Chương 52: Dấu Răng
Đông Lăng phát hiện tính cách của Tống Minh Chỉ rất tốt, rõ ràng trước đó còn rất tức giận, nhưng khi biết cô vì mình mà nhận vai thì lại vui vẻ hẳn lên, những nỗ lực và chuẩn bị trước đó bị bỏ phí cũng không sao cả.
Điều này lại khiến Đông Lăng có chút áy náy, vì cô chỉ nhận lời Dư Sương Vi vì nhiệm vụ.
021 cảm nhận được sự giằng co trong lòng cô, nó hắng giọng rồi nhắc nhở: 【Mười phần trăm.】
Phải rồi, mười phần trăm.
Nghĩ đến điều đó, Đông Lăng lập tức vui vẻ trở lại, không còn cách nào khác, phần thưởng mà hệ thống nhiệm vụ đưa ra lần này quá hậu hĩnh.
“Minh Chỉ, tôi không có kinh nghiệm diễn xuất, nếu lúc đó có gì không ổn, làm phiền cô chỉ bảo tôi nhiều hơn nhé.”
“Đương nhiên, nếu đạo diễn Dư định dạy cô, tôi cũng muốn quan sát, tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Tống Minh Chỉ thản nhiên tìm cho mình một cơ hội, nụ cười ngày càng dịu dàng.
Đông Lăng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn thấy cô ấy ham học hỏi, lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Vì sắp phải gia nhập đoàn phim, Đông Lăng quyết định xử lý nốt một số việc trước.
Do liên tục gây áp lực với đoàn phim cổ trang kia, cộng thêm lợi ích đưa ra đủ lớn, nhà sản xuất và đạo diễn bên đó rất nhanh đã đưa ra lựa chọn.
Bọn họ từ chối hợp tác với Chu Thi Nghê, quay về làm theo lựa chọn ban đầu, khiến Chu Thi Nghê tức giận phát điên.
Nhà sản xuất cũng dứt khoát, đã quyết định đắc tội với một bên thì đành làm đến cùng, bèn phản hồi rằng vốn dĩ họ đã đồng ý với Thương Hải Entertainment trước, nhưng sau đó Chu Thi Nghê tìm đến bàn chuyện “hợp tác” nên mới bị ép thay đổi. Tuy nhiên, họ vẫn cảm thấy nên giữ chữ tín.
Chu Thi Nghê đương nhiên không tin lời này, thừa hiểu chắc chắn là Thương Hải Entertainment đã giở thủ đoạn gì đó, khiến đoàn phim tạm thời đổi ý. Nhưng vì vẫn chưa ký hợp đồng nên cô ta cũng không thể làm gì được.
Đông Lăng giành lại được vai nữ chính trong bộ phim võ hiệp này và giao cho Thang Nặc.
Lúc Thang Nặc biết tin, cô ấy sững sờ như thể vừa trúng năm triệu, không thể tin nổi mà liên tục xác nhận lại với quản lý.
“Đông tổng thực sự chọn tôi đóng vai này sao? Cảm ơn công ty đã bồi dưỡng, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Đông tổng!”
Cô ấy vui đến mức như muốn bay lên trời.
Có thể được Đông Lăng chiêu mộ về công ty quả thật là may mắn lớn nhất của cô ấy.
Đông Lăng nói được làm được, không có chuyện phải đi hầu rượu, nếu tham gia tiệc xã giao thì cũng chỉ là những bữa tiệc chính quy, luôn có quản lý đi cùng để không ai có thể giở trò.
Nhờ tham gia “Tang Lễ Của Một Người Bí Ẩn”, dù vai chính được chú ý nhất là Tống Minh Chỉ, nhưng Thang Nặc cũng có chút danh tiếng. Sau đó, quản lý của cô ấy giúp cô nhận được một số vai nữ thứ ba, nữ thứ tư, giúp cô từ từ xây dựng nền tảng sự nghiệp.
Cô biết mình không sở hữu gương mặt quá đẹp, cũng không mong một bước lên mây, chỉ hy vọng trau dồi kỹ năng diễn xuất, làm tròn từng vai diễn. Không ngờ lại bất ngờ nhận được vai nữ chính!
“Đúng vậy, Đông tổng đã xem xét toàn bộ công ty và cho rằng cô là người có tiềm năng nhất để thể hiện vai diễn này.”
Cô ấy có chút do dự: “Nhưng vai diễn này ban đầu không phải nói là dành cho Nhất tỷ sao?”
