Chương 20: Dame Dame
Nếu có thể làm lại, Đông Lăng hy vọng bản thân có thể chặn miệng Trần Thương Thương ba giây trước, bất kể là quăng cô ấy xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn hay gửi sang châu Phi đào mỏ cũng được, miễn là không để cô ấy nói ra câu đó.
Thế giới này đúng là có quá nhiều ác ý với cô, ngày nào cũng như đang thúc giục cô nhanh chóng di cư lên hành tinh khác.
Trần Thương Thương vẫn đang tự lĩnh ngộ vấn đề, trong khi Đông Lăng nhìn sắc mặt cứng đờ của Tống Minh Chỉ, người vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Trong tình huống này, hệ thống đương nhiên là vô dụng, bởi vì thằng ngốc đó vẫn đang đếm ngược thời gian.
【Thời gian còn lại của nhiệm vụ: 2 phút.】
Đông Lăng nhanh chóng cân nhắc giữa việc phản bác hay ngầm thừa nhận. Nếu sau này còn có những nhiệm vụ tương tự, cô tuyệt đối không thể nói quá dứt khoát, làm người luôn phải giữ lại đường lui.
Cô khẽ cười, nói:“Tôi chỉ thích một người vì hợp gu, không liên quan đến giới tính.”
Vừa nói, cô vừa vẫy tay chào Tống Minh Chỉ, rồi túm lấy mặt Trần Thương Thương, bóp nhẹ hai bên má cô ấy mà cười tủm tỉm:“Hơn nữa, tôi vẫn luôn yêu Đất mẹ, cũng giống như mẹ ruột của tôi vậy, họ đều là những người phụ nữ mà tôi yêu.”
【Thời gian còn lại của nhiệm vụ: 1 phút.】
Trần Thương Thương khó khăn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời vất vả lắm mới cứu được gương mặt mình khỏi tay Đông Lăng.
Cô ấy còn chưa kịp lên tiếng, Đông Lăng đã chủ động tiếp lời:“Không cần bận tâm mấy lời đồn nhảm đó. Đúng là tôi muốn nâng đỡ Tống Minh Chỉ. Trước mặt thiên hạ, cô ấy chính là người của tôi. Muốn đồn thổi thế nào thì tùy họ, cùng lắm tôi cứ thẳng thừng nói rằng tôi thích cô ấy, rằng cô ấy là người quan trọng nhất trong lòng tôi. Như vậy, chẳng ai dám coi thường cô ấy nữa.”
Nói xong, cô nhìn về phía Tống Minh Chỉ đang đi lên cầu thang, nở một nụ cười tươi rói:“Minh Chỉ, có phải đạo lý này rất đúng không?”
Có những chuyện, càng quang minh chính đại lại càng không ai dám suy đoán bừa bãi.
【Nhiệm vụ hoàn thành, tiến độ cốt truyện chính: 31%.】
Đông Lăng nói với thái độ thoải mái, không chút lúng túng, còn đường hoàng thể hiện sự thiên vị của mình:“Sau này nếu có nghe những tin đồn linh tinh, cô cũng đừng để trong lòng. Càng nổi tiếng, những lời suy đoán ác ý và vu khống sẽ càng nhiều. Nhưng cô chỉ cần hiểu rằng, chúng ta là Bá Nhạc và Thiên Lý Mã, cùng nhau đạt được thành công.”
Giữa chốn đông người, Đông Lăng thể hiện sự ưu ái của mình một cách đầy công khai.
“Cảm ơn Đông tổng, nhờ có cô chiếu cố, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự kỳ vọng của cô.”
Tống Minh Chỉ nhấn mạnh vào hai chữ kỳ vọng, cố gắng bình ổn những dao động trong lòng khi nghe những lời này.
Dù đây là suy nghĩ thật lòng của Đông Lăng hay chỉ là lời nói cô ấy cố tình để cô nghe, Tống Minh Chỉ đều ghi nhớ.
Trước giờ, cô vốn không có tham vọng vươn lên đỉnh cao. Nhưng nếu Đông Lăng muốn cô trở thành một ngôi sao tầm cỡ, vậy thì cô cũng có thể thử nỗ lực để đạt đến vị trí đó.
Chưa bao giờ cô nhận được sự thiên vị và công nhận rõ ràng đến vậy, bởi thế mà cô luôn ôm nhiều nghi hoặc. Nhưng lúc này, cô lại không muốn nghi ngờ nữa.
Trước đây, cô không phải kiểu người thích sống theo kiểu “đi một bước, tính một bước”, nhưng bây giờ, cô bắt đầu mong chờ tương lai đầy biến số mà mình không thể đoán trước được.
“Đúng rồi, sao cô lại về đột ngột vậy? Đoàn phim đã kết thúc quay chưa?”
Vừa rồi Đông Lăng còn thấy đoàn phim tiếp tục ghi hình, vậy mà chớp mắt Tống Minh Chỉ đã quay lại rồi.
“Có một chút sự cố, tôi về thay áo lót rồi sẽ quay lại tiếp.”
Tống Minh Chỉ chỉ vào một mảng lớn nước đọng trên eo trái của mình. Khi quay phim lúc nãy, cô vô tình làm ướt áo, mà thời tiết bây giờ khá lạnh, đạo diễn Trình sợ cô mặc đồ ẩm sẽ ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất, nên bảo cô tranh thủ về thay đồ.
Đông Lăng gật đầu, nhìn theo bóng cô ấy bước lên lầu.
Chờ đến khi Tống Minh Chỉ khuất bóng, Trần Thương Thương mới lên tiếng. Cô ấy giơ ngón tay cái về phía Đông Lăng, trêu chọc:“Lăng Lăng, cậu giỏi thật đấy. Trước giờ tôi không biết cậu cũng biết cách tán tỉnh đến thế đâu.”
Cô ấy ôm má, cười híp mắt: “Vừa bá đạo vừa sủng ái, trời ạ.”
Đông Lăng cười nhạt: “Cậu cũng muốn tôi bá đạo sủng cậu à?”
“Thôi, đùa thôi mà!”
Trần Thương Thương thấy chọc ghẹo đủ rồi thì dừng lại, không quậy Đông Lăng nữa.
Tống Minh Chỉ thay đồ rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã từ trên lầu đi xuống.
