Trợ lý Nhân sự dẫn Chu Du Du tới bộ phận vệ sinh giao cho khoa trưởng La Quý Vinh.
La Quý Vinh nghe được Trợ lý Nhân sự nói đưa tới nhân viên vệ sinh Chu Du Du, xem xét qua lại Chu Du Du. Chu Du Du hỏi: “Khoa trưởng, có vấn đề gì sao?”
Lấy tiêu chuẩn đánh giá của khoa trưởng mà nói, Chu Du Du này vừa nhìn đã thấy không có năng lực làm nhân viên vệ sinh. Mới hơn hai mươi tuổi mà đi làm nhân viên vệ sinh sao? Hiếm thấy! Nhân viên vệ sinh còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, trên thân hình nóng bỏng là bộ âu phục phẳng phiu, từ vải vóc đến y phục, hình dạng quần đều không giống như hàng rẻ tiền, tiếp tục nhìn đến cái tay đặt trên ghế dựa, có chút nhãn lực là có thể nhìn ra chiếc nhẫn đính ngọc lục bảo đeo trên ngón tay kia không phải đồ giả.
Chu Du Du thấy cảnh khoa trưởng nhìn mình chảy nước miếng lại không nói lời nào, kêu lên: “Khoa trưởng, ông cứ hú một tiếng a.”
La Quý Vinh hỏi Trợ lý Nhân sự: “Cô ấy thật sự đến làm nhân viên vệ sinh?”
– A, nhân viên vệ sinh, quản lý đã sắp xếp. Đây là thư thuyên chuyển công tác. – Người trợ lý đem thư thuyên chuyển công tác để lại trên bàn làm việc của La Quý Vinh.
La Quý Vinh lấy thư thuyên chuyển công tác xem, lại ngó ngó Chu Du Du hỏi: “Cô có thể làm được không?”
Chu Du Du chán chường chớp chớp mắt với La Quý Vinh, ở trong lòng rống ra câu: “Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng làm đấy, có được không?” Nhưng lời này không thể rống phải không? Nếu không khoa trưởng chỉ cần vung tay, cô sẽ bị đuổi đi nơi khác. Nhìn thoáng qua Chu Du Du, ngay cả lao công cũng không cần! Ôi my Chúa, cô không phải không muốn sống! Chu Du Du đưa tay duỗi chân một cái, nói: “Khoa trưởng, ông xem tứ chi đầy đủ.” Tay chân đầy đủ, không phải là có khả năng làm rồi sao? “Thân thể cường trán, vác nặng ba mươi cân leo lên núi năm sáu cây số cũng không thành vấn đề.” Thân thể khỏe mạnh, công việc cần thể lực cũng làm được.
– Xuất thân vận động viên sao?
– Trán!* – Chu Du Du nghẹn lời, học bộ dạng La Quý Vinh ngơ ngác lúc nãy, nhìn trả lại.
* Trán: trong thời gian ngắn nghĩ không ra câu trả lời, bất đắc dĩ hoặc kinh ngạc chờ phát ra cảm thán, cũng có thể là “Không nói gì”, “Thật”, “Không phản đối”
La Quý Vinh nhìn thấy Chu Du Du nghĩ nửa ngày, nói: “Tôi thấy cô không giống nhân viên vệ sinh.”
Chu Du Du nói: “Vương quản lí đã sắp xếp tôi thành nhân viên vệ sinh.”
Người trợ lý bên cạnh thấy sự việc chưa thông qua được, nói: “Khoa trưởng La, Chu Du Du này lúc trước làm ở kho hàng chung, cô ta đem ghế Italy nhập khẩu của Hứa tổng dùng, ghế này hơn mười vạn đồng a, không hỏi một tiếng mà lấy ngồi, Vương quản lí nổi giận. Nghe nói cô ta với thư ký Lý là người thân, Vương quản lí nể mặt thư ký Lý nên không đuổi việc cô ta, điều đến bộ phận vệ sinh cho ông sắp xếp. Tôi đi trước.” Trợ lý Nhân sự nói xong thì đi.
