Chu Du Du ngồi chồm hổm ở WC, sau khi tâm hồn trẻ thơ lệ chảy dài tám trăm thước, cuối cùng trở về vị trí cũ. Cô trở lại kho vật tư văn phòng, nhìn thấy một chiếc bàn làm việc dài một thước hai và chiếc ghế nệm lõm xuống lộ ra hình cái mông, nghiêng đầu, nhìn trái, nhìn phải, ngó ngang, ngó dọc, cuối cùng vỗ đùi, đổi! Cô nhớ rõ bày trí trong kho đồ nội thất văn phòng. Cô đem chiếc ghế nhỏ rách nát đẩy vào một góc, nhét ra nhét vào, sau đó đến khu nội thất văn phòng, tự nhiên lục lọi lấy một chiếc ghế làm việc Italy nhập khẩu vừa ráp xong ở nơi bụi bặm này. Chiếc ghế này bị để chen chúc giữa một đống ghế da giả, chỉ cần có mắt có thể nhìn ra nó là đang bị đè bẹp trong đống ghế xấu xí. Chu Du Du nhất thời sinh lòng thương tiếc, lấy nó ra khỏi đống ghế bỏ đi, lột bỏ lớp bọc bên ngoài, đẩy đến vị trí của mình. Cô ngồi trên chiếc ghế này cảm thấy mông thật thoải mái mà lưng cũng thật dễ chịu.
Chu Du Du rảnh rỗi buồn tẻ, cô nhìn thủ trưởng chơi game, cũng nhập gia tùy tục, bắt chước thủ trưởng không lý tưởng, không mục tiêu, cùng nhau chơi game.
Mỗi ngày vừa đến phòng làm việc, cô lại lấy điện thoại di động của mình mở ra trò chơi rồi bắt đầu điện cuồng chém dưa hấu. Đầu ngón tay trên màn ảnh múa may, giơ tay chém xuống, chà chà chà chà lưu loát không gì sánh bằng, trình độ càng ngày càng tốt hơn, cô tin tưởng mình cách trình độ thi đấu cũng không xa.
Hôm nay Chu Du Du đang chém hào hứng, được nhận vật phẩm con lắc, thì trên đầu truyền đến một giọng nữ: “Làm phiền, cho tôi lãnh ghế dựa.”
Chu Du Du mí mắt vừa nhấc, nhìn lên một cái, nói: “Kho hàng quẹo phải, đi thẳng đến cuối, bên trong là khu nội thất văn phòng, tự tìm đi.” Cô gái kia đứng trước mặt cô khoảng một phút đồng hồ, đi vào.
Một lát sau, cô gái đi ra, đứng sau lưng Chu Du Du.
Chu Du Du nghe được tiếng giày cao gót đạp ở phía sau, bấm tạm dừng trò chơi, chuyển động ghế dựa xoay người, ngẩng đầu, cười hết ga như ánh mặt trời, hỏi: “Đã tìm được chưa?” Cô nhìn bên người cô gái, trống trơn, hiển nhiên không tìm được.
– Tìm được rồi.
Hửm? Chu Du Du lại thăm dò bên người cô gái kia nhìn ngó lần nữa, cô không thấy chiếc ghế dựa nào nha. Cô nháy mắt mấy cái với cô gái kia, ý muốn hỏi: “Ghế dựa đâu?”
Cô gái cũng nháy mắt mấy cái với cô, trên mặt lộ nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
Được rồi, muốn tôi đẩy ra phải không! Chu Du Du cầm tờ kê khai nhìn loại ghế, đi đến khu nội thất văn phòng. Cô cầm tờ kê khai kia, tra xét đối chiếu toàn bộ ghế dựa trong khu một lần, nhưng không tìm được chiếc ghế này. Chu Du Du trở về cầm tờ kê khai đến bên cô gái, hé miệng cười, trả lại cho cô gái, nói: “Thật ngại, trong kho không có loại ghế này, cô trở về tra xét đối chiếu lại một chút, có phải viết sai hay không. Nếu không, đổi loại khác xem?”