Đông Lăng và Trần Thương Thương cùng vẫy tay chào cô ấy, nhìn cô rời đi.
Chờ đến khi Tống Minh Chỉ rời đi, Trần Thương Thương mới tiếp tục chủ đề dang dở. Cô ấy kéo Đông Lăng ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt có chút lo lắng khi nhắc đến chuyện của Huyền Độ.
“Lúc nãy cậu có nhắc đến Huyền Độ, lại có chuyện gì xảy ra à?”
“Hôm qua là tiệc sinh nhật của cô ấy, tôi có tham dự.”
Đông Lăng tóm tắt sơ qua mọi chuyện, những gì Trần Thương Thương không biết thì cô không nhắc đến.
Biết quá nhiều chưa chắc đã là điều tốt, nhất là với người như Trần Thương Thương—một người chẳng giấu nổi bí mật, miệng lại không có cửa.
Khi nghe đến việc Huyền Độ có ý muốn làm hòa với Đông Lăng, Trần Thương Thương nhăn mày lại, rõ ràng là không vui. Cô ấy không muốn Đông Lăng dính dáng đến Huyền Độ thêm nữa, vốn dĩ từ lâu cô ấy đã không thích và có phần e ngại người đó.
Trần Thương Thương nghiêm túc nói: “Lăng Lăng, không phải tôi muốn chia rẽ gì đâu, nhưng mà Huyền Độ… cậu đừng làm bạn với cô ta nữa thì hơn. Người đó quá thâm sâu, nếu cậu ở bên cạnh cô ta lâu, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không hay.”
“Ý cậu là gì? Cô ta đã làm gì à?”
Đông Lăng nheo mắt lại, nhạy bén nhận ra điều bất thường trong lời nói của Trần Thương Thương.
Trần Thương Thương do dự một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Cậu còn nhớ chuyện tôi học bơi năm đó không?”
“Cậu nói vụ cậu bị rơi xuống nước nên mới quyết định học bơi ấy hả?”
Đông Lăng lục lại ký ức trong đầu. Khi đó, họ khoảng mười bốn tuổi. Lần đó, họ cùng nhau lên núi dã ngoại, Trần Thương Thương nói muốn đi bắt cá, nhưng một lúc sau đã ướt sũng quay về trại, cá không bắt được, ngược lại còn ngã xuống sông.
Sau chuyến dã ngoại đó, Trần Thương Thương liền đăng ký lớp học bơi. Chuyện này khi ấy chỉ là một việc nhỏ, nhưng Đông Lăng vẫn nhớ rõ vì từ sau lần đó, Trần Thương Thương bắt đầu giữ khoảng cách với cô.
Khi ấy cô cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ cho rằng Trần Thương Thương quá bận rộn hoặc có thêm những người bạn khác, chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách. Huống hồ khoảng thời gian đó, hầu hết thời gian của cô đều bị Huyền Độ chiếm lấy…
Huyền Độ.
“Có liên quan đến Huyền Độ sao?”
Sắc mặt Đông Lăng lập tức trầm xuống, ánh mắt trở nên u ám.
“Ừm… lúc đó tôi đang bắt cá nhỏ, Huyền Độ đứng sau đẩy tôi một cái. Sau đó, cô ta nhìn tôi vùng vẫy trong nước một lúc rồi mới kéo tôi lên. Cô ta bảo tôi tránh xa cậu ra, còn nói vài câu khác nữa.”
Chuyện này, Trần Thương Thương chưa từng kể với bất kỳ ai. Khi đó, công việc kinh doanh nhà cô ấy vẫn chưa phát đạt, đúng như lời Huyền Độ nói—cô ấy chẳng qua chỉ là một cái đuôi nhỏ đi theo Đông Lăng. Những người kia, cô ấy không dám đắc tội với ai, chỉ có thể lặng lẽ đi sau Đông Lăng. Vì vậy, khi bị Huyền Độ cảnh cáo, cô ấy hoàn toàn không dám phản kháng.
Trên đường quay về trại, Huyền Độ vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nghiêng người dựa vào Đông Lăng trêu đùa cô ấy vài câu. Khi đó, ai cũng cười theo, chỉ có Đông Lăng không cười, cô chỉ đưa khăn cho Trần Thương Thương và giục cô ấy đi thay đồ.
Lúc sau khi ăn, Huyền Độ còn đưa cho cô ấy một miếng bánh kem. Khi đó, Huyền Độ chưa trang điểm đậm, nụ cười vẫn trông hiền hòa và vô hại, nhưng lại khiến Trần Thương Thương lạnh sống lưng.
May mắn thay, không bao lâu sau, Huyền Độ biến mất, rồi chẳng quay lại nữa. Khi đó, Trần Thương Thương mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vui chơi cùng Đông Lăng.
Cho đến tận bây giờ, khi nhìn thấy Huyền Độ, cô ấy vẫn không thể kìm được nỗi sợ hãi theo bản năng.
“Lăng Lăng, chuyện đó cũng qua lâu rồi, tôi không muốn truy cứu gì cả. Tôi chỉ muốn nhắc cậu một tiếng thôi—cô ta không phải người tốt, cậu đừng để bị cô ta lừa.”
Sắc mặt Đông Lăng đã lạnh hẳn đi vì tức giận. Trần Thương Thương hiếm khi thấy cô như vậy, liền hơi chột dạ, vội vàng trấn an.
“Tôi tất nhiên biết cô ta không phải người tốt.”
Sắc mặt Đông Lăng dịu đi đôi chút. Cô đưa tay xoa nhẹ đầu Trần Thương Thương, nhưng trong ánh mắt vẫn còn đầy lửa giận.
Trần Thương Thương xấu hổ né tránh: “Lăng Lăng, cậu cứ như vậy, tôi chịu không nổi đâu, kỳ quá đi…”
Cô ấy làm ra vẻ thẹn thùng, khiến cả người Đông Lăng nổi da gà.
“Cái kiểu này ai mà chịu nổi chứ? Nói đi, cậu không có suy nghĩ gì với Tống Minh Chỉ, nhưng cậu chắc chắn cô ấy cũng không có suy nghĩ gì với cậu sao?”
