Chương 55: Đừng hiểu lầm, cổ tay tôi cũng rất khỏe
Sau khi dự đám cưới của chị họ, Đông Lăng lập tức vào đoàn phim.
Địa điểm quay chính của đoàn nằm ở một thành phố nhỏ ven biển. Ở đó có một phim trường với cung điện cổ được Dư Sương Vi tham khảo từ rất nhiều tư liệu lịch sử, mất hơn nửa năm để mời chuyên gia phục dựng lại.
Cung điện không quá rộng, chỉ có cổng chính và đại điện. Nó được sử dụng để quay cảnh kinh đô Tô bị san bằng và Lương Kim An bắt cóc Tô Trường Anh.
Cách phim trường này một đoạn là khu quay cung điện Đại Lương, nơi được dàn dựng cực kỳ công phu.
Cảnh sắc trong hoàng cung Đại Lương được thiết kế lộng lẫy xa hoa, bởi vì sau khi Lương Kim An chinh chiến bốn phương, quốc khố ngày càng sung túc. Không chỉ cướp đoạt của cải từ nước khác, bà còn buộc họ nhượng địa bồi thường, khiến cho hoàng cung lúc nào cũng tràn ngập sự phồn vinh.
Muốn quay được khung cảnh hưng thịnh ấy, số lượng diễn viên quần chúng không thể ít.
Đông Lăng theo nhân viên đoàn phim đến một khu nhà chuyên dùng cho trang phục và hóa trang, sau đó được đưa đến phòng riêng của mình.
Không bao lâu sau, Dư Sương Vi bước vào như một cơn gió, đưa cho cô phân đoạn mà cô sắp phải quay.
Cảnh này trước đó Dư Sương Vi đã nhiều lần hướng dẫn Đông Lăng, cô biết mình nên thể hiện thế nào.
“Gấp vậy sao?”
“Bên Lương Kim An đang quay cảnh võ thuật, không cần thay đổi tạo hình. Nếu cô đến trễ, cảnh đầu tiên sẽ không phải là cảnh này nữa.”
“Hiểu rồi.”
Đông Lăng gật đầu, uống một ngụm nước rồi ngồi yên để chuyên viên trang điểm bắt đầu làm việc.
Vì cảnh này tái hiện khoảnh khắc đất nước diệt vong, trang phục của cô vẫn lộng lẫy nhưng phần trang điểm lại đơn giản. Dù sao thì một cô gái mới mười bốn tuổi, vừa nghe tin cha anh chết trận, còn tâm trí đâu mà chải chuốt cho bản thân?
Phân cảnh này Đông Lăng không có lời thoại, tất cả phải thể hiện qua ánh mắt.
Chuyên gia trang điểm đặc biệt tập trung vào phần mắt và môi, dù thần sắc của cô không thay đổi, nhưng vẫn khiến cô mang theo một vẻ mong manh yếu đuối hơn.
Chính bản thân Đông Lăng cũng cảm thấy ê răng, có chút không quen.
Khi chuyên viên làm tóc đang chỉnh trang lại kiểu tóc, trong đầu cô vang lên giọng của 021.
【Nhóc con, lại mở khóa thêm một phần cốt truyện nữa rồi! Mau xem đi!】
Đông Lăng lập tức mở lên đọc, vừa xem xong thì cảm giác ê răng càng mạnh hơn.
Tên chó má Văn Hàn!
Hắn ta dám tự ý chỉnh sửa kịch bản, chèn thêm rất nhiều cảnh quay ám muội với nữ chính, khiến mối quan hệ của hai người nhanh chóng thăng cấp, từ mập mờ đến mức chỉ còn thiếu một lớp cửa sổ mỏng như tờ giấy.
Điểm duy nhất khiến Đông Lăng thấy may mắn là trong giai đoạn này mới chỉ có cảnh giường giả, chứ chưa đến mức ngọn lửa bùng cháy.
Mặc dù… vẫn có một vài cảnh hôn không quan trọng…
Đông Lăng trong lòng gào thét:
【Không quan trọng cái quỷ gì! Nhưng so với việc thực sự lên giường, thì đúng là đỡ hơn một chút…】
Sau đó, khi tình cảm của hai người lên cao trào, một nhân vật phụ có diện mạo khá giống nữ chính xuất hiện.
Rồi… hết truyện.
