- Hoa Trên Mây
- Không Ngốc Không Hạnh Phúc
- Chương 5: Cảnh sát giao thông bắt tên hung thần đường phố này đi
Sáng sớm, cô mới vừa bước vào bộ phận vệ sinh công ty, khoa trưởng La Quý Vinh liền nói cho cô biết: “Chu Du Du, Hứa Tổng bảo cô đến thì qua phòng làm việc của cô ấy.”
Chu Du Du chưa đến được bao lâu đã phải đi. Vốn Vương Đào yêu cầu cô làm nhân viên vệ sinh đã là không thích hợp. Cô đoán chắc là Hứa Trừng tìm cô, có thể là có sắp xếp khác. Chu Du Du lên tiếng hỏi rõ vị trí chính xác văn phòng của Hứa Trừng rồi đi.
Cô gõ cửa tiến vào văn phòng Hứa Trừng, bất ngờ thấy người ngày đó bị cô làm dơ giày và quần ở cửa thang máy đang ngồi trên ghế sa lon tiếp khách trong phòng làm việc, mắt hồng hồng nước, mũi cũng có chút đo đỏ, tinh thần có chút mệt mỏi, còn… nói thế nào đây, có chút u oán? Chu Du Du ở trong lòng “Ôi mẹ” một tiếng, thầm nói: “Cô gái này, mới hai ngày không gặp, bị ai hại thành như vậy?” Đây không phải văn phòng Hứa Trừng sao? Hứa Trừng đâu? Cô nhìn trái xem phải một vòng, không có người khác a. Ở trong phòng? Cô hỏi: “Hứa tổng tìm tôi?”
Cô gái kia gật đầu, nói: “Ngồi đi.”
Chu Du Du đi vào, ngồi xuống ghế sa lon đối diện cô gái kia, nói: “Cô nhìn có vẻ tinh thần không được tốt.”
Cô gái kia từ từ nói: “Con chó tôi nuôi đã bị mất.”
– Ai chà, nén bi thương. – Chu Du Du biểu cảm đồng tình sâu sắc. Lúc nhỏ chị của cô – Chu Úc cũng nuôi một con chó, sau đó lấy chồng, lúc dắt nó đi tản bộ đã làm thất lạc tìm rất nhiều ngày cũng không tìm được, buồn bực mấy ngày không ăn cơm, bây giờ nhìn đến ảnh chụp con chó kia vẫn còn buồn rầu, lại nhớ nhung: “Chocolate của mình bây giờ không biết thế nào?” Thế nào? Đã đánh mất vài chục năm, cho dù là được người bắt đi nuôi dưỡng thật tốt cũng đã sống đến thọ và chết mất rồi.
– Nó rất ngoan, tôi luôn xem nó như con mà nuôi.
Cẩu mẹ, người đừng thương tâm. Chu Du Du biểu hiện an ủi đồng cảm, hành động chứng tỏ tôi rất hiểu tâm tình của cô, còn xem cô ấy như chị họ Chu Úc lúc trước tiến tới an ủi. Nói một lúc sau, mới nhớ tới mình là đến tìm Hứa Trừng, hỏi: “Không biết Hứa tổng có ở văn phòng hay không?”
Cô gái kia nâng mắt nhìn Chu Du Du, lộ vẻ nghi hoặc.
Chu Du Du buông tay, nói: “Cô xem, tôi vừa đến phòng làm việc cô ấy đã cho gọi tôi, không biết là vì việc gì. Tôi cảm thấy công việc nhân viên vệ sinh này cũng rất tốt, cô ấy không cần ngượng ngùng tránh tôi.” Ngồi nãy giờ, cô cũng đã biết trong phòng làm việc chỉ có hai cô.
– Cô không biết Hứa Trừng? – Cô gái kia cảm thấy hơi ngạc nhiên.
– Thấy qua ảnh chụp, chưa thấy qua người thật. – Chu Du Du nói xong, đem biểu tình khoa trương y như hoa nở của người trên bức ảnh bị chơi xấu, làm theo động tác, vốn là muốn pha trò cho người đẹp cười, kết quả biểu tình của cô gái kia nháy mắt đọng lại.
Một lát sau, cô gái kia mới phun ra một câu: “Thay mặt tôi gởi lời đến chị dâu cô, nói tôi ân cần thăm hỏi cậu ấy.” Lại thêm câu: “Một vạn lần!”
Chu Du Du đảo mắt, kêu lên sợ hãi: “Chị là Hứa Trừng?” Ôi má ơi, gặp thánh thật rồi. Cô kịp phản ứng, “A ha” la to một tiếng, nói: “Con gái mười tám thay đổi hoàn toàn, người xưa thật không gạt người.”