Ý nghĩ của Trần Thương Thương đột nhiên lệch hướng. Trong đầu cô ấy thoáng qua hình ảnh Tống Minh Chỉ lúc nãy—khi Đông Lăng nói những lời đó, cô ấy đã mỉm cười, nhưng chỉ là một nụ cười rất nhẹ. Ánh mắt thì sâu thẳm, hoàn toàn không giống như phản ứng bình thường của một nhân viên khi được sếp khen ngợi.
“Dĩ nhiên là chắc chắn rồi.”
Đông Lăng phất tay, nói với vẻ đương nhiên. Đây là một cuốn tiểu thuyết tình cảm mà! Nữ chính chắc chắn không có vấn đề gì về xu hướng tính dục đâu, hơn nữa cô cũng đâu có làm gì đâu, làm sao mà Tống Minh Chỉ có thể thích cô được?
May mà cô không nói câu này ra, nếu không, Đồng Ngao dưới lầu chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mà đánh cô một trận.
Đông Lăng nhìn ra Trần Thương Thương không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nên cô cũng không nói thêm gì. Nhưng trong lòng, cô đã âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Cô không muốn có bất kỳ liên quan nào đến Huyền Độ, nhưng có vẻ như Huyền Độ không định buông tha. Nếu vậy, thì cứ chờ xem ai cao tay hơn.
Trần Thương Thương thấy Đông Lăng đã có đề phòng với Huyền Độ thì yên tâm hơn, liền chuyển sang tám chuyện về những tin đồn mới nhất mà cô ấy nghe được gần đây.
“Lăng Lăng, cậu còn nhớ chuyện bát quái mà tôi kể với cậu một hai tháng trước không? Chuyện của Trần Phi ấy.”
“Hả? Cái vụ cô ta ngủ với bạn trai của mẹ mình á?”
Đông Lăng nhớ lúc nghe tin này, cô vừa đi gặp Văn Hàn xong thì bị hệ thống cưỡng ép—à không, bị ràng buộc.
“Đúng vậy! Không ngờ vụ này còn có diễn biến mới. Mẹ cô ta đã khóa hết thẻ ngân hàng, cô ta muốn vay tiền nên tìm đến cả tôi. Tôi có cho cô ta mượn một ít, rồi cũng quên bẵng chuyện này.”
Trần Thương Thương kể chuyện đầy hào hứng, gương mặt còn mang theo biểu cảm chuẩn bị có drama lớn.
“Sau đó cậu đoán xem? Trần Phi tranh thủ thời gian này kiếm ngay một anh bạn trai để nuôi mình. Gã đó cũng là một thiếu gia nhà giàu. Trần Phi cảm thấy hắn đối xử với mình rất tốt, thế là muốn dẫn về nhà ra mắt để tiến tới kết hôn. Đúng lúc này, mẹ cô ta cũng nguôi giận, thế là cô ta dẫn hắn về nhà.”
“Và rồi?”
“Rồi cô ta phát hiện bạn trai của mình nằm chung giường với mẹ mình luôn.”
Trần Thương Thương giơ ngón cái lên, tán thán một chữ: “Tuyệt!”
Nhưng là khen theo kiểu châm biếm.
“Lố đến mức này luôn á?”
Đông Lăng há hốc miệng, suýt nữa làm rơi miếng dưa đang cầm trong tay. Cô biết trong giới có nhiều người chơi bời buông thả, nhưng đến mức này thì đúng là…
“Chứ sao! Tôi còn có vinh hạnh tham gia vào cảnh bắt gian tại trận đó nhé. Trần Phi rủ chúng tôi qua nhà chơi, ai ngờ vừa đến đã nghe tiếng không tiện mô tả từ trên lầu vọng xuống. Cậu đoán xem? Mẹ cô ta còn mặc đồ thỏ sexy cơ đấy! Nói thật, bác gái tuổi này rồi mà còn thoáng thế, cũng không biết nên nói là rộng rãi hay… Rồi mẹ con họ đánh nhau, chúng tôi thì ở bên kéo ra can ngăn.”
Nhớ lại cảnh tượng gà bay chó sủa hôm đó, Trần Thương Thương cảm thấy đây đúng là kỷ niệm không thể quên.
Cô ấy thở dài: “Mẹ con họ rốt cuộc là có sở thích đặc biệt gì, hay là thù hận sâu đậm gì vậy, tôi thật sự không hiểu nổi.”
“Có thể mẹ cô ta có vấn đề về tâm lý, nên kéo theo con gái cũng gặp vấn đề.”
Đông Lăng nhớ lại bài giảng của giáo sư tâm lý học hồi trước: “Có một số người mẹ luôn xem con gái mình như đối thủ cạnh tranh. Nghe thì kỳ quặc, nhưng nó thực sự tồn tại.”
Trong lúc suy ngẫm về những mối quan hệ mẹ con không lành mạnh mà giáo sư đã từng giảng, Đông Lăng cảm thấy mình dường như vừa quên mất chuyện gì đó quan trọng. Cô nghĩ một lát nhưng không nhớ ra, bèn ném nó ra khỏi đầu, kéo Trần Thương Thương ra ngoài ăn tối.
“Đúng rồi, Thiến Thiến đâu? Dạo này cô ấy bận gì vậy?”
Đông Lăng nhớ đến một người chị em tốt khác của mình, liền quan tâm hỏi một câu.
“Đi hẹn hò với bạn trai rồi chứ còn gì nữa. Nói thật, nếu không phải cô ấy nhắc đến, tôi còn suýt quên cô ấy có bạn trai luôn. Yêu xa quanh năm suốt tháng, có cũng như không. Lần này anh ta về nước, thế là cô ấy chạy đi tìm rồi.”
Trần Thương Thương nhún vai, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Đông Lăng biết rõ về bạn trai của Đường Thiến Thiến. Hồi trước khi Đường Thiến Thiến theo đuổi người ta, cô còn giúp một tay, thậm chí còn chiếu dòng chữ chúc mừng sinh nhật trên bảng đèn bên ngoài tòa nhà công ty nhà mình.
Bạn trai của Đường Thiến Thiến làm nghiên cứu khoa học, không quá nổi bật về ngoại hình, thuộc kiểu gầy gò thư sinh. Lúc đó, Đông Lăng và Trần Thương Thương đều khó hiểu không biết tại sao Đường Thiến Thiến lại thích anh ta. Khi được hỏi, cô ấy chỉ đáp đơn giản: “Tôi thích người học giỏi.”
