Chương 38: DAME DAME, CHUYỆN THÂN MẬT
Đông Lăng nghĩ, có lẽ ban đầu cô không nên nói câu đó ở cuối video, hoặc thậm chí không nên quay video đó ngay từ đầu. Lẽ ra có thể dùng cách khác, nếu không thì đã chẳng xuất hiện đám fan CP này.
“Tiễn Biệt”, cái tên thật hay, sắp sửa tiễn cô đi luôn rồi.
Cư dân mạng:
Cầu Tiễn Biệt: A a a a a, vừa xem phim xong về đây, phấn khích quá trời! Các chị em, nhất định phải ra rạp trải nghiệm cảm giác cảnh hôn được phóng to trên màn hình lớn nhé, bao trùm hết cả khán phòng luôn! Đừng bận tâm mấy từ ngữ lộn xộn của tôi, tóm lại là quá đỉnh! Phim hơi hack não, chắc phải xem lại hai, ba lần mới hiểu được nội dung, đồng nghĩa với việc có thể xem đi xem lại cảnh hôn! Hạnh phúc quá trời!
Linh Chi Trường Mệnh Bách Tuế: Cảm ơn, tôi đang có mặt tại rạp, chính là cái chìa khóa mà chị ấy nhả ra.
Tống Chị Ngọt Như Mật: Cảm ơn, tôi đang có mặt tại rạp, chính là bức tường phía sau.
Mượn Một Đời: Cảm ơn, tôi đang có mặt tại rạp, chính là đống lá đạo cụ phía sau.
Đông Lăng trừng mắt nhìn bình luận trên điện thoại, khuôn mặt vô cảm đóng ngay trang Weibo.
Cô nghĩ, chuyện này không hoàn toàn là lỗi của mình. Còn có lỗi của hệ thống nữa!
Nếu không có cảnh hôn đó!!!
Đông Lăng vô thức chạm vào môi mình, cảm thấy một nỗi xúc động khó diễn tả.
Nói mới nhớ, cô gần như quên mất cảm giác lúc đó rồi. Dù cố gắng nhớ lại, cô chỉ còn lưu lại ấn tượng mềm mại và tê dại, những thứ khác đều trở nên mơ hồ.
Ngày đầu tiên ra rạp, phim đã thu về doanh thu cực cao. Không chỉ Đông Lăng mà cả công ty, đoàn làm phim và đạo diễn cũng rất phấn khởi.
Trình Qua đề nghị tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vào buổi tối.
Cô nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Tống Minh Chỉ hỏi cô có đi không, liền trả lời chắc chắn.
【Đông Lăng】: Cô ở gần đó đúng không? Hay tối nay tôi đón cô luôn nhé?
【Minh Chỉ】: Được.
Cô thêm sự kiện này vào ghi chú rồi tiếp tục làm việc.
Lúc 5 giờ rưỡi, cô nhận được một cuộc gọi. Nghe xong giọng nói bên kia, cô kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế.
“A Lăng, tôi về rồi, đến đón tôi đi.”
Đông Lăng vội vã sắp xếp xong công việc, lái xe rời khỏi công ty.
Tại cổng ra sân bay, cô nhìn thấy người phụ nữ đang đợi mình.
Hiện tại đã là đầu mùa hè, dù nhiệt độ buổi chiều tối có giảm đi chút ít nhưng vẫn không tránh khỏi sự oi bức.
Người phụ nữ ấy lại khoác lên mình một bộ đồ dài tay, thậm chí còn mặc thêm chiếc áo khoác màu xám.
Mái tóc đen nhánh của cô ta mềm mại buông xõa, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, trông như vừa kết thúc một kỳ nghỉ dài.
Khi thấy cô, người phụ nữ ấy khẽ nở nụ cười nhạt.
“Lâu rồi không gặp.”
Đôi mắt đen tuyền của cô ta tĩnh lặng ôn hòa, khuôn mặt tái nhợt gầy gò, trông như một con bướm đang run rẩy trong gió, nhưng vẫn bình thản đậu yên.
