên màn ảnh, điều đó sẽ khiến em trông như đang khó chịu với cả thế giới vậy. Dù em có đẹp đến đâu, nhưng cứ như vậy thì vẫn sẽ bị ghét thôi.”
Điều này khiến Đông Lăng hơi tò mò—rốt cuộc là một gương mặt đẹp đến mức nào?
Cô gái bị khiển trách ngẩng đầu lên, khoảnh khắc Đông Lăng nhìn thấy, cô có chút ngạc nhiên.
Lý do cũng đơn giản thôi—gương mặt này có đến năm phần giống với Tống Minh Chỉ. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, sẽ có cảm giác cô ấy là phiên bản trẻ hơn của Tống Minh Chỉ. Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, lại thấy không quá giống, ít nhất Đông Lăng có thể nhận ra sự khác biệt ngay lập tức.
Cô chọc 021 trong đầu: 【Đây là nhân vật quan trọng à?】
021 lúng túng trả lời: 【Do dòng dữ liệu hỗn loạn, nên cơ sở dữ liệu của tôi cũng bị ảnh hưởng… tôi không biết nữa.】
Đông Lăng chưa từng thấy một hệ thống nào vô dụng như vậy, 021 ấm ức im lặng không dám phản bác.
Vì thận trọng, Đông Lăng không có ý định ký hợp đồng ngay, chỉ lướt mắt qua đối phương, sau đó rời khỏi trụ sở Cỗ Máy Tạo Giấc Mơ mà không lựa chọn ai cả.
Khi trở lại biệt thự, đoàn phim vẫn đang bận rộn. Đông Lăng đứng yên quan sát một lúc, rồi lặng lẽ đi về khu nhà nhỏ.
Vừa bước lên tầng hai, cô bất ngờ bị ai đó từ phía sau che mắt lại.
Một giọng cười khúc khích vang lên: “Đoán xem tôi là ai nào?”
“Thương Thương? Sao cậu lại ở đây?”
Đông Lăng ngạc nhiên xoay người lại, bàn tay của Trần Thương Thương cũng theo đó mà buông xuống. Cô ấy làm một cái mặt quỷ với Đông Lăng.
Trần Thương Thương cười hớn hở: “Thì thấy cậu cả tuần rồi không ra ngoài chơi, ba tôi có công việc ở đây nên tôi tiện đường theo đến tìm cậu, muốn tạo bất ngờ cho cậu nè!”
“Đúng là bất ngờ thật đấy. Tối nay tôi mời cậu ăn cơm.”
Trần Thương Thương gật đầu, rồi chợt nhớ ra gì đó, nghiêm túc nói: “Được thôi. Mà dạo này nếu cậu về nhà có nghe thấy mấy lời đồn nhảm nhí thì đừng để bụng nha.”
“Chuyện liên quan đến Huyền Độ à?”
“Không, là… cũng không biết ai tung tin nữa. Chẳng phải cậu mở công ty rồi đầu tư phim sao? Có người nói cậu làm vậy là để nâng đỡ tình nhân. Còn hỏi tôi là từ bao giờ cậu bắt đầu thích con gái.”
Đông Lăng nghe xong có chút chột dạ. Ừm… nói cũng không hẳn sai. Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị tìm cách phản bác, hệ thống vốn thích “giả chết” mỗi khi có chuyện, bỗng nhiên vang lên trong đầu cô với một nhiệm vụ có độ “xã hội chết” cực cao.
【Nhiệm vụ: Trước mặt người khác, tỏ tình với nữ chính để tuyên bố chủ quyền. Thời gian đếm ngược: 3 phút. Hoàn thành sẽ tăng tiến độ cốt truyện chính lên 3%.】
Đông Lăng hắng giọng: “Thật ra tôi…”
Nhiệm vụ này cũng không khó lắm, vẫn có thể lách luật. Nếu có ai hỏi thì cứ nói là… nàng thơ (muse) của cô thôi.
Đúng lúc này, cô nhìn về phía cầu thang, chợt thấy Tống Minh Chỉ đang bước lên.
Đông Lăng khựng lại, ánh mắt hai người giao nhau.
021 lập tức nhắc nhở: 【Đếm ngược còn 2 phút 21 giây.】
Trần Thương Thương đứng quay lưng về phía cầu thang, không phát hiện ra có người ở đó. Cô ấy bừng tỉnh đại ngộ, tiếp lời: “Thật ra cậu thực sự thích con gái à?”