Nhưng dân làm nghiên cứu thì rất bận, dù có chuyện gì đi nữa, bạn trai của Đường Thiến Thiến cũng khó mà có mặt kịp thời. Vì vậy, đôi khi Đông Lăng và Trần Thương Thương còn quên mất cô ấy thực sự đã có người yêu.
“Đôi lúc tôi cảm thấy cô ấy chia tay luôn cho rồi. Tôi còn giống bạn trai cô ấy hơn cả bạn trai cô ấy nữa ấy. Nhưng mà thôi, miễn là cô ấy vui.”
Trần Thương Thương giơ tay trái lên, nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay mình mà thở dài.
Trên chiếc vòng có một viên hồng ngọc lấp lánh, bên cạnh là một mảnh kim loại nhỏ màu vàng có khắc chữ viết tắt của Đường Thiến Thiến.
Đông Lăng biết rõ, đây là vòng tay tình bạn của họ. Đường Thiến Thiến cũng có một chiếc y hệt, trên đó khắc chữ viết tắt của Trần Thương Thương.
Lúc đầu, khi hai người họ bắt đầu đeo vòng, còn lo lắng không biết Đông Lăng có giận không—kiểu như trong một nhóm ba người, hai người thân nhau hơn. Nhưng Đông Lăng không những không giận, mà còn trêu: “Không biết còn tưởng tôi là bà mẹ chồng, hai người là đôi uyên ương bị tôi chia rẽ.”
Cô luôn biết hai người họ thân nhau hơn một chút, cũng như việc cô và Trần Thương Thương thân nhau hơn so với Đường Thiến Thiến. Nhưng cô chưa từng cảm thấy hụt hẫng hay ghen tị, vì cô vốn không phải kiểu người đem tình cảm ra so đo.
Nghĩ đến đây, Đông Lăng lại thấy hướng đi sau này của cuốn tiểu thuyết này thật nực cười. Tại sao cô lại vì ghen tị với Văn Hàn vì anh ta coi trọng Tống Minh Chỉ hơn mà hóa đen, thậm chí còn nhất quyết phải cưới Văn Hàn?
Cô cưới Tống Minh Chỉ thì nghe còn hợp lý hơn cốt truyện kiểu đó!
Trong bữa ăn, Trần Thương Thương uống một chút rượu. Đông Lăng nhìn cô ấy nhấp môi, rồi trò chuyện về tiến độ các bộ phim gần đây. Nhưng cuối cùng, chủ đề vẫn không tránh khỏi quay về Tống Minh Chỉ.
“Cậu tìm đâu ra một đại mỹ nhân như vậy thế? Khí chất trông rất đẳng cấp, vừa nhìn đã biết là người được giáo dục bài bản. Một người như vậy bước chân vào giới giải trí, làm sao có thể không gây sóng gió được chứ?”
Trần Thương Thương khó hiểu hỏi lại. Dù sao thì Tống Minh Chỉ cũng không phải viên đá quý bị chôn vùi trong mỏ, chờ người ta khai quật giá trị. Cô ấy vốn đã là một viên ngọc chất lượng cao, dù đi đến đâu cũng sẽ có thị trường riêng.
Đông Lăng chỉ trả lời ngắn gọn: “Một số lý do cá nhân.”
“Thế cậu ký hợp đồng với cô ấy bao lâu rồi? Ngắn quá thì cẩn thận người ta chạy mất đấy.”
“Yên tâm, cô ấy không phải kiểu người đó.”
Hợp đồng chỉ có thời hạn năm năm—đây là điều chưa từng có trong ngành, bởi vì ngay từ đầu, nó vốn là một hợp đồng bao nuôi.
Thực ra, tìm kiếm một lựa chọn tốt hơn là bản năng của con người. Nhưng không hiểu vì sao, Đông Lăng lại rất chắc chắn rằng Tống Minh Chỉ sẽ không rời đi.
Khi Đông Lăng và Trần Thương Thương đang nói về Tống Minh Chỉ, thì bên kia, Kế Nhất Linh cũng đang trò chuyện với Tống Minh Chỉ về Đông Lăng.
“Sao rồi, đại minh tinh? Cảm giác thế nào?”
Kế Nhất Linh vừa nhận tài liệu điện tử vừa trêu chọc.
“Cũng không tệ, là một trải nghiệm khá mới mẻ. Dạo này vất vả cho cô rồi.”
“Đúng là hơi vất vả đấy, nhớ tăng đãi ngộ cho tôi nhé. Bận đến mức không có thời gian hẹn hò luôn.”
Tống Minh Chỉ cười: “Nhất định rồi. Đợi tôi rảnh sẽ cho cô nghỉ phép có lương.”
“Cô mà có thể rảnh sao? Người ta vẫn nói diễn viên rất bận rộn mà. Dù cái cô bà chủ nhỏ nhà cô nhất quyết muốn nâng đỡ cô, nhưng cũng không thể để cô tùy hứng quá mức chứ?”
Kế Nhất Linh thực sự có chút lo lắng, sợ rằng Tống Minh Chỉ sẽ trở thành một nhân viên đáng thương bị tư bản bóc lột, mặc dù chính cô ấy cũng là một kẻ tư bản đáng ghét.
“Cô ấy sẽ cho phép.”
Tống Minh Chỉ khẽ cong môi, tâm trạng dường như rất tốt.
Kế Nhất Linh nói: “Cô biết trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí chứ? Không sợ người ta muốn lấy lại thứ gì đó sao…”
Tống Minh Chỉ nhẹ giọng đáp: “Không sao cả.”
Bên kia điện thoại bỗng vang lên âm thanh hỗn loạn, là do con mèo của Kế Nhất Linh đạp lên bàn phím.
“Không được rửa chân trong cốc của tôi!”
Kế Nhất Linh phát điên hét lên, sau đó là một trận ầm ầm, rồi mọi thứ mới trở lại yên tĩnh.
Cô ấy thở hổn hển: “Cuối cùng cũng tống cổ tổ tông này xuống rồi… Nãy cô nói gì ấy nhỉ, tôi không nghe rõ.”