Cô gái kia im lặng nhìn Chu Du Du, lại nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu lại kêu: “Tiền chủ nhiệm.”
Chủ nhiệm Tiền Đại Phương đi đến, cầm tờ kê khai xem qua, lại đi đến khu đồ dùng, một lần nữa thẩm tra đối chiếu tìm kiếm.
Cô gái kia đi theo phía sau Tiền Đại Phương, tầm mắt không ngừng chuyển qua lại từ Chu Du Du rồi đến Tiền Đại Phương, sắc mặt tràn ngập ngạc nhiên như xem người ngoài hành tinh.
Tiền Đại Phương lật ghế ra xem mấy lần, cũng không tìm được cái ghế kia, đem tờ kê khai trả lại cho cô gái kia, nói: “Thư ký Ngô, cô xem, không có.”
Ngô thư ký nói: “Đây là ghế dựa của Hứa tổng.”
Tiền Đại Phương trừng mắt: “Cho dù là Hứa tổng cần ghế dựa, kho hàng không có, chẳng lẽ bắt tôi sinh ra đưa cho cô.”
Chu Du Du phụ họa gật gật, nói: “Cô xem, cũng không còn cách nào khác, có phải đã điền sai rồi không? Ai, không phải cô vừa nói tìm được ghế dựa sao? Ở đâu?”
Thư ký Ngô không nói gì nhìn hai cô, ánh mắt kia rất giống xem hai kẻ ngốc. Cô tiếp nhận kê khai, xoay người rời đi.
Tiền Đại Phương nhìn theo vẻ mặt rời đi không lành của Ngô thư ký, sắc mặt cũng rất tức giận nói: “Không phải chỉ là một thư ký sao? Thái độ gì vậy! Không có ghế mà đòi lấy, đầu óc có vấn đề.”
Chu Du Du nói: “Chắc chắn là ghi nhầm rồi.” Cô tiếp tục trở về chém dưa hấu.
Ước chừng nửa giờ, quản lí đến đây. Người lãnh đạo trực tiếp Tiền Đại Phương, quản lý nhân sự Vương Đào Vương quản lý tới, phía sau người anh em còn có cô gái vừa đến lấy ghế, thư ký Ngô. Người anh em này Chu Du Du đã gặp qua, ngày đầu tiên đi làm, cô đến báo danh là gặp người anh em này, công việc hiện tại của cô chính là người anh em này sắp xếp, nhờ phúc của hắn, cô phải ở cái hang ổ muốn mốc đến nơi.
– Vương quản lí. – Tiền Đại Phương thấy người lãnh đạo trực tiếp, lập tức nhiệt tình nghênh đón: “Ngài thế nào lại rảnh rỗi đến đây?”
Vương quản lí đi đến chỗ Chu Du Du làm việc, đứng đó hỏi: “Ghế dựa này ngồi có thoải mái không?”
Chu Du Du vừa nghe, cảm thấy có gì đó không đúng. Tự nhiên sao lại quan tâm đến cái ghế của cô? Người đi theo phía sau cũng là đến lãnh ghế dựa. Tròng mắt cô vừa chuyển, tỉnh ngộ: Thì ra nguyên do là mình lấy phải cái ghế đã có chủ a! Nhưng cái này, mình dùng nó, ngồi còn rất thoải mái a. Cô sửng sốt, nói: “Đây là ghế dựa của Hứa tổng sao? Nếu vậy, quản lí, ngài kêu Hứa tổng đổi cái khác thử xem? Tôi đây có đơn lãnh vật phẩm, ngài điền vào đơn, tôi lập tức đổi ghế cho Hứa tổng.”
Thư ký Ngô nhất thời lộ ra biểu tình “cười ngất.”