“Lâu rồi không gặp,” Đông Lăng cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu lưỡi hơi run rẩy, cuối cùng vẫn bật ra hai chữ, “A Sinh.”
Hà Điệp Sinh nhìn thoáng qua bầu trời chiều, mỉm cười: “Vẫn là nơi này quen thuộc nhất, dường như cả không khí cũng dễ chịu hơn.”
Không khí ở Bắc Hải chỉ có thể gọi là trung bình, so với Hải Thành – nơi Hà Điệp Sinh dưỡng bệnh – thì kém xa mấy bậc.
“Tám năm rồi, cuối cùng cũng về rồi. May mà cô chưa đổi số điện thoại, nếu không tôi đến đây cũng chẳng biết liên lạc với ai.”
Hà Điệp Sinh bước đến gần cô hơn, giọng điệu nhẹ nhàng, như thể chỉ là một người xa quê lâu ngày trở về, ôn chuyện cùng bạn cũ.
Nhưng Đông Lăng chỉ cảm thấy giữa tháng Năm oi bức này, bỗng nhiên có một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Câu nói cô dùng để chọc tức Huyền Độ hôm trước thật ra không phải là nói dối.
Huyền Độ thích đùa giỡn lòng người, nhưng khả năng chưa hoàn toàn tinh thông. Tính cách thất thường của cô ta cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ người trước mặt này.
Hà Điệp Sinh, con gái của thị trưởng, sau khi mắc bệnh tâm thần thì bị gia tộc họ Huyền đưa đi.
Nhưng tại sao bây giờ, cô ta lại đột nhiên trở về một mình?
Hà Điệp Sinh khẽ cong môi: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Đừng lo, tôi đã khỏi hẳn rồi, khỏe đến mức không thể khỏe hơn.”
Đông Lăng lấy lại tinh thần, đáp: “Chúc mừng cô khỏi bệnh. Cô về một mình à? Bà ngoại cô có yên tâm không?”
“Bà ngoại tôi qua đời rồi. Điên loạn nhiều năm như vậy, cũng nên tỉnh táo lại rồi.”
Hà Điệp Sinh cụp mắt xuống, hàng mi đen nhánh khẽ run, đôi đồng tử tối sâu thẳm, ẩn giấu điều gì đó khó lường trong vẻ điềm nhiên.
“Cùng ăn một bữa đi. Tôi mời. Nhân tiện muốn biết những năm qua đã xảy ra những gì. Xa nhà quá lâu, nhiều chuyện cũng không còn nhớ rõ nữa.”
Đông Lăng có quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Nhưng nghe cô ta nói vậy, cô vẫn gật đầu đồng ý.
Trong bữa ăn, Đông Lăng chủ động tìm những chủ đề khác để nói, không nhắc đến Huyền Độ.
“A Độ đâu rồi? Với tính cách của nó, chắc không phải chẳng có chuyện gì xảy ra chứ?”
Hà Điệp Sinh chống cằm, giọng điệu đầy hứng thú.
Bản năng của Đông Lăng gần như ngay lập tức muốn cảnh báo Huyền Độ, nhưng rồi cô nhanh chóng đè nén suy nghĩ đó xuống.
Tình hình bây giờ đã khác trước, Huyền Độ không còn là cô nhóc từng bị Hà Điệp Sinh bắt nạt. Cô ta chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn có tâm tư không trong sáng, một kẻ mang bản chất hư hỏng.
“Sáu năm trước ra nước ngoài rồi, tôi với cô ta không còn liên lạc gì.”
Đông Lăng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra gần đây.
Những chuyện đó không thể tóm gọn chỉ bằng vài lời, hơn nữa, cô và Hà Điệp Sinh cũng chưa thân đến mức có thể tâm sự chuyện này.
“Thật bất ngờ đấy. Dựa vào tính cách của A Độ, nó chắc chắn phải bám lấy cô thật chặt mới đúng. Cứ như một đứa trẻ vậy, thấy món đồ chơi mình thích thì sẽ giữ chặt không buông.”
