Chương 37: DAME DAME, CÔ ẤY LÀ NGƯỜI CỦA TÔI
Tình hình của Huyền Độ gần đây rất tệ, hoặc có thể nói là mọi chuyện bắt đầu tệ đi từ trước thềm năm mới.
Đối tác đã thỏa thuận trước đó bỗng nhiên rút vốn giữa chừng, hoàn toàn không để tâm đến tổn thất. Nhà cung cấp nguyên vật liệu cũng lần lữa không chịu giao hàng.
Huyền Độ không phải kẻ ngốc, cô ta biết có người đang giở trò sau lưng.
Nhưng điều khiến cô ta bực bội hơn cả không phải là bị đánh bại, mà là không biết kẻ thù của mình là ai.
Sau khi điều tra động thái gần đây của Đông Lăng, biết được cô đang tiếp xúc với Tư Mỹ, Huyền Độ tức giận đến mức đập vỡ ly trong tay. Nhưng ngay sau đó, cô ta nhận ra, chuyện này không thể là do Tư Mỹ làm được.
Thế cục vẫn tiếp tục được bố trí, từ việc dụ dỗ phát triển sản phẩm mới đến các hợp tác khác. Ngay cả khi công ty của cô ta rơi vào khủng hoảng, những “cơ hội tốt” mà cô ta nhận được cũng đều là bẫy.
Không thể giấu giếm tình hình này lâu hơn nữa, Huyền Độ đành phải về nhà báo với cha mình, hy vọng ông có thể giúp đỡ.
Nhưng ngay cả cha cô ta cũng không tìm ra ai là kẻ đứng sau, chỉ phát hiện ra rằng kế hoạch nhằm vào cô ta đã được chuẩn bị từ hơn nửa năm trước.
Con số thời gian này khiến sống lưng Huyền Độ lạnh toát.
“Bỏ đi, A Độ. Chuyện này dừng lại ở đây, đừng điều tra nữa.”
Vị thị trưởng gần 50 tuổi hờ hững nói, phất tay ra hiệu cho con gái rời khỏi thư phòng.
Trở về nhà, Đông Lăng vừa bước vào đã nghe quản gia báo có khách.
Cô đưa túi xách cho dì Lưu đang chờ bên cạnh, thay giày, nhìn thấy Huyền Độ đang ngồi trên sofa, chẳng có chút gì ngạc nhiên.
“Có chuyện gì?”
Đông Lăng ngồi xuống đối diện Huyền Độ, ra hiệu cho dì Lưu pha một tách trà cho mình.
“Nghe nói dạo này cô hay đi ăn với tổng giám đốc Tư Mỹ, sao không gọi tôi đi cùng? Tôi cũng quen ông ta mà.”
Huyền Độ tựa lưng vào ghế sofa, lấy điếu thuốc từ hộp ra, kẹp giữa ngón tay.
“Xin lỗi, nhà tôi cấm hút thuốc.”
Ánh mắt Huyền Độ rơi vào chiếc gạt tàn trên bàn phòng khách nhà họ Đông, rồi ngước mắt lên, cười nhạt: “Ồ?”
Bốp!
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên. Đông Lăng thản nhiên nói: “Hết rồi.”
Huyền Độ nhìn thoáng qua thùng rác thấy chiếc gạt tàn nằm bên trong, khẽ nhún vai, thu lại điếu thuốc.
Cô ta lại nhắc đến chuyện ban nãy: “Dù sao cũng là bạn bè, lần sau ăn tối nhớ gọi tôi, tôi mời.”
“Sẽ không có lần sau.”
Cả hai đều biết rõ lý do vì sao.
Nhưng sắc mặt Huyền Độ lại càng vui vẻ hơn, nói: “Vậy thì thôi, không gọi ông ta nữa, hai ta đi ăn riêng đi, tôi mời.”
Đông Lăng thực sự không hiểu nổi Huyền Độ.