La Quý Vinh nghe xong, không muốn người này! Không phải là sỉ nhục nhân viên vệ sinh à! Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Du Du, chỉ thấy Chu Du Du tha thiết mong chờ nhìn mình, nếu hắn nói cô đừng đi, thật không để lại cho mình chút mặt mũi nào, còn nếu nhận, lại không muốn, vì thế bắt đầu tận tình khuyên bảo làm nhân viên vệ sinh là vất vả như thế nào. Nhân viên của công ty chín giờ đi làm, nhân viên vệ sinh bảy giờ phải quét tước vệ sinh, còn nguy hiểm, có lúc phải lau chùi lớp tường bên ngoài, được móc vào dây thừng treo ngoài tường với đủ loại vật dụng chùi rửa khác, tóm lại, chính là muốn cho Chu Du Du biết khó mà lui, nghỉ việc về nhà đi.
La Quý Vinh nói đến miệng đắng lưỡi khô, nuốt nước miếng nhìn phản ứng của Chu Du Du.
Chu Du Du thấy La Quý Vinh nói xong, đem cái ghế trị giá mười vạn đồng kia đẩy đến trước mặt hắn, nói: “Khoa trưởng, ông ngồi đi.”
– A, không không không không không! – La Quý Vinh liên tục đẩy tay, tỏ vẻ không dám. Ghế dựa của đại lão bản, không phải thứ hắn có thể ngồi!
Chu Du Du hỏi: “Nếu không đem cái ghế này để ở bộ phận vệ sinh, Hứa tổng ban thưởng, là thánh vật ngồi một chút liền bị đày đi biên cương, tôi thấy đứng còn hơn, bày ở đây để mọi người chiêm ngưỡng, toàn bộ công ty chỉ có một cái giá trị hơn mười vạn nằm ở bộ phận vệ sinh chúng ta.”
– Chuyện này coi được sao?
– Coi được, Vương quản lí để cho tôi đẩy tới.
La Quý Vinh “rít” một tiếng, đột nhiên nhớ tới đang cùng Chu Du Du nói về việc nhân viên vệ sinh, nói: “Cô thật sự muốn làm nhân viên vệ sinh?”
Chu Du Du nghiêm túc nói: “Bằng không tôi đứng ở đây để làm cái gì a.”
La Quý Vinh nghe xong, đây không tuyển a! Hắn nói: “Không sai, không sai, cô trẻ tuổi, biết chịu khổ, chuyện tốt, chuyện tốt! Tôi phân công công việc cho cô?”
– Vâng, phân công đi.
La Quý Vinh cân nhắc, nói: “Cô thấy đấy cô mới tới, tôi cũng không biết cô thích hợp với việc nào? Như vậy đi, cô trước tiên lấy một bộ quần áo lao động, tôi kêu người mang theo cô hai ngày, chờ cô thích ứng thì tiếp tục đặc biệt phụ trách một khu vực.” Lời vừa xong lại tiếp tục, nói: “Chiếc nhẫn trên tay cô rất quý, đắt tiền đúng không?”
Chu Du Du cười một cái, cô sợ người ta nghĩ cô ở đây khoe khoang và vân vân, một lòng khiêm tốn không sánh được nói: “Đồ trang sức thôi mà.” Liều mạng đem giá cái nhẫn chém với giá củ cải trắng.
– Tôi xem cũng không dưới mấy ngàn đâu. Cô đừng làm dơ, lúc làm việc thì nhớ tháo xuống cất kỹ.
Mấy ngàn! Mấy ngàn! Chu Du Du ngó ngó nhẫn trên tay mình, nói: “Không đáng giá mấy ngàn, bán ra, cũng chỉ mấy trăm đồng.” Khóc, thật tội chiếc nhẫn, giá trị con người bị rớt nhanh như nhảy lầu.
La Quý Vinh La khoa trưởng tìm một dì khoảng bốn mươi năm mươi tuổi tính tình khó tính đến đem Chu Du Du đi —— lau hành lang thang máy.
Thấy Chu Du Du có thể lấy ghế của đại lão bản, La Quý Vinh cũng không dám đem Chu Du Du đến làm ở khu vực quan trọng, khu làm việc của lãnh đạo thượng cấp công ty không dám để cô vào, vẫn là lau hành lang thanh máy thì tốt hơn, công việc lại đơn giản, quét tàn thuốc, tro bụi ở dưới, rồi dùng cây lau nhà lau một lần thì tốt rồi.