“Không có gì, tôi có chừng mực. Điều chỉnh lại dữ liệu đó một chút đi…”
Tống Minh Chỉ chủ động kéo câu chuyện quay về công việc, đè nén mọi suy nghĩ khác xuống.
Làm xong việc, cô liếc nhìn đồng hồ trên máy tính—đã 11 giờ 30 phút rồi. Mà người trong phòng ngủ phụ vẫn chưa về.
Lúc này, Đông Lăng đang ở sân bay, cùng với Trần Thương Thương đứng chờ ở cổng ra.
Ban đầu, sau khi ăn tối xong, hai người mỗi người một hướng—một người về khách sạn, một người về đoàn phim. Nhưng chưa đi được năm phút, Trần Thương Thương đã gọi điện kéo Đông Lăng ra sân bay cùng mình.
Lý do là Đường Thiến Thiến vừa gọi điện thoại, nói rằng cô ấy đã chia tay.
Trần Thương Thương bị dội gáo nước lạnh đến mức cả người như nứt vỡ.
Lúc Đường Thiến Thiến gọi điện, cô ấy còn chưa lên máy bay, nhưng Trần Thương Thương đã kéo Đông Lăng đến sân bay, bắt đầu một cuộc chờ đợi và thảo luận đầy căng thẳng.
“Sao lại chia tay đột ngột thế? Hai người họ đã yêu nhau ba năm rồi đấy! Ba năm chứ không phải ba ngày hay ba tháng đâu! Rõ ràng dù xa cách nhưng tình cảm vẫn ổn định mà… Không lẽ gã đàn ông khốn nạn kia ngoại tình? Cô ấy trong điện thoại không nói gì cả, chỉ bảo chia tay rồi, đang đến tìm tôi, giọng còn cực kỳ chán nản.”
“Thiến Thiến sắp ra rồi, lát nữa hỏi là biết ngay.”
Đông Lăng nhìn màn hình điện tử, thấy thông tin chuyến bay của Đường Thiến Thiến, nhẹ nhàng an ủi Trần Thương Thương—người đang lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Mười phút sau, trong dòng người đông đúc, một cô gái mặc áo lông vũ trắng, đeo khẩu trang đen bước ra.
Ban đầu Đông Lăng còn chưa nhận ra, nhưng Trần Thương Thương đã vẫy tay gọi ngay lập tức.
Cả ba người cùng về khách sạn nơi Trần Thương Thương ở.
Đông Lăng giúp Đường Thiến Thiến cầm hành lý, nhìn cô ấy ngồi xuống ghế sô pha với vẻ mặt bình tĩnh, rồi rót cho cô ấy một cốc nước ấm.
“Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại chia tay? Là cậu đá hắn ta hay hắn ta đá cậu? Hay hắn ngoại tình rồi?”
Trần Thương Thương nôn nóng hỏi, tràn đầy khí thế muốn chửi bới tra nam đến mức đuổi khỏi trái đất. “Hắn không ngoại tình, tôi là người đề nghị chia tay.”
Đường Thiến Thiến nhìn bộ dạng rối rít của Trần Thương Thương, giơ tay búng nhẹ vào trán cô ấy.
Đông Lăng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Gặp lại sau thời gian dài, hắn lạnh nhạt với cậu sao?”
“Cũng không hẳn. Tôi đến tìm hắn ta, hắn ta nhìn tôi, đưa tôi một món quà, rồi giúp tôi xách hành lý, dẫn tôi về nhà. Chúng tôi cùng nhau dọn dẹp, sau đó hắn ta nấu cơm cho tôi ăn.”
Đông Lăng và Trần Thương Thương nhìn nhau, không ai lên tiếng cắt ngang. Từ đầu đến giờ, những gì Đường Thiến Thiến nói vẫn còn rất bình thường.
“Ăn xong, chúng tôi cùng nhau đi dạo. Hắn ta mua cho tôi một bó hoa, hỏi tôi khi nào có thời gian về nhà gặp bố mẹ hắn ta. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy rất đáng sợ… Tôi tự hỏi: Tình cảm của mình có thể cứ thế mà duy trì cả đời không? Ba năm thì có thể, nhưng ba năm rồi lại ba năm nữa thì sao?”
“Vậy nên tôi hỏi hắn ta: ‘Chúng ta xa nhau lâu như vậy, sao anh không hỏi xem em có nhớ anh không?'”
“Hắn ta nhìn tôi, rồi lặp lại đúng y hệt câu hỏi đó. Tôi đáp: ‘Nhớ.’ Hắn ta ừm một tiếng, rồi… không nói gì nữa.”
Sắc mặt Đông Lăng có chút khó tả, dù chưa từng yêu đương nhưng cô cũng cảm thấy cuộc trò chuyện này không giống như của một cặp đôi bình thường.
Trần Thương Thương khó tin nói: “Chỉ có thế thôi? Chỉ có thế thôi á?!”
“Sau đó tôi đề nghị chia tay. Phần lớn có lẽ là do bốc đồng. Hắn ta hỏi tôi lý do, tôi nói tôi không cảm nhận được rằng hắn ta thích tôi. Hắn không nói gì, tôi liền rời đi.”
“Hắn không quan tâm vì sao tôi đến, cũng không quan tâm tôi rời đi dứt khoát thế nào.”
Đường Thiến Thiến dựa vào sofa, giọng nói nhạt nhẽo: “Chán chết đi được, còn không thú vị bằng Đổng Nặc chia tay mười lần một tháng.”
Đường Thiến Thiến chưa khóc, nhưng Trần Thương Thương lại khóc oà, vừa khóc vừa ôm lấy cô ấy an ủi, khiến người thất tình cũng phải bật cười.
Trần Thương Thương hất tay gọi rượu, hét lên “Không say không về!”
Nhưng mà… cô ấy đang ở khách sạn mình thuê, về đâu được nữa?
Còn Đông Lăng thì loạng choạng được Yuki dìu về biệt thự nhỏ, trợ lý Tiểu Đồng giúp cô lên lầu.
Đông Lăng chỉ hơi say, lý trí vẫn còn, nhưng không thể hoàn toàn kiểm soát hành động của mình. Như là vừa bước vào cửa suýt nữa trượt ngã. Tống Minh Chỉ vẫn ngồi trước máy tính, thấy cô bước vào với dáng vẻ lảo đảo, ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó bước đến đỡ cô.