Ví dụ như lúc này, cô nghĩ rằng sau khi kế hoạch bị phá hỏng và công ty rơi vào khủng hoảng, Huyền Độ sẽ nổi điên, thậm chí sẽ truy vấn và dây dưa với cô như trước đây.
Nhưng không, cô ta lại cứ thản nhiên ngồi trong nhà cô, cười cợt rủ đi ăn.
“Đừng giở trò với tôi, cô không thấy mệt nhưng tôi nhìn cũng mệt. Tôi hy vọng sẽ không có lần sau.”
Đông Lăng cầm tách trà dì Lưu vừa đưa tới, nhấp một ngụm, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Huyền Độ.
“Cô hung dữ thế làm gì? Tình hình hiện tại không phải rất tốt sao? Phải nói tôi cũng có công lao góp vào đấy chứ.”
Huyền Độ giả vờ vô tội than thở, nhưng nói đến cuối lại bật cười sảng khoái.
Giống như một kẻ cầm dao giết người, cười tít mắt nói: “Chẳng phải vẫn chưa chết sao?”
Đông Lăng cảm thấy Huyền Độ cố ý đến để chọc giận cô, hoặc đơn giản là muốn khiến cô buồn nôn.
Lúc này, nếu cô bộc lộ cảm xúc tiêu cực, Huyền Độ sẽ càng vui vẻ hơn.
“Cô như vậy, đúng là học được hết tính xấu của A Sinh rồi.”
Đông Lăng nhàn nhã nói, nếu muốn chơi trò gây khó chịu, cô cũng biết cách khiến Huyền Độ đau hơn.
Cô vốn không thích làm thế, nhưng ai bảo Huyền Độ là người khơi mào trước.
Sắc mặt Huyền Độ lập tức thay đổi, trở nên âm trầm.
“Cô nói tôi học theo ả ta? Được thôi, chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi, cô lại lôi chuyện cũ ra để chọc tức tôi?”
Cô ta gần như nghiến răng nói từng chữ, ánh mắt tối sầm, tràn đầy sự nguy hiểm.
Đông Lăng chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, không đáp lại.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”
Huyền Độ quát lên, nhưng ngay sau đó nhận ra bản thân đã mất khống chế, liền hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh.
“Ánh mắt như thể đang nhìn một thứ dơ bẩn ấy. Cái ánh mắt của Hà Điệp Sinh, cái bộ dạng ti tiện đó. Nhưng mà ả ta hận tôi, còn cô thì sao, Đông Lăng? Vì sao cô không hận tôi?”
Huyền Độ nhìn chằm chằm Đông Lăng, truy hỏi: “Đúng vậy, Đông Lăng, tại sao cô không hận tôi?”
Cô ta biết những chuyện mình đã làm chẳng có gì tốt đẹp, đáng bị Đông Lăng ghi hận và trả đũa. Nhưng tại sao Đông Lăng lại không hận cô ta?
Huyền Độ biết rõ giữa họ sẽ không có chuyện làm lại từ đầu, với tính cách của Đông Lăng, ngay cả tình bạn ngoài mặt cũng chẳng muốn duy trì.
Nên cô ta thà rằng Đông Lăng căm ghét mình, ra tay trả thù mình.
Chí ít như vậy, giữa họ vẫn còn liên kết.
Chứ không phải trở thành những kẻ xa lạ chẳng còn chút dính líu nào nữa.
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.” (Đường không cùng lối, không thể đi chung.)
Huyền Độ là một kẻ vừa đáng thương vừa đáng giận. Đông Lăng đã làm tròn đạo nghĩa.
“Chúng ta sớm đã không còn chung đường. Cô hà tất phải cố chấp bám lấy tôi?”
Những người càng đi càng xa trên đường đời, ngay từ đầu vốn đã không chung hướng đi.
“Đi thôi, tôi tiễn cô.”
Đông Lăng đứng dậy, ra hiệu tiễn khách.
