Chu Du Du sau một trận bận rộn quá sức, Hứa Trừng cho cô hai ngày nghỉ ngơi. Đương nhiên, không chỉ mình Chu Du Du được nghỉ, mà là phần lớn người tham gia hạng mục lần này đều được nghỉ, chỉ có rất ít người vẫn tiếp tục bận rộn, trong đó có Hứa Trừng. Cuối năm, Hứa Trừng phải bận kiểm kê doanh thu, hẳn là đến kì nghỉ đông cũng chưa được thảnh thơi. Chu Du Du là người mới, dù chức vụ cao tới đâu, việc tổng kết doanh thu cuối năm cũng không cần cô quan tâm, vì vậy có thể giảm bớt một khối lượng công việc lớn. Là nhân viên cấp cao trong công ty, bận rộn đến mệt chết, nên mắt cũng có quầng thâm, Chu Du Du đem theo cần câu, lưới, mồi đi câu cá. Lúc đầu vốn là cô mới mua một chiếc xe thể theo, định đến sân đua xe chạy vài vòng, nhưng mà đường chạy đến sân đua xe thể thao là đường nào? Cái xe thể thao kia của cô, không chỉ chạy nhanh mà còn có thể chạy đến hơn một trăm cây số trên giờ, bình thường ở khu vực nội thành chỉ chạy hai mươi đến bốn mươi cây số trên giờ. Chu Du Du ai oán a —— cô về Trung Quốc mua cái xe thể thao này, chỉ để trưng chứ không còn tác dụng nào khác.
Mà ngoài việc trưng cho người ta xem, còn có —— bị cướp. Đại khái là đêm qua hơn một giờ sáng, cô mở mui xe ra, đang hóng gió chờ đèn xanh đèn đỏ. Luật giao thông phải tuân thủ nha, cho dù là đêm khuya không có xe cũng phải chờ đúng không? Ai, đèn đỏ mới vừa hiện lên, một đám người ngồi hút thuốc ở ven đường đột nhiên xông tới, ba cán dao dài đưa lên cổ cô, một cái tay khác giơ ra lấy ví tiền bỏ chạy. Chu Du Du cũng không dám đuổi theo, chỉ còn biết lấy điện thoại ra gọi cho anh trai cầu cứu, điện thoại còn chưa kết nối, ba người kia lại xông đến, cướp luôn điện thoại, cả đồng hồ đeo tay cũng lấy. Lần này Chu Du Du nào dám tiếp tục ở lại, vội vàng nhấn chân ga, một mạch điên cuồng chạy, vượt luôn đèn đỏ đâm thẳng đến nhà anh trai. Meo meo, an ninh ở đây thật kinh khủng! Cướp một lần còn quay lại cướp lần hai. Anh của cô nói: Gần cuối năm, bọn cướp đang kiếm tiền ăn tết, em làm ơn ít đi ra ngoài vào buổi tối.
Hơn bảy giờ sáng, đồ Chu Du Du bị cướp được trả lại. Ai kêu có nhiều camera a, cô bị cướp chỗ đèn giao thông, chắc chắn có camera theo dõi. Ngay sau đó, cảnh sát xem xét đoạn băng hình được ghi lại, trong đoạn băng hình giám sát, ba tên cướp kia tiếp tục đi trên đoạn đường đó, cuối cùng lao vào một khách sạn. Mấy tên ăn cướp hai giờ sáng đã bị bắt, ngay cả của ăn cắp cũng không kịp chia. Lúc đó Chu Du Du đã ngủ, cảnh sát nhân dân đại ca thật biết quan tâm đợi sáng hôm sau mới đưa đồ tới. Ở điểm này, Chu Du Du vẫn rất bội phục, cảnh sát trong nước làm việc thật hiệu quả. Nhưng mà kêu cô ở bên ngoài mở mui xe ra tiếp, cô không dám. Lái xe mui trần, ban ngày ăn tro bụi hít khói xe, buổi tối bị cướp bóc, muốn như vậy phải thật cam đảm a, Chu Du Du chứng tỏ mình không có.
Cho nên, Chu Du Du lần này đi ra ngoài câu cá không dám khoe tài sản, ăn mặc làm sao cho thật khiêm tốn, mặc quần jean rách, thêm cái áo khoác rồi đi.
Ánh nắng tươi sáng a, trời trong nắng ấm a! Dừng xe ở xa xa! Cô với mấy đại gia đại bá rảnh rỗi cùng nhau ngồi bờ sông thả câu. Sông lớn gió hiu hiu, sóng nước dập dờn, phía sau là quang cảnh một tòa kiến trúc nổi tiếng, màu sắc cổ xưa đặc thù.
Chu Du Du không câu được cá, nhưng thấy những người khác thỉnh thoảng câu được một hai con cá nhỏ, cũng cảm thấy có thể thu hoạch! Thấy người khác câu được cá, mình chia sẻ một chút vui vẻ, còn có thể nhận một chút hi vọng, lại cùng ông cụ tán gẫu chuyện năm xưa. Thời gian nhàn nhã đến giờ cơm trưa, cô cũng không muốn về ăn.