“Ổn chứ?”
“Ổn, vẫn chưa ngủ sao?”
Đông Lăng ngước nhìn khuôn mặt trước mắt, mơ màng hỏi.
Tống Minh Chỉ nhìn phản ứng của cô, biết rằng cô chưa say đến mức gọi mình là “chị” rồi nũng nịu đòi dẫn về nhà.
Một tia thất vọng nhàn nhạt lướt qua trong lòng.
Cô nhận ra ý nghĩ xấu xa của mình, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, dìu Đông Lăng ngồi xuống ghế, đưa một cốc nước đến bên môi cô.
Đông Lăng không có sức nâng tay, chỉ có thể dựa vào động tác của Tống Minh Chỉ, chậm rãi uống từng ngụm nước.
Cổ cô hơi ngửa ra, dáng vẻ ngoan ngoãn đến lạ thường, giống như một chú mèo nhỏ ngoan hiền.
Tống Minh Chỉ vô thức nghiêng nhẹ cốc nước, khiến nước bất ngờ tràn ra nhiều hơn dự đoán, một giọt nước trượt từ khóe môi Đông Lăng xuống cằm, sau đó thấm vào áo cô. Cảm nhận được sự ẩm ướt, Đông Lăng khó chịu kéo nhẹ cổ áo. Tống Minh Chỉ theo bản năng dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước đọng ở khóe môi cô. Nhận thức được hành động của mình, cô khẽ khựng lại, có chút không tự nhiên mà rút tay về. “Cảm ơn, tôi đi rửa mặt một chút.”
Đông Lăng vẫn nhớ nói cảm ơn, sau đó loạng choạng đi vào phòng tắm.
Tống Minh Chỉ đặt cốc nước xuống bàn, đầu ngón tay vẫn còn hơi ẩm, nước đọng dần bốc hơi khi cô khẽ chà xát.
Nước ấm khiến Đông Lăng tỉnh táo hơn một chút, nhưng hơi nóng trong phòng lại khiến cô cảm thấy có chút váng vất. Khi chống tay lên tường, cô mới phát hiện mình quên mang theo đồ ngủ.
Cô kéo cửa mở ra một khe hở nhỏ, ghé đầu ra ngoài, nhìn về phía Tống Minh Chỉ.
“Minh Chỉ, giúp tôi lấy bộ đồ ngủ được không? Ở trên giường ấy.”
Giọng cô có chút mềm mại, lộ vẻ mệt mỏi.
Tống Minh Chỉ nhìn thấy giọt nước trượt xuống từ chiếc cổ trắng nõn chưa được lau khô, dưới ánh đèn trắng, vừa mềm mại vừa chói mắt.
“Được.”
Khi bước vào phòng Đông Lăng, một mùi hương nhàn nhạt ập đến.
Phòng ngủ phụ không lớn lắm, đồ đạc cũng không ít, vì vậy ngoài bộ đồ ngủ đặt trên giường, Tống Minh Chỉ còn nhìn thấy một số món đồ khá riêng tư.
Cô lặng lẽ dời mắt đi, cầm lấy bộ đồ ngủ rồi quay ra ngoài.
Đó là một chiếc váy ngủ bằng vải lông mềm mại. Khi đặt vào tay Đông Lăng, Tống Minh Chỉ mới nhận ra đáng lẽ nên lấy thêm một bộ khác.
“Cảm ơn.”
Đông Lăng thu người trở lại phòng tắm, nhanh chóng lau khô người rồi mặc đồ vào.
Cô uống cạn chỗ nước còn lại trong cốc, nhưng vẫn cảm thấy khát, liền rót thêm nửa cốc nữa.
Cây nước nóng lạnh đặt ngay cạnh cửa, đối diện với chiếc giường mà Tống Minh Chỉ đang ngồi.
Chiếc váy ngủ của Đông Lăng không dài lắm, khi cô cúi xuống rót nước, vạt áo hơi nâng lên một chút.
Tống Minh Chỉ cụp mắt, cô bé kia có lẽ vẫn chưa nhận ra rằng mình biết bên trong trống rỗng.
“Đoàn phim mới tan làm sao? Sao giờ này còn chưa nghỉ ngơi?”
Đông Lăng nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi sáng rồi.
“Hôm nay kết thúc sớm hơn, tôi có chút việc riêng cần xử lý. Còn cô, hôm nay có tiệc rượu à?”
Giọng điệu của Tống Minh Chỉ rất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ quan sát. Tửu lượng của cô bé này không tốt, nếu thường xuyên phải đi xã giao, rất dễ xảy ra chuyện.
“Không phải tiệc rượu đâu, là chị em tôi thất tình. Cô cũng đã gặp rồi đấy, trong mấy người lần trước, cô ấy là người cao nhất, họ Đường.”
Đông Lăng lúc nào đối diện với Tống Minh Chỉ cũng có một cảm giác thư thái, không kìm được mà chia sẻ nhiều hơn. Cô tựa người vào chiếc ghế mềm, mang theo chút cảm khái: “Cô ấy và bạn trai quen nhau ba năm, nhưng phần lớn thời gian đều là yêu xa. Hai người hoàn toàn ở hai tầng lớp khác nhau. Hôm nay, bạn trai cô ấy nói muốn sắp xếp một buổi gặp gỡ với bố mẹ, vậy mà cô ấy lại thấy sợ.”
Tống Minh Chỉ khép laptop lại, hỏi: “Là lo sợ về một cuộc hôn nhân vẫn tiếp tục xa cách? Nếu không có sự thấu hiểu và ủng hộ lẫn nhau, thật sự rất khó để duy trì.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng từng khuyên cô ấy chia tay rồi. Vì yêu đương kiểu này chẳng khác gì độc thân. Nhưng cô ấy nói người đó đối xử với cô ấy rất tốt, hẳn là cũng thích cô ấy. Vậy mà hôm nay, khi cô ấy hỏi, hắn lại im lặng.”
“Tôi không hiểu lắm. Nếu thực sự từng có tình cảm, sao lại phản ứng như thế? Mà nếu không có, vậy những chuyện ngọt ngào trước đây tính là gì?”
