Chương 50: Thế Giới Này Có Gì Đó Sai Sai
Sau khi bàn chuyện với Triệu Ngữ Đông xong, Đông Lăng đi tìm nhà sản xuất và đạo diễn của bộ phim.
Cô không trực tiếp đối đầu với Chu Thi Nghê, điều đó hoàn toàn không cần thiết. Dù tất cả chuyện này đều do ác ý của Chu Thi Nghê gây ra, nhưng ả có thể làm được điều đó là nhờ vào thế lực phía sau chống lưng. Một khi người phía sau sụp đổ, Chu Thi Nghê cũng chẳng còn gì để dựa vào nữa.
Bộ phim bị cướp mất là một bộ phim cổ trang võ hiệp pha chút hài hước. Vì là phim do Tống Minh Chỉ đóng chính, nên trước đó Đông Lăng đã xem qua. Xét từ góc độ thương mại, bộ phim này không thể gọi là bom tấn, nhưng chắc chắn cũng không phải kiểu phim thất bại. Nếu chọn một lịch chiếu không có quá nhiều cạnh tranh, hoàn toàn có thể trở thành một “hắc mã” đầy bất ngờ.
Khi nhà sản xuất và đạo diễn được mời đến bữa tiệc, ai nấy đều cười tươi như hoa, tỏ vẻ tiếc nuối khi không thể hợp tác. Còn về sự giả dối ẩn sau những nụ cười kia, ai cũng hiểu nhưng không ai vạch trần.
“Chúng ta không cần vòng vo nữa. Ban đầu chính các anh chủ động gửi kịch bản cho nghệ sĩ của tôi, thái độ như thể ngoài cô ấy ra thì không ai có thể đóng được. Vậy mà giờ lại làm thế này, có thấy không ổn không?”
“Đông tổng, chuyện này… thật ra chúng tôi rất muốn hợp tác với nghệ sĩ bên cô, nhưng mà…”
Nhà sản xuất rót rượu cho Đông Lăng, nhưng cô chỉ khẽ nâng chai rượu lên rồi nói:
“Cảm ơn, tôi không uống rượu.”
“Được được, vậy chúng ta lấy trà thay rượu. Đông tổng, chắc cô cũng biết ngân sách của đoàn phim vốn không dư dả…”
“Diễn xuất của Chu Thi Nghê thế nào, các anh không phải không biết. Thật sự định để cô ta diễn chính? E rằng cuối cùng sẽ biến thành một bộ phim nát bét, rồi lại thêm một tác phẩm thảm hại ra đời mà thôi.”
Đông Lăng cười nhạt. Trong giới này, loại phim như vậy quá nhiều rồi. Khán giả không phải kẻ ngốc, phim dở thì có thị trường gì chứ?
Đạo diễn chỉ lặng lẽ uống rượu, không nói một lời.
Nhà sản xuất bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt trở nên khó coi. Ai làm phim cũng muốn có lợi nhuận, nhưng bên Triệu tổng thật sự không thể từ chối. Dù biết rõ bộ phim này cuối cùng sẽ thành ra thế nào.
“Được rồi, đừng làm mặt khổ sở nữa. Tôi không đến để tính sổ, dù sao vẫn muốn hợp tác với các anh mà.” Đông Lăng đặt tách trà xuống bàn, lười biếng dựa người ra sau. “Tôi biết Triệu tổng đã đưa ra điều kiện khiến các anh không thể từ chối. Không ngại nói tôi nghe thử xem, tôi ra giá còn cao hơn.”
Bộ phim này, Đông Lăng nhất định phải giành lại. Không chỉ để chọc giận Triệu Tùng Hòa và ép hắn đối đầu với cô, mà còn để cho mọi người thấy, cái giá của việc cướp vai diễn của Tống Minh Chỉ.
Tháng Sáu, trời xanh nước biếc, trong bóng tối sóng ngầm cuộn trào.