Hà Điệp Sinh nhướng mày, giọng điệu đầy ý châm chọc khiến Đông Lăng cảm thấy khó chịu.
Ngay khi nhận được cuộc gọi từ cô ta, Đông Lăng đã biết lý do Hà Điệp Sinh trở về.
Từ trước đến nay, cô không thể phân định ai đúng ai sai giữa Huyền Độ và Hà Điệp Sinh.
Mối quan hệ giữa họ không chỉ có huyết thống, mà còn là những ân oán chồng chất trong suốt quá trình trưởng thành.
Đông Lăng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng sau một lần hai người họ mâu thuẫn.
Khi đó, Huyền Độ mới bảy tuổi, bị mẹ của Hà Điệp Sinh phạt đứng ngoài trời cả đêm, bụng đói cồn cào.
Còn Hà Điệp Sinh khi ấy chín tuổi, bị bắt quỳ một tiếng đồng hồ chỉ vì Huyền Độ mách lẻo.
Dưới mái hiên, hai người họ đối diện nhau, ánh mắt như muốn cắn xé đối phương đến bật máu.
Hôm đó, Đông Lăng đứng ngoài cửa, không nói gì, cũng không bước vào, chỉ xoay người rời đi.
Sau này trưởng thành mới hiểu ra, mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ những người lớn trong gia đình.
Nhưng có rất ít đứa trẻ biết hận cha mẹ.
Hầu hết chúng không hiểu được đúng sai khi còn nhỏ, bản năng tự nhiên vẫn là khao khát tình thân, rồi từ đó trở thành vật chứa cảm xúc của người lớn, để rồi lớn lên với đầy rẫy oán hận.
“Chuyện cũ rồi.”
Giọng Đông Lăng bình thản, không có ý định đào sâu vào chủ đề này.
Cô không muốn dính líu vào chuyện gia đình của người khác.
Hôm nay cô đến đón Hà Điệp Sinh, chẳng qua vì bất ngờ trước tin tức cô ta trở về.
Bây giờ tâm trạng đã ổn định hơn, cô cũng không có ý định can dự vào nữa.
“Chuyện đã qua…”
Hà Điệp Sinh khẽ cười, định nói thêm gì đó thì bị tiếng chuông báo thức cắt ngang.
“Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc.”
Đông Lăng nghe thấy tiếng báo thức từ ứng dụng ghi chú, lúc này mới nhớ ra cô đã hứa với Tống Minh Chỉ sẽ đến đón cô ấy đi dự tiệc.
Sự xuất hiện của Hà Điệp Sinh đã khiến cô tạm thời quên mất chuyện này.
“Vậy cô cứ đi lo việc của mình đi, không cần phải tiếp tôi.”
Hà Điệp Sinh giơ ly rượu lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chúc bộ phim cô đầu tư đại thắng phòng vé.”
Đông Lăng không uống rượu, chỉ khẽ gật đầu trước lời chúc của Hà Điệp Sinh.
Cô biết rõ, Hà Điệp Sinh không thể nào trở về mà không có sự chuẩn bị. Có lẽ việc tìm đến cô ngay khi mới quay lại cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta.
Tuy nhiên, Đông Lăng không muốn nghĩ về chuyện này lúc này nữa. Cô nhanh chóng lái xe đến chỗ Tống Minh Chỉ trong giới hạn tốc độ, nhưng vẫn chậm mất mười phút so với thời gian hẹn.
“Xin lỗi, tôi có chút việc nên đến trễ, để cô đợi lâu rồi.”
Nhìn thấy Tống Minh Chỉ ngồi vào ghế phụ, Đông Lăng có chút áy náy.
Dù sao thì cũng chính cô là người chủ động đề nghị sẽ đến đón Tống Minh Chỉ, vậy mà lại đến muộn.
“Không sao, tôi cũng vừa nói chuyện riêng với bạn xong.”
Tống Minh Chỉ tỏ vẻ thấu hiểu, không phải cô nói vậy để Đông Lăng đỡ ngại, mà quả thực vừa rồi cô đang trao đổi với Kế Nhất Linh về chuyện công ty.