Đông Lăng vẫn còn hơi men trong người, đôi mắt có chút mơ màng, lẫn chút nghi hoặc.
“Có lẽ người đó nghĩ rằng, những chuyện như vậy là điều nên làm trong một mối quan hệ, chứ không phải làm riêng vì bạn của cô.”
Tống Minh Chỉ đưa ra câu trả lời theo góc nhìn của mình, đồng thời ánh mắt cũng vô thức dừng lại trên những lọn tóc ướt của Đông Lăng.
Có một vài sợi tóc chưa được cô ấy vuốt ra sau, mà dính chặt vào gáy, khiến cô có một cảm giác thôi thúc muốn vươn tay gạt đi.
“Nói trắng ra là không đủ thích. Giống như một cuộc hôn nhân sắp đặt, cứ tuần tự làm theo từng bước… Nhưng tại sao hắn không nói sớm? Rõ ràng Thiến Thiến và hắn theo đuổi những mục tiêu khác nhau.”
Đường Thiến Thiến vốn không thiếu người theo đuổi. Mỗi lần hắn được nghỉ, đều là cô ấy chạy đến thành phố của hắn. Nếu chỉ là để tìm một người để kết hôn, cô ấy hoàn toàn không cần phải làm vậy.
Câu hỏi này không nằm trong phạm vi mà Tống Minh Chỉ có thể giải đáp, vậy nên cô không nói gì.
Nhưng ngay khoảnh khắc Đông Lăng đứng dậy, cô vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc ướt bám trên cổ cô ấy.
Đông Lăng cảm nhận được sự ẩm ướt trên cổ, rõ ràng thứ vừa lướt qua da mình là tóc, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác hoang đường rằng đó là ngón tay của Tống Minh Chỉ.
“Minh Chỉ, tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Cảm giác này có gì đó rất kỳ lạ, khiến Đông Lăng bỗng dưng mất tự nhiên, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Minh Chỉ.
Cô nhanh chóng quay về phòng, chỉ đến khi cánh cửa khép lại, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy đống quần áo vứt lộn xộn trên giường, cô nội tâm gào thét rồi vội vàng thu dọn.
Quá thảm rồi! Cô vậy mà lại để Tống Minh Chỉ thấy phòng mình bừa bộn như vậy!
021 nhún vai: 【Lần này xấu hổ hoàn toàn không liên quan gì đến hệ thống chúng tôi nhé.】
Đông Lăng: 【… Câm miệng!】
Tại sao trên đời này lại có hệ thống phiền phức đến thế cơ chứ!
May mà đêm nay nhiệm vụ hệ thống im hơi lặng tiếng, không gây thêm rắc rối cho cô.
021: 【Thưa ký chủ thân yêu, cho phép tôi gửi một thông báo: Tiến độ cốt truyện chính giảm 1 do thế giới bị hao tổn, hiện tại tiến độ là 30.】
Thôi xong, thế giới hôm nay vẫn vô tình như thế.
Sau vô số lần bị hệ thống “rèn luyện”, da mặt của Đông Lăng đã dày lên đáng kể. Cô thậm chí có thể ngủ một giấc, rồi sáng hôm sau tỉnh dậy quên sạch mọi chuyện.
Vậy nên khi gặp lại Tống Minh Chỉ vào hôm sau, trong lòng cô không có chút cảm giác lúng túng nào cả.
Chuyên viên trang điểm trước đây phụ trách cho cô nhìn thấy cô thì đưa cho cô một thỏi son.
Vỏ ngoài là màu đỏ cổ điển của một thương hiệu nổi tiếng, nhưng khi Đông Lăng mở ra, cô phát hiện màu son có vẻ không giống lắm.
Chuyên viên trang điểm giải thích: “Đây là màu son mà hôm trước tôi pha ra lúc trang điểm cho cô. Đạo diễn Trình nói rằng sau này có thể còn dùng đến màu này, vậy nên tôi nhờ một người bạn chuyên làm son thủ công, trộn từ vài cây son khác để làm lại màu này.”
Vừa nhìn màu son, Đông Lăng lập tức nhớ đến cái hôn bất ngờ ngày hôm đó, nhưng sắc mặt vẫn bình thản nhận lấy.
Dù gì thì các vấn đề của đoàn phim cũng không cần một nhà đầu tư như cô phải bận tâm quá nhiều.
Trụ sở của Thương Hải vẫn đặt tại Bắc Hải, nên thỉnh thoảng cô vẫn phải quay về đó.
Trong khoảng thời gian đó, hệ thống nhiệm vụ liên tục đưa ra các nhiệm vụ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon. Tiến độ cốt truyện chính cứ chậm chạp mà tăng lên, hiện đã đạt 307.
Đông Lăng hiểu rằng, đây lại là giai đoạn bình lặng trong nguyên tác, nhưng cuộc sống của cô lại chẳng hề yên bình chút nào.
Khi nhận được cuộc gọi từ số cá nhân của Huyền Độ, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Muốn có số của cô đối với Huyền Độ không phải chuyện khó.
“Lâu rồi chưa cùng nhau ra ngoài chơi, Lăng Lăng, hôm nay đi dạo với tôi một chút đi.”
Giọng điệu của Huyền Độ vẫn thân mật như cũ, cứ như giữa họ chưa từng có ngăn cách, khiến Đông Lăng vô thức nhíu mày.
“Đừng vội từ chối,” trước khi Đông Lăng kịp nói gì, Huyền Độ đã lên tiếng, giọng điệu như đùa cợt nhưng lại mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
“Cô đang đầu tư một bộ phim đúng không? Sau khi quay xong, còn phải gửi duyệt, mà quá trình duyệt phim rất mất thời gian. Nếu lịch công chiếu cứ bị trì hoãn mãi, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao? Đến lúc đó, người cô muốn nâng đỡ có khi cũng chẳng nổi tiếng được đâu.”
Đông Lăng không thèm để ý đến lời uy hiếp đó, lập tức cúp máy.
Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên phía sau cô, mang theo chút vội vàng, tức giận.
“Cô dám cúp máy của tôi?”
Huyền Độ siết chặt điện thoại, ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Chuyện năm đó là cô có lỗi với tôi, tôi còn chưa giận cô, vậy mà bây giờ tôi hạ mình đến tìm cô làm hòa, cô lại cúp máy tôi sao?”