Nắng rất gắt, cô lấy cái mũ cỏ nhỏ mới mua ở ven đường hết năm đồng ra đội,cởi áo khoác ra buộc ở ngang hông, tay phải cô cầm cần câu, tay trái cầm bánh bích quy bỏ vào miệng nhai nuốt —— không ăn cơm trưa, thật đói a! Cắn câu một cái cho phấn chấn xem. Đám du khách đi qua chỗ cô, thuận đường vây lại xem bọn cô câu có được cá hay không. Chu Du Du nghe bọn họ bàn tán, hiểu ra có thể họ là người đến du lịch thăm người thân.
Một người hơn 40 tuổi, ăn mặc giống nam nhân viên công ty thò đầu nhìn lưới cá đặt ở dưới nước của Chu Du Du, hỏi: “Có bắt được cá không?”
Chu Du Du xem xét bên trong giỏ cá, cười nói: “Có một con.” Đừng chê cá nhỏ, dài không đến hai tấc, cá nặng một lạng cũng là cá a! Cá nhỏ cũng là cá a! Đây là câu, nếu không phải cô đã cởi quần áo nhảy xuống sông bắt.
Một phụ nữ liếc mắt cao thấp đánh giá Chu Du Du, vẻ mặt khinh thường, hỏi: “Cô không đi làm sao?”
Chu Du Du nói: “Không đi làm a!” Hôm nay được nghỉ, làm cái gì chứ? Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn người kia, thầm nói: Cô cũng không phải là đang rảnh rỗi đó sao?
Người kia nghiêng đầu nhìn Chu Du Du, nói: “Chơi bời thật nhàn nhã, câu một chút cá cũng có thể mất một ngày a! Không giống chúng tôi bình thường đi làm bận rộn muốn chết, đi sớm về khuya, thực hâm mộ cô có thể chỉ ngồi câu cá như vậy.” Khi nói chuyện, hết khoe dây chuyền vàng trên cổ lại khoe nhẫn kim cương trên tay.
Chu Du Du nhìn thấy viên kim cương nhỏ xíu thì nghẹn lời, thầm nói: Cô đang khoe của với tôi sao?
Người đàn ông lúc nãy hiển nhiên có chút không vừa lòng thái độ xem thường người khác của vợ hắn, lập tức phê bình vợ mình: “Không có tiền cũng có tiêu chuẩn của người không có tiền, câu cá như vậy cũng là một loại tiêu khiển, người ta cảm thấy vui vẻ là tốt rồi không phải sao?”
Chu Du Du cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, thầm nói: Tôi không phải chỉ đi câu cá thôi sao? Ăn mặc nhìn khó coi lắm hả? Làm phiền các người? Ăn mặc như vậy có dơ bẩn không? Cô cảm thấy thật bực bội: Ăn mặc sang trọng, bị cướp; ăn mặc nghèo khó, đi câu cá cũng bị người ta khinh thường! Meo meo, hai người đem hết tài sản trên người ra đi, hai người cộng lại cũng không bằng giá tiền cây cần câu của tôi.
Chu Du Du chẳng thèm để ý đến họ, tiếp tục câu cá.
Đại khái ngồi khoảng nửa giờ, Chu Du Du kiên trì cả một ngày rốt cục cũng có thành quả. Phao nổi đột nhiên bị cá tha vào trong nước, dây câu từ tay quay bị kéo “ào ào” ra bên ngoài. Chu Du Du nhanh chóng quấn dây! Cô điều chỉnh dây câu, có thể câu một con cá nước ngọt nặng hai ba cân? Cố gắng kéo con cá đang dồn sức giãy dụa bơi ra ngoài kia trở về, kéo cần, cá ơi, mày lên đây cho tao!
Cụ ông bên cạnh thấy Chu Du Du dùng cách này để kéo cá gấp đến độ hô to: “Cô gái giữ dây vừa phải, coi chừng đứt dây! Để ý cần câu!” Lời còn chưa dứt, Chu Du Du “vụt!” kéo cần câu lên, rất kiên quyết kéo con cá chép thật lớn nặng hơn hai cân lên bờ.
Con cá thật thảm thương a, bị ném đến choáng váng! Nằm im trên mặt đất mấy giây, mới nhớ tới phải giãy giụa, sau đó liều mạng bật dậy.
Mấy người câu cá bên cạnh thấy Chu Du Du dùng cách này để kéo cá, ai cũng ngơ cả người! Kiểu này hoàn toàn là kéo cá lên, một chút kỹ thuật cũng không cần, dốc sức mà kéo a! Cũng may là không mất luôn con cá với một đoạn dây câu!
Chu Du Du nhét cá chép vào lưới, vui tươi hớn hở nói: “Cá chép chua ngọt, cá chép kho tàu, rồi lấy một phần cá nấu canh.”