Giữa tháng, Tả Chân mất rất nhiều công sức mới có được một cơ hội thử vai. Lúc ấy, Đông Lăng đang ở cùng Tống Minh Chỉ, nghe tin liền vô cùng ngạc nhiên.
“Là bộ phim mà đạo diễn Dư Sương Vi sắp quay về câu chuyện của Tô Trường Anh sao?”
Đông Lăng tiến lại gần Tống Minh Chỉ, vẫn có chút không chắc chắn mà hỏi lại.
Hiếm khi thấy Tống Minh Chỉ lộ ra vẻ mặt hào hứng như vậy, cô gật đầu xác nhận: “Chị Tả nói vậy.”
Tống Minh Chỉ như vô tình hỏi: “Đó là đạo diễn mà cô thích sao?”
“Ừm!” Đông Lăng gật đầu, còn bổ sung thêm một câu: “Có thể nói là đạo diễn tôi thích nhất.”
Dư Sương Vi là một đạo diễn nổi tiếng mang tầm quốc tế, ngôn ngữ hình ảnh tinh tế, kỹ thuật xuất sắc, tuy số lượng tác phẩm không nhiều nhưng mỗi bộ phim đều là kiệt tác.
Ban đầu, Đông Lăng yêu thích phim của bà là vì một bản nhạc nền trong một tác phẩm đã chạm đến trái tim cô. Vì thế, cô còn đặc biệt biên soạn lại thành bản violin. Sau khi xem trọn bộ phim ấy, cô lại tiếp tục tìm xem những tác phẩm khác của Dư Sương Vi, càng xem càng cảm phục tư tưởng và tài năng của bà.
Bộ phim lần này lấy nhân vật Tô Trường Anh làm trung tâm, cũng là một nhân vật lịch sử mà Đông Lăng rất yêu thích.
Có rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh lấy cảm hứng từ Tô Trường Anh, nhưng ngoài một số phiên bản cũ đã trở thành kinh điển, những tác phẩm sau này đều bị Đông Lăng cho là chỉnh sửa quá mức, làm mất đi bản chất gốc.
Lý do Tô Trường Anh trở thành nhân vật xuất hiện trong nhiều tác phẩm điện ảnh là vì cuộc đời bà quá đỗi kịch tính, đầy rẫy những câu chuyện đáng để bàn luận.
Tô Trường Anh sinh ra tại Tô quốc, một tiểu quốc nằm ở phía đông trên bản đồ, giáp biển, an bình và giàu có. Khi bà chào đời, quốc gia này thực ra đã bắt đầu suy yếu, nhưng hoàng đế khi ấy vẫn có thể duy trì cuộc sống yên ổn bằng cách triều cống châu báu quý hiếm cho nước láng giềng – Đại Nguyệt Quốc.
Hoàng đế Tô quốc có ba hoàng tử, Tô Trường Anh là người con thứ tư, cũng là công chúa duy nhất. Nàng lớn lên trong vòng tay yêu thương và sự nuông chiều vô hạn của hoàng tộc.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Năm Tô Trường Anh mười bốn tuổi, Tô quốc diệt vong. Người khơi mào chiến hỏa không phải Đại Nguyệt Quốc, mà là Đại Lương ở phía tây. Quân đội Đại Lương chiếm lĩnh Đại Nguyệt, rồi tiện thể thôn tính luôn Tô quốc.
Phụ thân, huynh trưởng, đệ đệ của nàng đều tử trận, chỉ còn lại Tô Trường Anh là hoàng thất duy nhất còn sống. Nàng tận mắt chứng kiến quân địch tiến vào hoàng cung, mang hết vàng bạc châu báu trong quốc khố đi.
Người dẫn đầu quân Đại Lương là một nữ nhân khoác giáp trụ – Lương quốc Thái hậu, Lương Kim An.
Đại Lương liên tục đông chinh tây chiến, tất cả đều xuất phát từ dã tâm của vị Thái hậu nắm quyền chấp chính. Còn hoàng đế Đại Lương, lúc ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành.