Đông Lăng phát điên: 【Cái kiểu viết kịch bản của mấy người đúng là một dạng bệnh chung sao?! Rồi sau đó thế nào? Người này có vai trò gì? Rốt cuộc thuộc phe ác hay phe chính nghĩa?!】
021 ung dung: 【Bình tĩnh đi nhóc con, chưa mở khóa tới đó, đến lúc cần sẽ biết thôi.】
Đông Lăng chết lặng.
Tên 021 này đã chuyển từ một ông chú trung niên chuyên nói thoại tổng tài, thành một lão già trung niên ngồi nhâm nhi trà, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt thờ ơ.
Cô thậm chí đã nghĩ đến chuyện để hệ thống tự làm nhiệm vụ luôn cho rồi, nhưng mà nghĩ đến cái cảnh đó… Thôi bỏ đi.
Không thể để làm bẩn hình tượng nam nữ chính được!
Mặc dù không biết diễn biến tiếp theo của kịch bản sẽ ra sao, nhưng Đông Lăng gần như có thể chắc chắn nhân vật mới xuất hiện kia chính là Chung Chung.
Quả nhiên, một nhân vật vừa có ngoại hình tương tự nữ chính, lại còn có đất diễn trong giới giải trí, chắc chắn không thể chỉ là một vai phụ bình thường.
Sau khi làm tóc xong, Đông Lăng liền gửi tin nhắn cho Yuki, dặn cô ấy theo dõi tình hình của Chung Chung bên DreamWorks, đồng thời giục đối phương hỏi khi nào Chung Chung mới ký hợp đồng chính thức.
Dù biết chuyện này có thể sẽ làm biến đổi cốt truyện về sau, nhưng mà…
Ai thèm quan tâm chứ?
Kịch bản đã sụp đổ đến mức này rồi, thì cứ để nó nát luôn đi!
Đông Lăng ngồi xe đến phim trường, xung quanh đã có rất nhiều nhân viên quay phim, Dư Sương Vi đang điều chỉnh góc máy và ánh sáng. Đông Lăng vén váy, bước qua những sợi dây điện, tiến đến trước mặt bà.
“Đúng! Chính là cảm giác này! Đây chính là Tô Trường Anh!”
“Lát nữa, cô phải thể hiện được sự yếu đuối nhưng vẫn có cốt cách kiên cường, vừa sợ hãi vừa căm hận. Cô muốn giết kẻ trước mặt, nhưng vẫn phải nhận thức rõ tình cảnh của mình.”
Lời của Dư Sương Vi vừa cụ thể lại vừa trừu tượng, rất giống kiểu “đen nhưng rực rỡ”.
“Lông mày này… vẽ thêm một chút về phía đuôi mắt thì đẹp hơn.”
Bà lẩm bẩm, cầm bút kẻ mày từ tay chuyên viên trang điểm, cẩn thận tỉa tót cho Đông Lăng.
Gương mặt bà đầy vẻ nghiêm túc, chăm chú như thể đang tôn thờ một tác phẩm nghệ thuật.
Đông Lăng biết lúc này Dư Sương Vi không phải đang nhìn cô, mà là nhìn thấy Tô Trường Anh trong tác phẩm của bà.
Khi Tống Minh Chỉ bước vào phim trường, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh này:
Vị đạo diễn ngày thường lạnh lùng đang kề sát Đông Lăng, mặt đầy vẻ hứng khởi.
Đông Lăng khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy nhưng mang theo nỗi bi thương. Dây lưng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, vạt áo rũ nhẹ, bờ vai tròn trịa lộ ra dưới lớp lụa mỏng. Từ góc nhìn nghiêng, cô mang một vẻ đẹp mong manh, khiến người ta sinh lòng muốn chiếm đoạt.
Tống Minh Chỉ cảm thấy… có lẽ mình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vai diễn.
Có lẽ vì vậy, khi nhìn thấy Đông Lăng, cô mới nảy sinh một ham muốn mãnh liệt muốn độc chiếm, muốn giam cầm người trước mặt.
Đông Lăng liếc mắt thấy Tống Minh Chỉ đến, nhưng vì Dư Sương Vi vẫn đang vẽ chân mày cho cô, cô không dám động đậy, chỉ có thể giơ tay lên vẫy vẫy.
Thấy bàn tay nhỏ xinh lộ ra khỏi ống tay áo đang cố sức lay động, đôi mắt Tống Minh Chỉ dần dịu lại.