Nắm tay Huyền Độ siết chặt rồi lại buông lỏng. Đây vẫn là nhà của Đông Lăng.
Cô ta kìm nén cảm xúc, cuối cùng vẫn rời đi.
Mãi đến khi đến cửa, Huyền Độ bỗng dừng lại.
“Rõ ràng là cô đã từng nói… sẽ luôn bảo vệ tôi.”
Cô ta nhìn Đông Lăng, giọng điệu đầy cố chấp.
Như thể có một chiếc van bị mở ra, để những cảm xúc bị dồn nén của cô ta cuộn trào như vỡ đê.
“Chính cô đã bước vào thế giới của tôi. Là cô chủ động nắm lấy tay tôi. Là cô nói rằng chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thân! Đông Lăng, những lời đó là do chính cô nói!”
“Nhưng rồi chính cô lại có những người bạn mới. Chính cô vì người khác mà lãng quên tôi. Dù tôi làm gì, cô cũng cảm thấy tôi sai. Trong mắt cô, tôi chính là kẻ tai họa, là một kẻ không nên tồn tại, đúng không?”
“Vì sao cô có thể nói buông là buông, còn tôi thì không thể?”
Cảm xúc của Huyền Độ từ dữ dội dần chuyển sang bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh đó lại mang theo một nỗi đè nén đến rợn người.
Bị ánh mắt cô ta chăm chú nhìn chằm chằm, Đông Lăng cau mày, cảm thấy một sự khó chịu về mặt sinh lý.
“Đó là vấn đề của cô, liên quan gì đến sếp tôi?”
Một giọng nói từ bên cạnh vang lên, khiến Đông Lăng lập tức quay đầu.
Tống Minh Chỉ mỉm cười xin lỗi với cô: “Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, chỉ là vừa đến đúng lúc thôi.”
Đông Lăng hơi bất ngờ: “Sao cô lại đến đây?”
“Yuki nhờ tôi mang tài liệu đến cho cô.”
Tống Minh Chỉ giơ xấp tài liệu trên tay lên, rồi đóng cửa xe.
Cô sải bước đến bên cạnh Đông Lăng, quay lại nhìn Huyền Độ, khách sáo nói: “Cô Huyền, cho phép tôi nói một điều. Tình bạn không giống tình thân. Tổng giám đốc Đông không có công sinh dưỡng cô, cũng không cần cô phụng dưỡng khi về già. Vậy tại sao cô ấy phải có trách nhiệm với cô đến cùng? Ngay cả nuôi một con thú cưng mà nếu nó phản chủ cũng có thể đem cho đi, huống hồ con người còn thay đổi nhiều hơn thú cưng.”
“Tôi từng nghe một triết lý như thế này: Những người từng giúp mình khi hoạn nạn đáng tin cậy hơn nhiều so với những người mình từng giúp. Nhưng dù con người có tốt bụng đến đâu, cũng không thể cứ cắn chặt mãi không buông, rồi sau đó còn quay lại cắn ngược chủ. Giúp người xong mà lại bị ghi hận, trên đời này đâu có lý lẽ như vậy.”
Giọng điệu của Tống Minh Chỉ chậm rãi, rõ ràng, không nhanh không chậm, nét mặt cũng không hề để lộ ý mỉa mai, nhưng lời nói lại đánh thẳng vào trọng tâm.
“Cô có tư cách gì xen vào? Chuyện giữa tôi và cô ấy, đến lượt cô nói này nói nọ sao? Cô là cái thá gì?”
Huyền Độ vốn ghét nhất là kiểu người thích giảng đạo lý, nhất là khi những lời này lại phát ra từ miệng một nữ minh tinh chẳng đáng để cô ta bận tâm.
Đông Lăng vừa thoát khỏi cơn sững sờ vì lời nói của Tống Minh Chỉ, lập tức không vui.
“Tôi đã nói rồi, cô ấy là người của tôi.”