Chu Du Du chỉ số IQ không có vấn đề, loại công việc này không cần vận dụng đầu óc, nhìn dì nhân viên vệ sinh làm một lần thì cô có thể làm.
Xách một cái thùng nước, trang bị thêm một cái thùng rỗng lớn, đem cây lau nhà hướng trong thùng, làm ướt, lấy ra, vắt hồi lâu, hướng trên mặt đất khẽ kéo, cơ bản là xong việc. Chu Du Du mải miết kéo trước cửa thang máy, cái thanh vắt nước của cây lau nhà này đã bị hư, vắt kiểu gì cũng không vắt được nước. Chu Du Du hỏi “Có thể đổi cây lau nhà khác hay không?”
– Tôi sáng nay có hỏi qua, cây lau nhà mới còn chưa đưa tới, dùng tạm một chút đi.
– Ồ. Ướt sũng như vầy có sao không? Nếu có ai trượt ngã thì làm sao bây giờ?
– Đang trong giờ làm việc, sẽ không có người qua lại. Đợi hết giờ làm việc thì nước đã khô.
– Vâng. – Chu Du Du đáp một tiếng, nhét cây lau nhà vào thùng nước đã bẩn, làm ướt cấp tốc đồ lau, rồi hướng cửa thang máy đưa tới, “cạch” vang lên một tiếng cửa thang máy mở ra, một cái chân trong thang máy bước ra, cây lau nhà của Chu Du Du cũng đụng phải.
Nước bẩn từ cây lau nhà giàn giụa đụng vào mắt cá chân tinh xảo, từ mắt cá chân tuyết trắng chảy xuống như suối, nháy mắt, nguyên bàn chân xui xẻo lâm nạn, chiếc ống quần của người kia cũng không may mắn bị ướt, quần màu trắng thấm ướt, sau khi có màu bùn vào khiến người ta có thể phân biệt rõ ràng hai loại màu sắc.
Chu Du Du trợn tròn mắt, vốn cây lau nhà đụng vào chân rồi trượt xuống cổ chân người ta, chân kia a, đã bị chôn vùi trong cây lau nhà. Chu Du Du quay đầu nói với dì nhân viên vệ sinh kia: “Không phải dì nói giờ này không có ai đi thang máy sao?”
Dì nhân viên vệ sinh kia trợn tròn mắt, sợ tới mức đứng ở đó một tiếng cũng không nói được.
– Chu Du Du! – Một tiếng hô to thiết chút nữa đem thang máy tung bay.
Vương quản lí! Chu Du Du nhìn trái nhìn phải, thấy Vương quản lí sắc mặt tái mét, cái trán nổi lên gân xanh, bộ dạng hé miệng nhe nanh hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi, hắn lớn tiếng: “Cô bị gì vậy!” Một giây sau, Vương quản lí vội vội vàng vàng lấy khăn tay ra muốn giúp người có chân bị nạn kia lau chùi, ngồi xuống, rõ ràng thấy cây lau nhà còn ở trên chân người kia. Vương quản lí vội vàng đẩy cây lau nhà ra, vừa muốn lau đi, chân kia đã bước ra.
Chu Du Du liếc nhìn, không nhìn lần hai. Cô suy nghĩ: Nước bẩn như vậy dính trên chân, có bị dị ứng nổi nốt đỏ, bệnh nấm chân này nọ không ta? Chu Du Du nhanh chóng xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không thấy cô đi ra.”
Chủ nhân của cái chân bị làm dơ lên tiếng: “Chu Du Du?” Giọng điệu dò hỏi, trầm thấp dịu dàng, thật dễ nghe vô cùng hiếm thấy.
Chu Du Du “Vâng” một tiếng, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Quả nhiên là một cô gái trẻ tuổi, người có giọng nói như vậy, không có hơi thở của một nữ doanh nhân hay con buôn khoa trương, người rất dịu dàng, chất nho nhã tươi đẹp của một thế hệ thuộc gia đình dòng dõi Nho học. Mặt trắng hồng không trang điểm, mang nét đẹp tự nhiên, không phô trương, mà là vẻ đẹp tĩnh lặng ôn nhu.