Kế Nhất Linh hỏi cô có muốn thu mua lại công ty của Huyền Độ không. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để ra tay.
Xét theo giá trị thương mại, trước đây nếu là một thương vụ tiềm năng, Tống Minh Chỉ chắc chắn sẽ không chần chừ.
Nhưng bây giờ, cô lại không có ý định đó.
Cô nhóc này không thích Huyền Độ, vậy đương nhiên cũng sẽ không thích bất cứ thứ gì có liên quan đến cô ta.
Dù hiện tại công ty kia đã không còn thuộc về Huyền Độ nữa, nhưng Tống Minh Chỉ vẫn không muốn đụng vào.
Đông Lăng đáp một tiếng, miễn cưỡng kéo khóe miệng, tập trung lái xe.
“Xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy tâm trạng cô không tốt lắm.”
Tống Minh Chỉ nhạy bén nhận ra sự khác thường của Đông Lăng.
Hôm nay doanh thu phòng vé rất tốt, với tư cách là nhà đầu tư chính, Đông Lăng lẽ ra phải vui vẻ vì đã thu về lợi nhuận khổng lồ.
Sao lại trông có vẻ ủ rũ như vậy?
“Chị của Huyền Độ, Hà Điệp Sinh, đã trở về.”
Đông Lăng thở dài, sau đó giải thích cho Tống Minh Chỉ về mối quan hệ giữa Huyền Độ và Hà Điệp Sinh.
Nếu là người khác, cô sẽ không nói chuyện này ra.
Nhưng đối với Tống Minh Chỉ, cô có một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
Không cần lo lắng rằng những lời này sẽ bị tiết lộ ra ngoài, mà còn có thể trút bỏ phần nào tâm trạng nặng nề.
“Thật ra, tôi rất ghét phải giao tiếp với những người đầy toan tính. Ở bên họ quá mệt mỏi, lúc nào cũng phải cảnh giác, không biết khi nào thì có bẫy chờ mình.”
Đông Lăng không giấu nổi sự chán ghét.
Cũng chính vì vậy, cô đặc biệt thích kiểu người như Trần Thương Thương.
Không phải vì Trần Thương Thương ngốc nghếch, mà là cô ấy thẳng thắn, không có quá nhiều tâm cơ.
Tống Minh Chỉ khẽ tắt màn hình điện thoại, che giấu tin nhắn mình vừa gửi đi.
Là một người giỏi che giấu tâm tư, cô bỗng nhiên có cảm giác mình đang bị ám chỉ.
“Minh Chỉ, cô cũng phải cẩn thận một chút. Theo tôi thấy, Hà Điệp Sinh còn nguy hiểm hơn Huyền Độ một chút. Mặc dù bề ngoài không nhìn ra được, cũng có thể cô ta sẽ không trực tiếp đối đầu với chúng ta, nhưng chẳng ai nói trước được chuyện tương lai.”
Đông Lăng nghiêm túc cảnh báo.
“Nếu cô ta muốn lợi dụng tôi, chắc chắn sẽ không nương tay. Tôi e rằng cô ta sẽ lấy cô ra để uy hiếp tôi.”
Bởi vì đã gọi là uy hiếp, thì nhất định phải nhắm vào điểm yếu của đối phương mới có hiệu quả.
Tống Minh Chỉ hiện tại tuy đang dần nổi tiếng, nhưng cô vẫn còn rất yếu thế.
Chú chim hoàng yến được nhắc nhở về sự yếu đuối của mình ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị rằng cô sẽ cẩn thận.
Sau đó, cô gửi tin nhắn cho Kế Nhất Linh, bảo cô ta điều tra về Hà Điệp Sinh.
Bữa tiệc được Trình Qua đặt chỗ sẵn, khi Đông Lăng và Tống Minh Chỉ đến, bọn họ đã đến trễ hơn nửa tiếng.