Cô vòng tay ôm eo Tống Minh Chỉ, kéo cô vào nhà, tiện thể đóng sầm cửa trước mặt Huyền Độ.
Còn về việc Huyền Độ có đứng ngoài cửa chửi bới hay không? Theo hiểu biết của cô về Huyền Độ, ả sẽ không làm mấy chuyện mất mặt đó.
Huyền Độ nhìn chằm chằm vào Đông Lăng, ánh mắt liên tục di chuyển giữa cô và Tống Minh Chỉ.
“Thì ra lời đồn đều là thật… Cô… bảo sao từ nhỏ cô đã đặc biệt đối với con gái, lúc Văn Hàn đính hôn cũng chẳng thấy cô vui vẻ gì…”
Đông Lăng: “???”
Hả? Cái gì cơ?
Tại sao chỉ vài câu nói mà Huyền Độ có thể tô vẽ cô thành một kẻ đa tình với phụ nữ từ bé, còn ôm tâm tư không đứng đắn chứ?!
Ánh mắt cô vô tình chạm vào Tống Minh Chỉ, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hoảng loạn muốn giải thích.
“Không phải như cô ta nói đâu…”
Nhìn thấy biểu cảm của Tống Minh Chỉ ngày càng trở nên vi diệu và kỳ lạ, Đông Lăng tức tối trừng mắt nhìn Huyền Độ.
“Không phải như cô nghĩ! Đi mau đi, nhanh lên!”
Còn không đi là cô vác dao lên rồi đấy!
Huyền Độ mang theo ánh mắt phức tạp, đầy tâm sự mà rời đi.
Còn Đông Lăng, sau khi cô ta đi rồi, vẫn đang đau lòng vì danh tiếng của mình bị bôi nhọ một cách thảm hại.
“Đính hôn?”
Môi Tống Minh Chỉ khẽ động, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ này.
“Chỉ là trò đùa giữa các bậc trưởng bối thôi! Tôi tuyệt đối sẽ không đính hôn với anh ta, cô đừng để tâm.”
Đông Lăng vội vàng thanh minh, cô không muốn đi lại con đường của nữ phụ ác độc nữa. Cuộc hôn ước này, cô chắc chắn sẽ không nhận. Giữa cô và Văn Hàn chỉ có tình cảm cha con thuần túy 100%!
Mấy tình tiết nữ chính hiểu lầm nam chính có hôn ước với nữ phụ kiểu này, dame dame!
Tống Minh Chỉ khẽ giãn mày, gật đầu.
Có vẻ như dù cô nhóc này không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn rất để ý đến suy nghĩ của cô. Nếu không, sao lại lo lắng cô hiểu lầm mà còn vội vàng đảm bảo như vậy?
“Phải rồi, sao Yuki lại nhờ cô mang tài liệu đến?”
Đông Lăng nhận lấy tập tài liệu từ tay Tống Minh Chỉ, có chút khó hiểu.
Dù có bận đến mấy, Yuki cũng sẽ nhờ trợ lý khác đi, sao lại để Tống Minh Chỉ mang đến?
Tống Minh Chỉ thản nhiên giải thích: “Tôi vừa rời khỏi công ty thì thấy Yuki đang gọi điện, có vẻ còn bận việc khác. Tôi không có gì làm nên tiện thể mang giúp.”
Đông Lăng không nghi ngờ gì, gật đầu, dẫn cô vào nhà.
“Nếu tối nay không có lịch trình thì ở lại ăn cơm đi.”
“Vậy làm phiền rồi.”
“Không phiền.” Đông Lăng quay sang dặn dì Lưu: “Tối nay có khách, dọn thêm một bộ bát đũa, làm thêm hai món không có tỏi.”
Tống Minh Chỉ hơi sững sờ. Đông Lăng thấy vậy thì nháy mắt với cô, như muốn khoe khoang: “Tôi nhận ra từ lâu rồi, món nào có tỏi cô đều không động đũa. Yên tâm đi, ở nhà tôi, cô cứ thoải mái là được.”