Ai cũng hiểu Nhất tỷ của công ty Thương Hải là ai, gọi là “Nhất tỷ” còn là cách xưng hô khá tôn trọng. Có không ít người lén lút gọi cô ấy là “Hoàng hậu” hay “Chính cung nương nương”, dù sao thì chuyện Đông tổng chỉ nâng đỡ một mình cô ấy cũng là điều mà cả công ty đều biết.
Người quản lý đáp: “Đông tổng muốn nâng đỡ cô ấy tham gia vào tác phẩm mới của đạo diễn Dư Sương Vi.”
Thang Nặc thở phào nhẹ nhõm, vậy thì cô yên tâm rồi.
Nếu tài nguyên vốn dĩ dành cho Nhất tỷ bị giao cho cô, hoặc Đông tổng cho cô tài nguyên tốt hơn Nhất tỷ, thì cô sẽ phải lo lắng về việc có khi nào Nhất tỷ sẽ ghi tên cô vào danh sách đen.
Trời đất chứng giám, cô không hề có suy nghĩ gì không đúng đắn với Đông tổng, cũng không có ý định tranh giành sự ưu ái để tham gia vào kế hoạch “hậu cung giới giải trí”.
Thực ra, đôi khi Thang Nặc cũng tự trách mình vì từng nghi ngờ Đông Lăng muốn quy tắc ngầm với cô. Không nói gì khác, chỉ cần nhìn thấy một “chị đại gia” như thế, ai mà không muốn buông bỏ cố gắng mà thốt lên một câu: “Tôi không muốn nỗ lực nữa” chứ. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, vẫn phải quay lại vấn đề chính, nếu cô và Đông tổng đứng cạnh nhau, thì ai quy tắc ai đây?
Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lùa qua được, huống chi là một tài nguyên phim võ hiệp nữ chính được thay đi đổi lại nhiều lần, sau cùng mới chính thức công bố. Điều này khiến không ít người biết chuyện ngầm nhìn xem có biến cố gì xảy ra, đặc biệt là đối thủ của Chu Thi Nghê, cười đến rớt cả màng chắn màn hình ở nhà.
Thế là một số bài đăng bóc phốt âm thầm xuất hiện.
[Một nữ minh tinh theo phong cách thanh thuần, muốn cướp vai diễn từ một nữ diễn viên đàn chị vốn có phong độ cao nhưng từng có phốt đen. Với sự giúp đỡ của tư bản, cô ta đã thành công giành vai, nhưng lại chọc giận một nhà đầu tư kim chủ có fan couple với nữ diễn viên đàn chị. Kim chủ không ít lần ra mặt bảo vệ nữ diễn viên đó, thẳng tay lấy lại tài nguyên. Nhưng thay vì đưa cho nữ diễn viên đàn chị, kim chủ lại đưa cho một nữ nghệ sĩ tuyến ba thuộc công ty mình. Nữ minh tinh thanh thuần tức đến giậm chân, dường như lại sắp có động thái tiếp theo.]
Mặc dù các nhân vật trong bài đều được thay bằng những danh xưng ám chỉ, nhưng với những đặc điểm quá rõ ràng, dân hóng hớt đoán cũng chẳng sai bao nhiêu.
“Hãy đưa tôi đi chôn”: CP fan không mời mà đến, đoán luôn một đợt tâm lý của tổng tài bá đạo: “Thứ mà người khác đã chạm vào thì không cho chim hoàng yến nữa, mà sẽ cho chim hoàng yến thứ tốt hơn!”
Chị em của người đăng bài này lục lại bài viết, cảm thấy quá đúng với hiện thực, đúng là dự đoán mạnh mẽ.
CP fan ùn ùn kéo đến, nhưng cũng có vài người đoán rằng liệu có phải Đông tổng đã thay lòng hay chim hoàng yến thất sủng không. CP fan thì cứ giả vờ như không thấy gì, dù sao thì cặp đôi của họ mà không xuất hiện cùng nhau là vì muốn giữ sự kín đáo cho nhau, mà nếu xuất hiện cùng nhau thì lại là “phát đường”!
Yuki nhìn thấy xu hướng dư luận biết ngay có người nhắm vào Chu Thi Nghê, nhưng mà kéo luôn cả tổng tài nhà cô ấy vào làm gì. Cô lập tức điều động thủy quân vào trận, xoay hướng dư luận.
Bên phía Chu Thi Nghê có người dẫn dắt làn sóng mắng chửi, còn bên phía Thang Nặc nhận vai thì lại chuyển hóa chủ đề thành việc Đông tổng yêu thương nhân viên trong công ty.