Tiền Đại Phương lúc này mới kịp phản ứng, lớn tiếng hô: “Ai, tiểu Chu, thì ra cô đổi ghế dựa sao?”
Tôi… Tôi đổi đã được một tuần rồi đó! Giờ chị mới phát hiện! Chu Du Du nhất thời không biết nói gì!
Vương quản lí tức giận đến ruột thắt! Đổi! Cái này nói muốn đổi thì đổi hay sao? Cái ghế dựa này trong kho chỉ có một cái, cả công ty cũng không có cái thứ hai! Rồi sau đó đẩy cái ghế Chu Du Du đã ngồi cho Hứa tổng? Hỏa Nhãn Kim Tinh không thể nhìn ra? Cái ghế này là làm theo yêu cầu, vận chuyển bằng đường hàng không, chưa được mở ra, chưa từng dùng qua, mắt người thường không nhìn ra sao? Hắn tức giận rống lên: “Cô là trộm cắp!”
* Hỏa Nhãn Kim Tinh : ánh mắt thập phần sắc bén, có thể phân biệt thật giả. Hỏa Nhãn Kim Tinh chỉ Tôn Ngộ Không mới có, lấy được ở lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân, có thể nhận biết yêu quái.
Chu Du Du hỏi lại: “Ghế dựa không rời khỏi kho hàng, sao gọi là trộm cắp?” Vu oan giá họa!
Ngô thư kí bên cạnh nhìn rồi giảo hoạt nói: “Vương quản lí, ngài xử lý trước, tôi còn việc phải xử lý.”
– Thư kí Ngô, cô từ từ. – Vương quản lí nhanh chóng quay đầu, nói: “Cô xem Hứa tổng vẫn —— ” Lời của hắn còn chưa nói xong, Ngô thư kí nói: “Vương quản lí, đây là việc của Bộ nhân sự, ngài xử lý đi.” Nói xong, đi mất.
Vương quản lí chờ Ngô thư ký đi khuất, bắt đầu giáo huấn Chu Du Du và Tiền Đại Phương, chửi ầm cả lên.
Mắng cả người trong văn phòng cũng nghe được, mọi người vây quanh thành một vòng đứng xem.
Chu Du Du giơ tay lên chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo Vương quản lí: Người anh em, chúng ta bị vây xem!
Vương quản lí mắng nước miếng bay tứ tung, hoàn toàn không để ý tới ngón tay giơ lên của Chu Du Du.*
Chu Du Du đặc biệt vô tội: Chỉ là một cái ghế, dùng một chút mà giận dữ đến vậy sao? Cũng không có gắng mác Long Ỷ của Hoàng Đế mà!
* Long Ỷ: ghế vua.
Tiền Đại Phương bị mắng liên tục nhận sai, sau đó cũng quay đầu mắng Chu Du Du, Vương quản lí đang mắng người, cô vừa mở miệng, lại bị Vương quản lí mắng cho thông suốt.
Chu Du Du từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị người ta mắng nước miếng văng tứ tung như vậy, huống chi còn bị chửi vì cái ghế! Ở trong mắt cô, đồ vật là để xài, ghế thì lấy để ngồi, chỉ cần lấy ra dùng thì đều là hàng tiêu dùng. Cô cũng không lấy kho báu ra ngồi, ghế dùng để ngồi thì cái mông ai ngồi mà không được?
Vương quản lí mắng một trận điên cuồng, nhớ tới người giới thiệu Chu Du Du tới làm là thư ký Lý. Thư ký Lý là đại thư ký của Hứa tổng. Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý bí thư, đem việc này nói lại, để Lý bí thư trước mặt Hứa tổng chịu trách nhiệm một chút, sau đó ngay tại chỗ tuyên bố xử phạt: Tiền Đại Phương quản lý không tận lực, trừ một tháng tiền thưởng, Chu Du Du rời kho hàng, đi làm nhân viên vệ sinh. Nếu không cam tâm tình nguyện, viết đơn từ chức đi.