Sự náo động khiến một số nhân viên xung quanh hiếu kỳ ngoảnh lại nhìn.
Đông Lăng bình tĩnh nhìn cô ta, chậm rãi nói:
“Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn nghĩ rằng tôi mới là người có lỗi với cô sao?”
Huyền Độ nghiến răng: “Tôi biết năm đó tôi cũng có sai, tôi biết cô làm vậy là muốn tốt cho tôi. Nhưng sau đó thì sao? Cô khiến tôi nếm trải cái giá phải trả, vậy mà cô không có lấy một chút áy náy nào khi thấy tôi chịu khổ sao? Dù gì… chúng ta cũng từng thân thiết như vậy mà.”
“Chúng ta từng thân thiết, vậy nên cô mới có lý do để tổn thương những người bên cạnh tôi sao?”
Đông Lăng lạnh nhạt hỏi, giọng điệu đầy chán ghét.
“Ngoài Trần Thương Thương và A Sinh, cô còn làm gì nữa?”
Cô ghét Huyền Độ không phải vì cô ta nghiện ngập mà không chịu hối cải, mà vì cô ta có một trái tim ích kỷ, tàn nhẫn.
Huyền Độ híp mắt, ánh nhìn âm u lạnh lẽo.
“Xem ra Trần Thương Thương đã đi mách lẻo với cô rồi nhỉ. Còn về người phụ nữ kia…” Cô ta nhếch môi, cười đầy châm chọc, “Cô vẫn còn bênh vực cô ta à? Tôi đã nói rồi, là cô ta ra tay trước, vậy mà cô vẫn không tin tôi sao?”
Huyền Độ liếc mắt về phía sau Đông Lăng, nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị.
“Nếu cô biết tôi là người thế nào, thì cô cũng nên hiểu tôi có thể làm ra chuyện gì.”
“Tống Minh Chỉ…”
Cô ta kéo dài giọng, ánh mắt lóe lên đầy ác ý.
“Chỉ là một diễn viên nhỏ bé mà thôi. Đông Lăng, có rất nhiều cách để hủy hoại một con người, cô hiểu mà, đúng không?”
Đông Lăng quay đầu lại, nhìn thấy Tống Minh Chỉ đang diễn tập gần đó, ánh mắt cô trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Huyền Độ cười nhạt:“Ti tiện là giấy thông hành của kẻ ti tiện. Đừng làm vẻ mặt đó chứ, cô biết tôi luôn nói được làm được.”
“Đi dạo với tôi một vòng đi, tôi đảm bảo… ít nhất là tạm thời, tôi sẽ không làm gì cả.”
Huyền Độ giống như một con rắn xinh đẹp, quấn lấy cô, nhẹ nhàng phun ra lời dụ dỗ đầy nguy hiểm.
Đông Lăng đi cùng cô ta.
Ban đầu, cô tưởng rằng Huyền Độ sẽ đưa mình đến một nơi nào đó kỳ quái, nhưng cô không ngờ rằng…
Cô ta lại dẫn cô đến… công viên giải trí.
“Đi nào, chúng ta đi xếp hàng chỗ đó đi.”
Huyền Độ hứng khởi chỉ về phía trước, cười rạng rỡ với Đông Lăng.
Đông Lăng nhìn theo…
Một vòng đu quay cao chót vót.
Nụ cười của cô trở nên cứng đờ.
Cô lặng lẽ gửi tin nhắn “SOS” cho Tống Minh Chỉ, dù biết rằng đối phương chắc chắn sẽ không nhìn thấy ngay được.
Đây tuyệt đối không phải là trẻ con chưa lớn.
Huyền Độ cười rất vui vẻ, nhưng Đông Lăng chỉ cảm thấy một sự ác ý tràn ngập.
Bởi vì…
Đông Lăng sợ độ cao.
Cô chưa bao giờ có hứng thú với những thứ mang màu sắc lãng mạn như vòng đu quay. Ngược lại, cô cảm thấy nó cực kỳ đáng sợ.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh vòng đu quay dừng lại ở độ cao nhất định, cô đã cảm thấy như mình sắp rơi vào vực thẳm.
Hôm nay là ngày thường, công viên giải trí không quá đông, nên chẳng mấy chốc, hai người đã xếp hàng gần đến lượt.
Huyền Độ nhìn cô, cười nói:“Cô vẫn còn cơ hội hối hận đấy. Chỉ cần cô đồng ý, chúng ta có thể quay lại như trước đây. Tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây.”
Giọng cô ta gần như có chút gấp gáp, như thể người muốn rời khỏi không phải là Đông Lăng, mà là chính cô ta.
Đông Lăng bước vào, ngồi xuống.
Huyền Độ hơi sững sờ, nhìn cô đóng cửa lại, cũng chỉ có thể lên khoang tiếp theo.
Cô ta chỉ có thể nhìn thấy Đông Lăng không ngừng đi lên, chỉ còn một bước nữa là không thể đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể đứng trên cao nhìn cô ấy rời đi trước.
Khi Đông Lăng bước ra, cô không nôn, thậm chí còn đứng thẳng tắp, chẳng có chút gì giống người sợ độ cao cả.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Huyền Độ mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do—cả hai đều thử hết.
Cuối cùng, Huyền Độ bắt đầu cảm thấy buồn nôn, nhưng Đông Lăng vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh.
“Huyền Độ, cô vẫn trẻ con như vậy.”
Cô nhìn cô ta, giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Huyền Độ tức giận bỏ đi, còn Đông Lăng vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Khi Tống Minh Chỉ gọi đến, Đông Lăng lập tức bắt máy.
“Tôi vừa thấy tin nhắn, cô không sao chứ?”
Giọng Tống Minh Chỉ mang theo chút lo lắng, từ lời kể của nhân viên đoàn phim, cô biết Đông Lăng đã đi cùng Huyền Độ.
“Tôi không ổn chút nào, chân mềm nhũn hết rồi. Minh Chỉ, mau đến đón tôi đi.”
Đông Lăng chỉ giữ dáng được đúng một giây, sau đó hoàn toàn sụp đổ, thút thít nghẹn ngào.