Cụ ông bên cạnh nhịn không được cười: “Cô gái, đây là cá chép. Chỉ có một con cá mà cô muốn nấu đến mấy món sao?”
Chu Du Du thoả mãn nhìn con cá tính toán: “Đầu cá, thân cá, đuôi cá, ba món!” Hứa Trừng, chị đợi đến buổi tối nấu ăn đi. Đang nghĩ ngợi, Hứa đại cô nương bỗng gọi điện thoại tới, nói cô hết bận rộn rồi, đang chuẩn bị đi siêu thị, hỏi Chu Du Du buổi tối muốn ăn cái gì. Chu Du Du vội nói: “Cá chép, tôi câu được một con cá chép nặng chừng hai cân, nhân lúc còn sống, tôi xách nó về nấu.” Đích thân câu, đương nhiên không thể lãng phí. Đây cũng không phải du thuyền của mình, không có khoang thuyền, không có đầu bếp có thể giết cá xẻo thịt ngay tại chỗ. Cô nhanh nhẹn thu lại dụng cụ câu cá, xách cá lên, vô cùng vui sướng chạy về xe.
Lúc cô đi đến chiếc xe thể thao hình dáng đặc biệt giống như con cá nheo lớn của mình, phát hiện xe đang bị vây xem. Chu Du Du liếc mắt một cái thì nhận ra trong đó có hai người lúc nãy, vừa khoe của với cô vừa tỏ vẻ người nghèo câu cá cũng có thể sống vui vẻ, Chu Du Du mở cửa xe ra, quăng dụng cụ câu cá lên xe rồi quay đầu lại, phát hiện mình lại bị người ta dùng ánh mắt khác thường vây xem. Chu Du Du bày tỏ trong lòng: Quê mùa câu cá không thể lái đại cá nheo sao? Cô bị rất nhiều người vây xem, nhìn người khác chăm chú thật không lịch sự nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tưởng tượng những người này thành mấy cái cây, nịt chặt dây an toàn, khóa kỹ cửa xe rồi lái đi. Thời điểm cô khóa cửa xe ở trong lòng còn suy nghĩ: Lúc lái xe nhất định phải khóa kỹ cửa xe a! Mất ví là việc nhỏ, mất cá thì không có cách nào lấy lại a! Cô bị sự cố mấy ngày trước làm ám ảnh, hoàn toàn không nghĩ đến cô bị trấn lột đều tại chiếc xe này, cướp cái gì thì cướp nhưng tuyệt đối không được đụng tới hai con cá này a! Con cá nhỏ thì không sao, cá nhỏ nấu canh cũng chỉ ngửi được mùi chứ không có thịt cá.
* Cá nheo: có lớp da trơn, không có vảy. Đầu của chúng hơi bẹp, miệng rộng và có hai râu dài ở hàm trên, bốn râu ngắn ở hàm dưới.
Hứa đại lão bản về đến nhà, thay đồ mặc ở nhà rồi đến phòng bếp nhìn hai con cá lớn Chu đại tiểu thư đích thân câu. Chu Du Du nói, cô câu được cá lớn, hai con. Hứa Trừng cúi người nhìn đến mắt sắp lồi cả ra, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy có một con. Cô kêu: “Chu Du Du, không phải cô nói câu được hai con sao?” Như thế nào chỉ có một con?
Chu Du Du nói: “Đều ở trong thùng đó.” Cô đi đến, chỉ ngón tay trắng trẻo, nói: “Đó, không phải đều ở trong này sao?”
Hứa Trừng hỏi: “Không phải cô nói câu được hai con?”
Chu Du Du xoăn tay áo bắt cá chép lớn lên, lộ ra một con cá nhỏ xíu bị con cá lớn áp dưới thân, nói: “Còn một con nữa nè.”
Hứa Trừng chỉ vào con cá nhỏ trong thùng, nói: “Đây là cá lớn cô nói? Chu Du Du, cô thật tàn nhẫn, cá nhỏ cũng không tha.”
“Cá lớn là con này!” Chu Du Du đưa con cá chép cho Hứa Trừng, nói: “Đừng nhìn con cá kia nhỏ mà khinh, tôi phải ngồi đến năm tiếng nó mới cắn câu. Vật hiếm là vật quý! Chị biết chưa!”
Hứa Trừng để Chu Du Du thả cá vào lại thùng nước, cô đeo tạp dề lên đi làm cá.
Chu Du Du đứng bên cạnh, nói: “Tôi hôm nay bị xem thường, có người khoe của với tôi, còn ghét bỏ tôi nghèo khổ.”
Hứa Trừng bị làm dọa sợ kêu to một tiếng, cả kinh quay đầu lại nhìn về phía Chu Du Du, hỏi: “Cô gặp phải Lý Gia Thành* sao?”
*Lý Gia Thành: là tỉ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông. Ông được coi là nhà đầu tư có tầm ảnh hưởng lớn nhất Châu Á.
Chu Du Du bĩu môi một cái, hồi lâu không nói tiếp.