Cô bước lên trước, nắm lấy tay Đông Lăng.
Đông Lăng cảm giác tay mình đột nhiên bị siết chặt, cả người bất giác cứng đờ.
Tả Chân đứng phía sau Tống Minh Chỉ, vừa đến phim trường đã thấy cảnh này, suýt nữa nghẹn lời.
Nhưng với tư cách quản lý, cô vẫn phải tìm cách che giấu một chút… dù rằng che hay không cũng chẳng khác biệt gì.
Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai chụp lén, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Sương Vi nhìn tạo hình của Đông Lăng đã khớp với hình tượng trong lòng mình, liền ra hiệu để hai người chạy vị trí.
Chủ yếu là để Tống Minh Chỉ di chuyển, vì Đông Lăng trong cảnh này sẽ ngồi trên long ỷ, sau đó bị bế ngang lên, hoàn toàn không cần tự mình di chuyển.
Sau khi Tống Minh Chỉ đi vị trí hai lần, Dư Sương Vi thấy ổn, liền bảo họ chuẩn bị cảm xúc cho cảnh quay.
“Được rồi, thử trước đi. Cô có bế được không? Không cần dùng thế thân chứ?”
Dư Sương Vi không thích diễn viên dùng thế thân, trừ phi là cảnh hành động nguy hiểm.
Mà cảnh bế ngang này thực ra cũng khá thử thách thể lực và sức tay của diễn viên. Có một số nam diễn viên còn không thể bế nổi bạn diễn nữ, huống chi đây lại là hai nữ diễn viên.
Đông Lăng vừa định nói “chắc là ổn”, thì đã lập tức bị nhấc bổng lên.
Khoảnh khắc mất trọng lượng, cô giật mình thốt lên một tiếng “A!”, theo bản năng vội vòng tay ôm chặt lấy cổ Tống Minh Chỉ.
Tống Minh Chỉ trực tiếp dùng hành động để thị phạm cho Dư Sương Vi xem, khiến bà hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Đông Lăng vội vàng nhảy xuống khỏi người Tống Minh Chỉ, có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Không nặng chứ?”
Trên người Tống Minh Chỉ vẫn còn mặc giáp đạo cụ, ôm cô như vậy càng thêm vất vả.
Tống Minh Chỉ lắc đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai Đông Lăng.
“Không nặng, hơn nữa tôi luôn duy trì việc tập luyện thể hình. Yên tâm, sức tay và sức cổ tay của tôi đều rất tốt, sẽ không để cô rơi xuống đâu.”
Luồng hơi nóng ấy như len lỏi vào tai, chảy qua cổ họng, hòa vào máu, khiến ngực Đông Lăng bỗng nhiên nóng lên một cách kỳ lạ.
Cô khẽ đáp một tiếng, sau đó đột nhiên nhận ra một điểm đáng ngờ.
Sức tay tốt có thể hiểu, nhưng tại sao còn nhấn mạnh cả sức cổ tay? Sợ cô rơi xuống thì có thể nắm chặt cô hơn sao?
Dư Sương Vi bắt đầu đếm ngược, chuẩn bị quay cảnh, Đông Lăng nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, nhập vào tâm trạng của Tô Trường Anh.
Chiến mã Đại Lương giẫm đạp lên lãnh thổ Tô quốc, tin tức hoàng đế chiến tử, cung thành thất thủ nhanh chóng lan khắp hoàng cung.
Các cung nhân hoảng loạn, kẻ ôm theo tài vật, kẻ quỳ khóc cầu xin, người người chen chúc chạy trốn như bầy chim vỡ tổ.
Tô Trường Anh, thân là hoàng tộc cuối cùng còn sót lại, ngồi bất động trên ngai vàng, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Nàng muốn chết, lại không dám chết.
Nàng không biết vận mệnh mình sẽ ra sao, chỉ có thể chết lặng nhìn về phía cửa cung.
Tiếng bước chân đến trước, mùi máu tanh theo sau.
Tô Trường Anh nghe thấy, cũng ngửi thấy, lòng dạ run rẩy, ngước nhìn về phía người vừa bước vào cửa cung.
Đó là một nữ nhân, không đánh phấn son, mũ giáp đã cởi, tiện tay ném xuống đất. Mái tóc dài vương máu đen, xõa tung đầy sát khí.