“Cảm ơn vì bữa cơm.”
Tống Minh Chỉ giơ tay che miệng, nhưng cũng không giấu được nụ cười nơi khóe môi.
Buổi tối, cha mẹ Đông đều ra ngoài tham dự tiệc rượu, trên bàn ăn chỉ có ba người: Đông Lăng, Tống Minh Chỉ và Đông Đường.
Đông Đường nhìn vị khách của em gái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô Tống, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Anh luôn có cảm giác khuôn mặt này rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Tống Minh Chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tôi không có ấn tượng gì với anh Đông.”
Thực ra, ngay khi Đông Đường vừa nói xong, cô đã nhớ ra họ từng gặp nhau ở đâu rồi. Đó là tại một buổi đấu thầu dự án vài năm trước, hai người chỉ chào hỏi qua. Khi đó, cô đại diện cho thế lực ở Kinh Châu, giờ địa điểm đã thay đổi, đối phương không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.
Việc Đông Đường vẫn cảm thấy quen mặt, trong mắt cô lại càng chứng tỏ trí nhớ của anh không tệ.
Đông Lăng cười trêu: “Anh à, cách bắt chuyện này cũ lắm rồi đó.”
“Nói linh tinh gì thế, ăn cơm đi.”
Đông Đường bị em gái cắt ngang, cũng không nghĩ thêm về việc đã gặp Tống Minh Chỉ ở đâu nữa. Anh gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát Đông Lăng, chặn luôn miệng cô.
Đông Lăng cười khúc khích, tiếp tục ăn cơm.
Tống Minh Chỉ nhìn cô gái trước mặt phồng má nhai đồ ăn, nụ cười trong mắt càng trở nên dịu dàng.
Sau bữa tối, Tống Minh Chỉ không ở lại, cô nhanh chóng cáo từ.
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Đông Lăng bỗng như nghĩ ra điều gì, quay sang nói với Đông Đường:
“Anh, nếu anh thích kiểu này thì cũng được thôi. Nhưng Minh Chỉ thì không được, đừng có mà có ý với cô ấy đấy.”
Nam phụ thích nữ chính đều theo đuổi không thành. Nhà họ đã có một nữ phụ ác độc như cô là đủ rồi, anh trai cô đừng có tham gia náo nhiệt nữa!
Đông Đường: ?
Anh nhìn em gái yêu quý với ánh mắt đầy phức tạp, chợt nhớ lại những tin đồn mấy hôm nay người ta bàn tán với anh.
Ban đầu anh không tin, vì từ nhỏ đến lớn Đông Lăng chưa từng có dấu hiệu gì, tính cách cô cũng không phải kiểu công tử ăn chơi trác táng, không thích những trò phóng túng, lại càng không có chuyện bao nuôi minh tinh.
Hơn nữa, vừa rồi trên bàn ăn, anh đã âm thầm quan sát. Cô Tống kia thế nào cũng không giống kiểu người sẽ được bao nuôi. Hai người trông như bạn bè bình thường mà thôi.
Để thử thăm dò thêm, Đông Đường hỏi: “Tại sao lại không được?”
Đông Lăng sững sờ, gần như hoảng loạn: “Anh, đừng nói là anh thực sự có ý với cô ấy nhé! Người khác thì được, anh có cưới một con tinh tinh châu Phi cũng chẳng sao, nhưng đừng có động vào Tống Minh Chỉ!”
Đông Đường mỉm cười: “Em đúng là em gái tốt của anh.”
“Ấy dà, em là vì muốn tốt cho anh thôi! Cô ấy với anh không hợp đâu, chút xíu cũng không hợp! Nếu anh muốn yêu đương, em sẽ nói với mẹ một tiếng, mẹ còn đang mong mỏi sắp xếp hẹn hò cho anh kia kìa! Anh nghĩ đi, sắp bước sang tuổi ba mươi rồi, mẹ cũng đã xem mặt không biết bao nhiêu người rồi. Nếu anh thực sự muốn tìm đối tượng, cứ nói với em, em đảm bảo sẽ tìm đúng người hợp gu anh!”