Tô Trường Anh bị Thái hậu Đại Lương đưa về kinh thành Đại Lương để làm sủng vật của nàng ta. Lương Kim An nổi tiếng là một kẻ bạo ngược, hoang dâm vô độ, hậu cung đầy rẫy những mỹ nhân cả nam lẫn nữ.
Sử sách không ghi chép tường tận việc Tô Trường Anh đã làm thế nào để giành được sự sủng ái của Lương Thái hậu, chỉ có vài dòng miêu tả sơ lược về sự yêu thích mà nàng ta dành cho nàng.
Từng có ghi chép kể lại rằng, một lần khi ra ngoài, Tô Trường Anh bị con trai út của tể tướng trêu ghẹo. Nàng ta lập tức sai người đánh hắn đến mức thổ huyết. Trên đường hồi cung, cảm thấy vẫn chưa hả giận, nàng quay lại Tể tướng phủ, dùng đao chém bay đầu hắn rồi thản nhiên trở về cung như chưa có chuyện gì xảy ra.
Làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, Tể tướng dâng sớ lên triều đình, nhưng Lương Thái hậu lại chỉ cười nói: “Liên Nô có phong thái của ai gia.” Khiến Tể tướng tức đến phát bệnh, miệng lưỡi quan lại chỉ trích không ngớt, còn trong dân gian, Tô Trường Anh bị mắng là yêu nữ.
Nếu theo kịch bản thông thường, Tô Trường Anh chắc chắn sẽ không có một kết cục tốt. Nhưng nàng lại không phải người tầm thường.
Năm hoàng đế mười bảy tuổi, Tô Trường Anh trở thành hoàng hậu.
Không ai biết Thái hậu nghĩ gì, nhưng từ một công chúa mất nước, Tô Trường Anh lại vươn lên trở thành hoàng hậu quyền lực nhất, cai quản hậu cung.
Thế nhưng, đó vẫn chưa phải điểm kết thúc của nàng. Hoàng đế và Thái hậu đấu trí đấu dũng suốt hàng chục năm trời, cuối cùng, hoàng quyền cũng rơi vào tay hoàng đế. Thái hậu bệnh mất trong cung, thiên hạ cử hành quốc tang trọng đại.
Cùng lúc đó, Đại Lương vì mãi chinh chiến mà không lo trị quốc, khiến chiến loạn khắp nơi. Tô Trường Anh đào thoát khỏi Đại Lương, tập hợp tàn quân của Tô quốc cùng các bộ lạc lưu vong, tiến hành phục quốc. Lúc đó, nàng ba mươi bảy tuổi.
Dù Tô quốc mới không lớn bằng Tô quốc trước kia, nhưng Tô Trường Anh vẫn là vị quân chủ không thể bị lay chuyển. Nàng mang kiến thức học được từ Đại Lương về giảng dạy cho dân chúng, tiếp nhận dân lưu lạc, cải cách nông nghiệp và dệt may, xây dựng hải quân, biên soạn sách vở.
Năm bốn mươi sáu tuổi, vị nữ hoàng với cuộc đời đầy thăng trầm ấy qua đời, khép lại sinh mệnh của mình.
Khi còn sống, nàng không hề né tránh quá khứ của mình, bia mộ cũng vô cùng đơn giản.
Thuở nhỏ là công chúa, trưởng thành làm vương. Chỉ vậy mà thôi.
Mỗi lần nghĩ đến Tô Trường Anh, Đông Lăng đều cảm thấy nàng thật vĩ đại.
Khi Đông Lăng vừa kết thúc hồi tưởng, Tống Minh Chỉ cũng đóng trang thông tin về Dư Sương Vi.
Nhìn dáng vẻ Đông Lăng phấn khích đến mức hai má hơi đỏ lên, trong lòng Tống Minh Chỉ chợt trầm xuống.
Cảm giác lạnh lẽo đó xuất phát từ bức ảnh của Dư Sương Vi mà cô vừa nhìn thấy—một người phụ nữ toát ra phong thái lạnh nhạt và bi quan về thế gian.