“Hai người muộn tận nửa tiếng đó, bọn tôi chờ mãi mới thấy hai người tới! Mau tự phạt ba ly!”
Trình Qua có vẻ đã uống được một lúc, khuôn mặt đỏ bừng, vẫy tay bảo người phục vụ rót rượu cho hai người.
Đông Lăng không từ chối, cầm ly lên uống ba ly liền, Tống Minh Chỉ cũng làm theo.
“Nào nào nào, mau ngồi xuống, bảo phục vụ mang hết món chính lên đi!”
Trình Qua vẫy tay giục người phục vụ. Nhà đầu tư chính và nữ chính đương nhiên phải ngồi cạnh đạo diễn, Trình Qua mặt mày rạng rỡ, kéo Tống Minh Chỉ vào định rót rượu ngay.
“Đừng, để cô ấy ăn trước đã. Minh Chỉ chưa ăn gì, để cô ấy lót dạ đã.”
Đông Lăng đã ăn trước đó rồi, nên cô cầm ly rượu đầy lên, cụng ly với Trình Qua.
“Được được, biết cô cưng cô ấy mà.”
Trình Qua cười sảng khoái, cả bàn đều cười theo, chẳng ai cảm thấy có gì sai.
Đông Lăng biết Trình Qua không có ý gì khác, nhưng dạo này bị đám fan CP đầu độc quá nhiều, tự nhiên cô lại cảm thấy câu này có chút cưng chiều đến mức nổi da gà.
Cái bầu không khí đặc trưng của kim chủ – chim hoàng yến cứ thế lấp ló xuất hiện, não cô vô thức liên tưởng đến những bài phân tích CP mà đám fan hay nói nhất—
Khi chim hoàng yến có x-dục quá mạnh, kim chủ nên làm gì?
Đông Lăng nâng ly che đi biểu cảm vặn vẹo trên mặt.
Cô còn chưa từng bị x-dục của Tống Minh Chỉ công kích, vậy mà trong lòng đã thấy ớn lạnh rồi.
“Đừng uống vội thế, dễ say đấy.”
Thấy Đông Lăng uống quá nhanh, Tống Minh Chỉ lên tiếng nhắc nhở.
“Yên tâm đi, tôi không dễ say vậy đâu.”
Đông Lăng tràn đầy tự tin, mà Trình Qua vừa nghe câu đó liền bừng bừng khí thế.
Lập tức, anh ta bắt đầu bày đủ trò mời rượu.
“Một con sông lớn, sóng vỗ mênh mang, cầm ly lên là cạn ngay!”
“Tôi đây không có gì xấu, chỉ là thích chuốc say nhà đầu tư, sau đó nhân lúc họ không tỉnh táo mà bàn về phim ảnh.”
Trình Qua hào hứng vỗ tay: “Tìm được tri âm khó lắm, đầu tư tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!”
“Đông tổng, cô có hứng thú với tình yêu giữa robot và xác sống không? Để tôi kể cô nghe ý tưởng này nhé…”
Đông Lăng: Tôi muốn chạy quá rồi, có tiền thật khổ sở.
Cô lập tức rót đầy ly của Trình Qua: “Nào nào, vừa uống vừa nói.”
Tốt nhất là mau say gục xuống, im lặng đi.
Tống Minh Chỉ muốn giúp Đông Lăng thoát khỏi màn tra tấn này, nhưng Trình Qua đang quá hăng máu, chẳng chừa đường lui nào cho cô.
Anh ta cứ thế kéo Đông Lăng, thao thao bất tuyệt về bộ phim đang lên kế hoạch.
“Cô thử nghĩ mà xem, robot thì không có cảm xúc như con người, còn xác sống thì trong định nghĩa của loài người đã mất đi toàn bộ cảm xúc bình thường, đến mức không còn được gọi là người nữa. Giữa hai thứ gần giống người nhưng lại không phải người, nếu tình yêu nảy sinh thì chẳng phải vừa lãng mạn vừa kỳ ảo sao?”
Thế là cả buổi tối, Đông Lăng bị ép phải nghe về chuyện tình của robot và xác sống, đến mức đầu óc quay cuồng.