Cô gái kia hướng Chu Du Du gật đầu nhẹ một cái, xoay người nói với Vương quản lí: “Không có gì đáng ngại.” Cô gái mặc quần áo công sở đi sau cô, tiếp lấy chiếc khăn tay trên tay Vương quản lý, thay cô lau nước dơ trên chân, rồi xoay người đi. Cô đi được vài bước, dừng bước quay đầu nhìn về phía Chu Du Du hỏi: “Cô với Vân Thư là quan hệ như thế nào?”
Chu Du Du đáp: “Cô ấy là chị dâu tôi.” Vừa muốn hỏi: “Xin hỏi ngài là ai?” Cô ấy đã xoay người đi mất rồi. Phía sau cô ấy, là một dãy người đi theo, ước chừng khoảng năm sáu người. Chu Du Du buồn bực: Đây là thờ Phật sao? Sao biết chị dâu cô mà hỏi? Đột nhiên, trong đầu ánh sáng chợt lóe: Hứa Trừng! Nhưng lập tức phủ nhận, không phải Hứa Trừng, cô cũng không phải chưa từng thấy qua ảnh chụp của cô ấy! Ở trước quảng trường Khải Hoàn Môn, hai người làm điệu bộ cười ngốc thật lớn, cười đến ngũ quan nhăn nhúm như hoa cúc, phong cách cùng với người trước mặt chắc chắn là hai người hoàn toàn khác.
Bên cạnh, dì nhân viên vệ sinh vẫn còn ở trạng thái ngớ ngẩn, Chu Du Du tiếp tục cầm cây lau nhà lên lau.
Lau được vài cái, Vương quản lí bộ phận nhân sự đã trở lại, nói với Chu Du Du: “Sau này cô không cần lau thang máy, đi dọn dẹp nhà cầu đi.”
Chu Du Du đang khom người lau, nghe nói thế, kinh ngạc ngẩng đầu, rướn cổ lên nhìn quản lí, nhịn không được hỏi: “Anh không sợ tôi lấp WC sao?”
– Vậy cô đi thông cống thoát nước.
Ức chế! Chu Du Du tức giận đến mũi nhăn nhúm! Cô hướng Vương quản lí, nói: “Anh chính là muốn tôi nghỉ việc phải không?”
Vương quản lí nói: “Tôi muốn cô đi sớm rồi! Không đi thì đâm đầu vào tường chết quách đi! Cô nói coi cô làm được trò trống gì? Ngay cả lau cũng không tốt! Không chết chứ để làm gì!”
Chu Du Du đem cây lau nhà vung mạnh, nặng nề mà lau trên mặt đất. Vẻ mặt tức giận.
Vương quản lí sắc mặt trầm xuống, quát hỏi: “Chu Du Du, cô muốn làm gì?”
Chu Du Du mở miệng cười, nói: “Vương quản lí, chuyện anh làm được tôi làm được, chuyện tôi làm được, anh không làm được đâu. Tôi không phải anh tuyển vào công ty, anh muốn sa thải cũng sa thải không xong, nhưng công việc tất cả đều do anh sắp xếp, quản lý nhân sự không dùng người sao cho tốt thì không phải quản lí tốt.” Cô nói xong, lại hỏi dì nhân viên vệ sinh bên cạnh: “Dì, tôi lau không sạch sẽ sao?”
Dì nhân viên vệ sinh thành thật, nghe Chu Du Du hỏi, làm sao cũng không thấy không sạch sẽ, mở miệng trả lời: “Lau sạch sẽ.”
Chu Du Du nói: “Thế đó, tôi lau sàn, không phải lau chân. Tôi đang kéo, người kia đưa chân đụng lên cây lau nhà, còn trách tôi? Làm phiền quản lí nói với cô gái kia, cô ta gây cản trở công việc của tôi, mời cô ta lại đây nói lời xin lỗi.” Ăn miếng trả miếng, mắt đền mắt răng đền răng. Anh kính tôi, tôi kính anh, anh mắng tôi, tôi giữ thể diện cho anh thì tôi đây là đồ ngốc sao? Khinh dưới nịnh trên, cái gì vậy! “Phiền quản lí tránh ra.” Tiếng nói Chu Du Du vừa dứt, cô cây lau nhà lên quăng mạnh về phía trước, quản lí nhấc chân không kịp, trong tích tắc đôi giày sạch sẽ liền đồng cảnh ngộ với cô gái xinh đẹp lúc nãy.