Không ai quan tâm dung nhan nàng đẹp đến nhường nào, chỉ có thể thấy được đôi mắt tràn ngập dã tâm, cuồng hỉ sau chiến thắng, tựa như một con thú vừa xé xác con mồi, bên môi còn vương chút huyết tích chưa lau.
“Ồ? Đây còn một tiểu mỹ nhân sao? Chiến lợi phẩm lần này, Cô rất hài lòng.”
Lương Kim An bật cười sảng khoái, thanh kiếm bên hông vẫn nhỏ từng giọt máu từ mép vỏ. Nàng tiện tay ném thanh đao vấy máu sang một bên, ai cũng có thể nhìn ra, trên đường nàng đi qua, đã giết bao nhiêu người.
Nàng không xưng “Ai gia,” mà xưng “Cô,” thân vệ phía sau chỉ làm ngơ như chưa nghe thấy, hoặc cũng có lẽ… đây là điều bọn họ đã sớm quen thuộc.
Công chúa vong quốc bị người ôm ngang lên như một món đồ, cả người run rẩy, môi hé mở nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Trong lúc giãy giụa, búi tóc của nàng cũng tán loạn, lộ ra nét hoảng loạn và sợ hãi.
Nàng muốn tỏ ra trấn định, nhưng trong đôi mắt lại ngân ngấn lệ, không rơi xuống, chỉ như làn nước mùa xuân gợn nhẹ.
Trái lại, Lương Kim An lại càng khoái trá.
Khoái cảm của chiến thắng khiến tâm tình nàng dâng cao.
Nàng khẽ quay đầu nhìn lại hoàng cung hoa lệ này lần cuối, rồi tùy tiện ném ngọn đèn dầu xuống lớp rèm lụa dễ bén lửa.
Lửa lớn lập tức bùng lên, chiếu rọi đáy mắt nàng.
Nàng nhìn theo ngọn lửa thiêu rụi cả hoàng cung, khóe môi càng cong lên thành nụ cười thỏa mãn.
“Tốt! Qua!”
Dư Sương Vi hài lòng hô lên, một lần diễn qua luôn khiến bà vô cùng phấn khích.
Bà ra hiệu cho tổ đạo cụ tiếp tục đốt lửa để quay cảnh điện vàng chìm trong biển lửa.
Bên ngoài, một hàng nhân viên cầm sẵn bình cứu hỏa, sẵn sàng dập lửa ngay khi có lệnh.
Đông Lăng vừa thoát khỏi trạng thái nhập vai, hai chân vẫn còn bủn rủn.
Ban đầu, cô chỉ đơn thuần đang diễn xuất, nhưng khi Tống Minh Chỉ bước vào, ánh mắt đó đã kéo cô chìm hẳn vào nhân vật.
Khoảnh khắc ấy, cô gần như không nhận ra Tống Minh Chỉ nữa.
Người trước mặt không còn là Tống Minh Chỉ, mà là Lương Kim An.
Một nữ nhân tắm trong máu, điên cuồng trong chiến thắng, một người có thể ngạo nghễ đứng trên thi thể kẻ thù mà bật cười như tiếng sấm.
Đông Lăng lấy lại tinh thần, nhưng khi thấy ngọn lửa thật sự bùng lên, cô vẫn đờ người.
“Bà ấy đốt thật à?”
Dù biết cảnh trí không làm từ gỗ thật, nhưng cũng cực kỳ đắt đỏ!
Một cảnh quay là thiêu rụi hết luôn sao?
Lúc này, Đông Lăng mới thật sự hiểu tại sao trong giới lại nói:
“Dư Sương Vi rất chú trọng chi tiết, nhưng kinh phí đầu tư cũng thuộc hàng khủng.”
Quả thực là tùy hứng quá mức!
“Trời ạ… tất cả những thứ này đều là tiền cả đấy. Đột nhiên thấy thương cho nhà đầu tư ghê.”
Mặc dù Đông Lăng cũng góp một phần đầu tư, nhưng cô không phải người chi nhiều nhất, cũng chưa từng hỏi ai là nhà đầu tư chính.
Nhà đầu tư chính lúc này đang đứng ngay bên cạnh Đông Lăng, bình tĩnh gật đầu phụ họa.
Tiền của cô sau này cũng là của Đông Lăng.
Bà chủ lo xót tiền trước, rất hợp lý.