Chu Du Du trợn tròn mắt: Vương quản lí nghĩ thế nào lại để cô làm nhân viên vệ sinh?
Chu Du Du thật ra rất muốn thôi việc, nhưng cô lúc này bị Vương quản lí mắng xong đầu óc có điểm chập mạch.
Nửa tháng trước, cô tâm huyết dâng trào muốn đi leo núi Everest, công ty thám hiểm đã tìm xong rồi, hợp đồng đã ký tên, chi phí năm ngàn đô la cũng thanh toán, đợi cô lưng đeo hành lí một mình tản bộ đến trung tâm Everest thì đón tiếp cô không phải công ty thám hiểm, mà là người của cha cô phái tới. Cô ngay cả người của công ty thám hiểm cũng chưa thấy đã bị bắt về nhà, gia đình mở cuộc hội thẩm, tình thế kia mặc dù không như Vương quản mắng to giội máu chó, lại giáo huấn cô thiếu chút nữa tuột lớp da. Hộ chiếu và giấy chứng nhận của cô toàn bộ bị mất, cha mẹ không có thời gian quản cô, đem cô tới bên anh họ Chu Cạnh, nói là tìm cho cô một công việc, ổn định qua ngày, thật ra là trừng phạt trá hình.
Ở chỗ này đã một thời gian, cô rất rảnh rỗi thật ra không phải không nghĩ đến chuyện về nhà, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới ông cụ nhà mình thì cô lập tức muốn đánh trống lui binh. Ông bắt cô đứng phạt trong tư thế quân nhân bốn giờ a, trên mặt dù có muỗi cũng không cho vỗ, còn tìm người nhìn chằm chằm cô, chỉ cần cử động một chút phạt thêm một giờ. Cô mới đi làm chưa đến mười ngày, không thể chỉ vì một cái ghế mà bị đuổi việc, cô bất cần đời! Mặt mũi vứt hết đi! Nhân viên vệ sinh cũng là việc làm mà! Đại nữ nhân co được giãn được, nhân viên vệ sinh thì nhân viên vệ sinh!
Hơn một tuần làm việc thanh nhàn, lúc đi ngay cả kết giao cũng không cần, cô cũng không có đồ vật để đóng gói, Vương quản lí kêu cô đi làm nhân viên vệ sinh, cô lập tức có thể nhậm chức, Vương quản lí gọi điện thoại cho trợ lý tới, dẫn cô đến bộ phận vệ sinh.
Chu Du Du thật sự không nhịn được tò mò hỏi: “Vương quản lí, ngài lấy quan điểm tiêu chuẩn như thế nào nhận định ra tôi là nhân viên vệ sinh vậy?”
Vương quản lí vừa muốn rống: “Cô nếu không làm được thì cút ngay đi.” Thì nhận được điện thoại của thư ký Lý, thư ký Lý nói cho hắn biết: Hứa tổng nói, cái ghế kia cho Chu Du Du dùng. Vương quản lí lúc này lớn tiếng quát Chu Du Du: “Trở về, đẩy cái ghế đi.”
– Gì? – Chu Du Du sửng sốt.
– Hứa tổng nói bỏ cái ghế này, cho cô ngồi, cô đẩy cái ghế này đến bộ phận vệ sinh báo danh đi. – Vương quản lí không kềm được giận, thở phì phò bỏ đi. Hắn còn phải đi giải quyết công việc đại lão bản giao cho.
Chu Du Du sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, trở về đẩy cái ghế Italy nhập khẩu hơn mười vạn đồng lắc lư đi bộ phận vệ sinh báo tin. Cô không rõ: Nhân viên vệ sinh không phải cầm máy hút bụi, chổi, cây lau nhà, khăn đứng làm việc sao? Cần ghế để làm cái gì?