Mọi người bắt đầu bàn luận về Đông tổng, chủ yếu xoay quanh đề tài: “Đông tổng sủng ái nhân viên đến mức nào?”
“Đông tổng, nhìn chị em nhà tôi đi, chị ấy không muốn nỗ lực nữa đâu!”
“Tôi muốn buông bỏ cố gắng, Đông tổng, hãy nhìn tôi đi! Nghệ sĩ nhà tôi rất nỗ lực, nhan sắc miễn chê, diễn xuất ổn, nếu chị thích, có thể đưa chị ấy đi không?”
“Ha ha ha, chết cười! Tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm bối rối của Đông tổng luôn!”
Đông Lăng thực sự hơi ngơ người, nhất là khi hộp thư riêng của công ty Thương Hải bất ngờ tràn ngập tin nhắn của fan, tất cả đều là đang ra sức PR cho nghệ sĩ nhà họ, cứ như đang tổ chức một buổi “tuyển phi” vậy.
Tống Minh Chỉ cũng thấy được những chuyện này, tỏ ra rất khó chịu. Cư dân mạng đùa giỡn gọi Đông Lăng là “vợ” đã đành, nhưng còn khuyến khích cô “mở rộng hậu cung, để mắt đến tân nhân” là có ý gì?
Nhưng nói thì nói, đùa giỡn thì vẫn chỉ là đùa giỡn. Đông Lăng cũng không có ý định lôi ai về công ty mình, nhưng cô thực sự chỉ thị cho người trong công ty đánh giá và tìm hiểu những nhân tài xuất sắc. Nếu có người phù hợp, thì cũng không hẳn là không thể chiêu mộ.
Tuy nhiên, Đông Lăng không đặt trọng tâm vào những chuyện này, bởi vì so với mấy chuyện này, cô có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Chu Thi Nghê vì mất vai diễn mà đang than phiền với kim chủ của mình. Kim chủ đang sủng ái cô ta – Triệu tổng, đương nhiên không thể ngồi yên, lập tức giành cho cô ta một vai diễn mới. Nhưng Chu Thi Nghê vẫn canh cánh trong lòng, nhất quyết muốn Triệu tổng gây khó dễ cho công ty Thương Hải.
Nếu vai diễn bị lấy lại và trao cho Tống Minh Chỉ thì thôi, nhưng tại sao lại là Thang Nặc?
Triệu tổng đương nhiên đồng ý, nhưng khi hắn đang chuẩn bị tính kế Đông Lăng thì cô đã sớm đào sẵn một cái hố cho hắn.
Cô liên hệ với Triệu Ngữ Đông, vẽ ra một dự án béo bở cho Triệu tổng. Dĩ nhiên, chiếc bánh vẽ này không phải do hai người họ trực tiếp đưa đến trước mặt Triệu tổng, mà là thông qua đường dây của Hà Điệp Sinh, sau đó lại được truyền đến một người khác, từ đó mới qua tay trung gian, cuối cùng đến tai Triệu tổng.
Lớp lớp mắt xích chồng lên nhau, khiến Triệu tổng hoàn toàn không biết rốt cuộc ai đứng sau tất cả chuyện này.
Những chuyện này Đông Lăng cũng không cần trực tiếp theo dõi, cô chỉ cần đến thời điểm quan trọng tung ra một chút “bằng chứng”, thả một khoản tiền vốn đủ để Triệu tổng tin vào cái bẫy này, phần còn lại giao cho Triệu Ngữ Đông lo liệu.
Thời gian rảnh rỗi, Đông Lăng đều dành để học diễn xuất từ Dư Sương Vi. Nhưng không phải học một mình, vì bên cạnh cô luôn có một Tống Minh Chỉ ham học đi theo.
Dư Sương Vi không thấy phiền, mà ngược lại cảm thấy rất tốt, có thể để Tống Minh Chỉ cùng Đông Lăng luyện tập, diễn đối diễn.
“Nụ cười của cô quá lớn rồi, phải cứng nhắc hơn, miễn cưỡng hơn. Trước mặt cô là kẻ đã giết cả nhà cô, sắp cưỡng bức cô. Cô hận cô ta nhưng còn sợ hơn. Trong sự sợ hãi ấy, cô phải nịnh bợ để sống sót, vì cô ta là chỗ dựa duy nhất của cô, người nắm giữ sinh tử của cô. Hiểu chưa?”