“Minh Chỉ, chúng ta nhất định phải cố gắng giành được vai diễn này! Tôi tin rằng cô có thể diễn rất tốt!”
Tống Minh Chỉ được diễn nhân vật mà mình yêu thích nhất, trong bộ phim do đạo diễn mà Đông Lăng thích nhất chỉ đạo—điều này chẳng khác gì một người sưu tầm tem giành được bộ sưu tập hoàn mỹ, cảm giác thỏa mãn nhân ba!
Nhìn vào ánh mắt nóng bỏng đầy kỳ vọng của Đông Lăng, Tống Minh Chỉ dẹp đi những cảm xúc tiêu cực mơ hồ không rõ vì sao lại xuất hiện trong đầu, khẽ đáp: “Được.”
Đông Lăng sợ rằng mình vô tình tạo áp lực quá lớn cho Tống Minh Chỉ, nên cô bổ sung:
“Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được. Nếu không giành được vai diễn cũng không sao, điều đó không có nghĩa là cô không đủ giỏi. Đạo diễn Dư Sương Vi khi chọn diễn viên rất chú trọng cảm giác, chỉ chọn người bà ấy cho là phù hợp. Quan trọng nhất vẫn là cô có thích kịch bản này hay không. Nếu không thích, chúng ta không nhận.”
Hai câu nói cuối cùng khiến tâm trạng của Tống Minh Chỉ chuyển từ u ám sang sáng sủa. Cô hơi kiêu ngạo gật đầu—quả nhiên, cô mới là quan trọng nhất.
Dù đó có là đạo diễn mà Đông Lăng yêu thích nhất, cô ấy vẫn đặt sở thích của cô lên hàng đầu.
Tống Minh Chỉ khẽ cong môi: “Tôi sẽ cố gắng thử xem.”
Cô nói “cố gắng” không phải chỉ là lời nói suông. Bản thân cô là một người khá nghiêm túc, một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện. Với công việc, cô đặc biệt có trách nhiệm.
Cô tìm đọc tất cả các sách và tài liệu nghiên cứu về Tô Trường Anh, tự mình sắp xếp lại dòng thời gian, phân biệt đâu là sự thật, đâu có thể là hư cấu, và đâu chắc chắn chỉ là tưởng tượng. Sau đó, cô tổng hợp lại tất cả những tư liệu này.
Khi Đông Lăng đến nhà Tống Minh Chỉ, nhìn thấy trên bàn làm việc và cả sofa đều chất đầy tài liệu cùng những ghi chú của cô ấy, không khỏi giật mình.
“Minh Chỉ, cô làm thế này thì có thể viết cả một bài luận được rồi đấy.”
Tống Minh Chỉ lấy ra bảng phân tích nhân vật, đưa đến trước mặt Đông Lăng.
Trong đầu Đông Lăng cảm thán với 021: 【Chú à, cô ấy nghiêm túc quá trời luôn!】
021 đáp: 【Đây là phẩm chất xuất sắc của nữ chính mà, hơn nữa, nữ chính trong quyển sách này hình như đối với chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc đấy.】
Lúc này, Đông Lăng chỉ lo khen ngợi, hoàn toàn không nhận ra bản thân cũng nằm trong số những điều mà Tống Minh Chỉ nghiêm túc đối đãi.
Đến ngày thử vai, Đông Lăng dẫn Tống Minh Chỉ đi, Tả Chân đi cùng, ba người cùng đến địa điểm thử vai.
So với dáng vẻ bình tĩnh của Tống Minh Chỉ, trông Đông Lăng và Tả Chân mới giống như người đi thử vai hơn.
Đạo diễn Dư Sương Vi tiến hành thử vai trong một căn phòng nhỏ riêng biệt. Bà sắp xếp thời gian cho mỗi diễn viên khác nhau, đảm bảo họ không gặp nhau để tránh ảnh hưởng lẫn nhau cũng như rò rỉ bất cứ tin tức gì trước buổi thử.