Đông Lăng dịu giọng, cố gắng đủ mọi cách khiến anh trai từ bỏ ý định với Tống Minh Chỉ.
Anh cô hoàn toàn không hiểu được áp lực mà cô đang gánh vác! Nếu anh thật sự có ý định theo đuổi Tống Minh Chỉ, thì không chỉ là đối đầu với Ôn Hàn, mà còn là đối đầu với cả cô, thậm chí là với cả thế giới này!
021 bất ngờ lên tiếng: 【Còn có tôi nữa.】
Đông Lăng: 【Cút.】
“Dừng lại.”
Đông Đường lên tiếng ngắt lời, trong lòng đã nhìn thấu được sự quan tâm đặc biệt của em gái dành cho người phụ nữ kia.
Anh cũng không biết nên nói gì nữa. Từ trước đến nay, anh luôn chiều chuộng em gái. Nếu em gái anh thích phụ nữ, thì cũng chẳng có gì to tát cả, miễn là cô vui vẻ.
Nghĩ thông suốt, Đông Đường nghiêm túc dặn dò: “Chuyện này em nhớ giữ kín một chút, tạm thời đừng để ba mẹ biết. Mặc dù họ rất yêu thương em, nhưng loại chuyện này tốt nhất là chờ đến khi em thực sự xác định rồi hãy nói, đừng để bị cảm xúc nhất thời chi phối.”
Ban đầu Đông Lăng còn tưởng anh đang nói đến chuyện anh có cảm tình với Tống Minh Chỉ.
Dù sao ba mẹ họ cũng không có thiện cảm với giới giải trí, lúc nào cũng mong anh cưới một người vợ hiền đảm đang.
Nhưng càng nghe, cô càng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Hả? Không phải đang nói về anh sao? Chuyện này liên quan gì đến em, người đang ‘động xuân tâm’ là anh mà?”
Đông Đường vỗ vai cô, cười nhạt: “Thôi nào, anh biết em đang có người trong lòng rồi, đừng khoe nữa.”
Đông Lăng: “…”
Tối nay anh cô có gì đó lạ lắm.
Trước khi Đông Đường vào thư phòng, Đông Lăng bỗng nhớ ra một chuyện, vội gọi anh lại.
“Anh, ngày 5 tháng sau là ngày công chiếu phim của Minh Chỉ, đúng dịp lễ Lao động, nhân viên công ty anh cũng vất vả cả năm rồi, chẳng phải nên tặng họ một suất xem phim miễn phí sao?”
Cô nhấn mạnh từng chữ, ra hiệu vô cùng rõ ràng.
Dù sao các công ty cũng hay có phúc lợi như vậy, phát một ít vé xem phim có là gì đâu?
Đông Đường dừng lại một chút, rồi gật đầu cao ngạo.
Haiz, con gái lớn không giữ được trong nhà.
Dưới sự mong chờ của rất nhiều người, kỳ nghỉ lễ 1/5 đã đến.
Trong số các phim ra rạp cùng thời điểm, “Lễ Tang của Một Người Bí Ẩn” có tỷ lệ suất chiếu dao động từ hạng hai đến hạng bốn tùy từng rạp, nhưng tổng thể vẫn nằm trong top 4 dù phải cạnh tranh với hơn mười bộ phim khác.
Với tỷ lệ lấp đầy rạp cao, các rạp phim cũng không ngần ngại tăng thêm suất chiếu.
Cũng trong ngày này, lượng người theo dõi Weibo của Tống Minh Chỉ tăng vọt một cách bùng nổ.
Đông Lăng nhìn mà cười không khép được miệng, nhưng ngay sau đó, khi phát hiện số lượng fan CP của họ cũng đang tăng chóng mặt, nụ cười của cô dần tắt lịm.