Đông Lăng là người chưa từng học diễn xuất, nên Dư Sương Vi phải hướng dẫn từng chút một, sao cho từng biểu cảm của cô đều đạt chuẩn trong mắt bà.
Nếu đổi lại là người khác, Dư Sương Vi có lẽ đã mất kiên nhẫn từ lâu, nhưng nhìn gương mặt của Đông Lăng, bà lại cảm thấy mình có thể cố gắng thêm một chút nữa.
Đông Lăng hiểu lý thuyết nhưng các đường nét trên khuôn mặt cô lại không thể hiện được điều đó. Những cảm xúc phức tạp như thế này thực sự là một thử thách lớn đối với cô.
Cảm giác mất nhà tan cửa quá xa vời, cô cố gắng bày ra biểu cảm hoảng sợ.
021 nhìn không nổi nữa, nói: 【Nhóc con, nếu ta nói với cô rằng, cả gia đình cô sẽ chịu kết cục thảm khốc vì nữ chính, ba mẹ cô tuổi đã cao phải vào tù, anh trai cô sẽ bị tàn phế, sống nhờ vào việc nhặt rác, còn cô thì đã chết từ lâu…】
Sắc mặt Đông Lăng tái nhợt. Trong đầu cô không thể không hiện lên những hình ảnh mà 021 vừa mô tả.
Cô biết mình là nữ phụ độc ác, biết rằng kết cục của mình trong cốt truyện sẽ không tốt đẹp gì, biết rằng gia đình mình nhiều khả năng cũng sẽ bị liên lụy vì dung túng cô. Nhưng tất cả những điều đó, cô chỉ mơ hồ nhận thức được.
Chỉ vừa tưởng tượng đến kết cục ấy, cô đã không thể kiềm chế được cảm giác bài xích và chán ghét với Tống Minh Chỉ trước mắt, thậm chí còn thấy sợ hãi.
Mọi chuyện rõ ràng đã khác trước, vậy mà Chu Thi Nghê vẫn làm ra những hành động giống y hệt trước kia. Nếu cốt truyện thật sự là một lực lượng không thể kháng cự, vậy thì…
Dư Sương Vi nhìn biểu cảm của cô, phấn khích gật đầu. Cuối cùng cũng đúng rồi! Bà lập tức vẫy tay ra hiệu cho Tống Minh Chỉ nhanh chóng nhập vai diễn.
Tống Minh Chỉ hơi nghi hoặc vì cảm xúc của Đông Lăng thay đổi quá nhanh, nhưng vẫn làm theo kịch bản, ôm eo cô, đẩy ngã cô xuống sofa đóng vai giường, rồi đè lên trên.
“Không được!”
Đông Lăng vô thức kêu lên một tiếng. Cô vẫn còn chìm trong cảm xúc khi biết trước kết cục của mình. Cảm giác bị Tống Minh Chỉ áp sát làm cô theo bản năng cắn vào bờ vai đối phương.
Tống Minh Chỉ hít một hơi lạnh, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, hàng lông mày khẽ nhíu lại, mang theo chút nhẫn nhịn vì cơn đau.
Mùa hè quần áo mỏng, Đông Lăng cắn không chút nương tay. Trong lúc chịu đau, Tống Minh Chỉ cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống.
Sao lại nhập vai sâu như vậy? Tống Minh Chỉ khẽ thở dài.
Dư Sương Vi còn tưởng hai người họ đang diễn, vừa xem vừa gật gù, miệng lẩm bẩm: “Động tác này không tệ”, rồi lập tức ghi chú lại vào sổ.
021: 【…Không phải đâu, nhóc con, ta bịa đấy.】
Đông Lăng đang chìm trong cảm xúc, nghe vậy bỗng giật mình: “?”
【021! Ta! Giết! Ngươi!】
Đông Lăng lập tức hoảng hốt buông lỏng hàm răng, nước mắt thấm ướt cổ Tống Minh Chỉ. Cô cảm nhận được Tống Minh Chỉ đang chuẩn bị đứng dậy, liền vô thức siết chặt eo đối phương, không để cô ấy rời đi.
Tống Minh Chỉ bị kéo bất ngờ, mất đà, ngã thẳng xuống vùng mềm mại ấm áp trước mặt, nhất thời có chút bối rối.
Đông Lăng hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Mặt tôi toàn nước mắt…”
Tống Minh Chỉ lập tức hiểu ý cô, biết rằng cô nàng này không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Giọng Đông Lăng buồn bực, lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Minh Chỉ, tôi làm cô đau rồi.”