Tống Minh Chỉ là người thử vai cuối cùng trong ngày. Khi nhìn thấy người bước đến cửa, ánh mắt Dư Sương Vi hơi sáng lên.
Bà trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế, đi đến cửa, nắm lấy tay người đó, hỏi:
“Cô tên gì? Là diễn viên của công ty nào? Cũng đến thử vai sao?”
Người bị nắm tay – Đông Lăng – mặt đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt nhìn Dư Sương Vi.
Tống Minh Chỉ liếc mắt xuống bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, một cách rất tự nhiên, cô kéo tay Dư Sương Vi ra, thay vào đó là cái bắt tay của chính mình.
“Chào đạo diễn Dư, tôi là Tống Minh Chỉ, đến thử vai hôm nay. Còn đây là sếp của tôi.”
Cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ cuối cùng.
Dư Sương Vi đánh giá Tống Minh Chỉ một lúc, sau đó nói: “Cô đợi chút nữa rồi hẵng nói.”
Rồi ánh mắt bà lập tức quay lại Đông Lăng, tay đặt lên vai cô, kéo vào phòng:
“Cô trông rất giống hình ảnh Tô Trường Anh trong suy nghĩ của tôi. Không biết cô có hứng thú với diễn xuất không?”
Người đàn ông đang ngồi trong phòng vội vàng lên tiếng giải thích:
“Đừng để ý, đạo diễn Dư hễ gặp được người khiến bà ấy có cảm giác liền sẽ có phản ứng như vậy. Bà ấy đã tìm kiếm vài ngày nay mà chưa thấy ai phù hợp cả, nên khi thấy người hợp với hình dung trong đầu thì khó tránh khỏi phấn khích.”
Đông Lăng từ tốn đáp lại:
“Xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm diễn xuất và cũng không có hứng thú. Đạo diễn Dư nên tiến hành thử vai với nghệ sĩ của tôi trước thì hơn.”
Dù đứng trước vị đạo diễn mình yêu thích, nhưng mục tiêu của Đông Lăng chưa bao giờ là trở thành diễn viên. Hơn nữa, cô cũng không hài lòng với việc Dư Sương Vi phớt lờ Tống Minh Chỉ sang một bên như vậy.
Điều cô muốn làm chỉ là giúp Tống Minh Chỉ tỏa sáng, để nhiều người yêu thích cô ấy hơn. Bởi vì cô ấy xứng đáng.
Tống Minh Chỉ vốn có chút bất mãn trong lòng, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Đông Lăng, tâm trạng cô lại dần trở nên thoải mái hơn.
“Được rồi, vậy cứ thử cô ấy trước đi.”
Ánh mắt Dư Sương Vi đầy tiếc nuối thu lại khỏi gương mặt của Đông Lăng, sau đó bà quay sang nhìn Tống Minh Chỉ, hờ hững nói:
“Cô thử vai Lương Kim An đúng không? Ngoại hình khá hợp đấy, diễn thử hai cảnh xem nào.”
Tả Chân vội vàng lên tiếng:
“Đạo diễn Dư, nghệ sĩ của tôi thử vai Tô Trường Anh ạ.”
Dư Sương Vi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, bà đưa tay chỉ Tống Minh Chỉ rồi lại chỉ Đông Lăng, bật ra một tiếng “chậc”, sau đó nói:
“Cô ấy đóng Tô Trường Anh? Cô nhìn hai người họ xem, ai áp chế ai đây?”
Người đàn ông trong phòng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ngay cả khóe môi của Tống Minh Chỉ cũng khẽ nhếch lên một cách không dễ nhận ra.
Tả Chân nghe vậy thì lâm vào trầm mặc.
Ơ… chuyện giữa sếp và “chim hoàng yến” của sếp, cô ấy không dám bàn luận đâu. Cô còn muốn tiếp tục làm công việc này mà!
Đông Lăng: ??????
Không đúng nha? Thế giới này có gì đó sai sai rồi phải không???