Khi Tống Minh Chỉ đỡ cô ra ngoài, tay cô vẫn còn vẫy vẫy.
“Đừng nói nữa… Đừng nói nữa… Thế là đủ rồi…”
“Hết rồi, về nhà thôi, Lăng Lăng.”
Tống Minh Chỉ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nắm lấy tay cô, dắt về phía xe.
“Hết rồi à? Robot và xác sống yêu nhau xong chưa?”
Đông Lăng say mèm, ngơ ngác hỏi, giọng nói hơi líu lại.
Đầu cô đau quá, cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu đó, nhưng mấy thứ này cứ mãi xoay vòng trong đầu, như thể giọng nói của Trình Qua vẫn còn vang vọng bên tai.
Có lẽ bây giờ cô đã hiểu vì sao nhiều nhà đầu tư không muốn hợp tác với Trình Qua để làm phim nữa. Có lẽ tất cả bọn họ đều từng bị anh ta đầu độc theo cách này.
Tống Minh Chỉ cũng không nghe được cái kết của câu chuyện. Vì Trình Qua say rồi lại kéo chủ đề sang chỗ khác, hoàn toàn quên mất phải kể kết thúc.
Thế nên, cô không chắc chắn lắm, chỉ có thể mơ hồ đáp: “Chắc vậy.”
Đông Lăng bật khóc.
Thật ra cô chẳng hề muốn biết liệu robot và xác sống có yêu nhau hay không.
Cô hoàn toàn không có hứng thú với chủ đề này!
Đầu cô đau quá, suy nghĩ cũng không thể kiểm soát nổi nữa.
Tống Minh Chỉ đỡ Đông Lăng ngồi vào ghế sau rồi đóng cửa xe, định gọi trợ lý đến lái xe.
Nhưng khi thấy cô khóc thút thít, Tống Minh Chỉ có chút hoảng, vội đặt điện thoại xuống, giúp cô lau nước mắt.
“Tại sao bọn họ lại yêu nhau chứ, hu hu hu… Em không muốn bọn họ yêu nhau đâu. Xác sống thì phải đánh với cây cối chứ! Tại sao thế giới lại tận thế chứ! Không cần đâu…”
Giọng điệu Đông Lăng lộn xộn, nói năng lung tung, khuôn mặt ướt nhẹp, trông vô cùng đáng thương.
“Bọn họ có biết cứu thế giới vất vả thế nào không! Đã cố gắng cứu thế giới đến thế rồi mà!”
Tống Minh Chỉ biết cô đang giở chứng say rượu, lập tức dỗ dành: “Được rồi, bọn họ sẽ không yêu nhau nữa, thế giới cũng sẽ không tận thế.”
Đông Lăng nhìn thấy khuôn mặt của Tống Minh Chỉ, lại càng khóc dữ hơn.
“Không… tận thế mất rồi… Tại sao chị không chịu…”
Cô nhớ đến cái 3% tiến độ nhiệm vụ chính, nhiều như vậy mà cuối cùng lại mất đi.
Nếu như Tống Minh Chỉ chủ động một chút thì tốt rồi.
Tống Minh Chỉ thuận theo lời của cô gái say xỉn, hỏi: “Không chịu cái gì?”
Đông Lăng thút thít, giọng nói nghẹn ngào: “Không chịu làm chuyện thân mật với em…”
021: 【NHÓC CON!!!!!! ĐỪNG MÀ!!!!!!】
【Cô có biết mình đang làm gì không! Đừng nói nữa! Tỉnh lại cô sẽ muốn tự bóp chết mình đấy!】
“Sao chị lại mắng em! Sao chị lại hung dữ với em chứ!”
Bị 021 quát đến ong cả đầu, Đông Lăng lại càng ấm ức hơn.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cô đã bị vô cớ trách móc đến hai lần.
Tống Minh Chỉ lần đầu tiên cảm thấy… nghĩ cho người say rượu đúng là một chuyện quá mệt mỏi.