Đôi mắt đỏ của Hứa Trừng trừng Chu Du Du, ánh mắt kia, giống như hận không thể chọc cái xiên lên trên mặt Chu Du Du.
Chu Du Du vô tội, cô làm sao biết cô gái mười tám lại có thể thay đổi hoàn toàn, biến hóa lớn như vậy a! Cô cũng chỉ là bắt chước theo vẻ mặt động tác biểu đạt được chụp lại trong tấm hình kia, không phải đắc tội với ông trời a. Được rồi, mở miệng đắc tội với người ta, cô đoán chừng mình cũng sẽ không tiếp tục được điều chức nữa, trước tiên phải ở bộ phận vệ sinh làm việc đàng hoàng: “Hứa tổng, nếu chị không có phân phó khác tôi đi trước a. Cáo từ, à không, tiểu nhân xin cáo lui.” Ảo não nhanh chóng rút lui.
– Chu Du Du! – Hứa Trừng kêu một tiếng.
Chu Du Du lập tức dừng bước, xoay người nhìn Hứa Trừng, hỏi: “Hứa tổng, chị có gì dặn dò sao?”
– Chó của tôi đâu?
Chu Du Du nói: “Tôi nào biết a!” Cô nháy mắt mấy cái, nói: “Thật là, Hứa tổng, chị không tìm thấy chó, cũng không thể tìm tôi a.”
– Camera tiểu khu chụp được xe của cô đụng phải nó, cô ôm nó lên xe lái đi.
Mẹ ơi! Đó là chó của chị a! Chu Du Du sợ tới mức tròng mắt muốn lồi ra ngoài, thiếu chút nữa cả người nhảy dựng lên.
– Số điện thoại cô lưu lại ở chỗ bảo vệ tiểu khu là số điện thoại của người khác, tôi gọi điện đến nhà chị dâu cô, nói cô không ở nhà. – Hứa Trừng cũng không thể chỉ vì con chó mà trực tiếp tìm tới cửa, mặt mũi biết để đi đâu. Chỉ có thể kinh hồn bạc vía đợi đến thứ hai đi làm, tóm Chu Du Du ở công ty.
Chu Du Du vốn muốn hỏi, anh trai với chị dâu có biết tôi đụng phải chó của chị không? Cô lại nghĩ, nếu họ biết, đã sớm tra hỏi cô tung tích con chó, Hứa Trừng cũng sẽ không chờ tới bây giờ mới hỏi cô, hay là muốn ở công ty đòi chó. Ôi má ơi, đây chính là địa bàn của Hứa Trừng, nếu cô ta đánh cô một trận thì làm sao bây giờ? Cô chỉ còn có thể về nhà khóc: “Anh ơi, em đè phải chó của Hứa Trừng, Hứa Trừng cho em ăn đòn một trận.” Hoặc có thể vì con chó, tìm người đánh lại Hứa Trừng một trận? Hứa Trừng nếu bây giờ đánh cô, cô cũng phải chịu đựng.”Con chó ở Bệnh viện Thú y, chân bị gãy, phẫu thuật, bác sĩ nói phải hơn một tuần mới có thể đón về nhà.”
– Đưa tôi đi.
– Tôi phải làm việc.
– Công ty có người khác lau. – Bản tính kiềm chế vô cùng tốt của Hứa Trừng sắp bị phá hỏng, có dấu hiệu bùng nổ.
– Ờ. – Chu Du Du đáp một tiếng, buộc lòng phải ngoan ngoãn dẫn Hứa Trừng đi tìm chó.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Hứa Trừng vừa nhìn thấy chiếc xe rách rưới Land Rover của Chu Du Du, nhớ đến cảnh đã xem ở camera kia, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, ánh mắt kia giống như hận không thể đập bỏ xe Chu Du Du. Cô thấy Chu Du Du đi mở xe, nói: “Ngồi xe của tôi đi.”
Không nên! Chu Du Du chột dạ sợ Hứa Trừng gài bẫy cô. Chu Du Du nói: “Hay là ngồi xe của tôi đi.” Mở cửa, lên xe, nịt chặt dây an toàn.
Hứa Trừng siết siết chìa khóa xe trong tay, xoay người lên xe Chu Du Du, ngồi vào chỗ lái phụ.
Land Rover, thân xe rộng, không gian lớn, xe trọng lượng lớn, Land Rover khởi động rất yên tĩnh, rơi vào tay Chu Du Du, khởi động kêu vang “Ầm ầm”, rất giống cái xe kéo ba bánh thu gom ve chai các loại, vừa đến đèn xanh đèn đỏ còn có nguy cơ tông vào đuôi xe phía trước, Hứa Trừng sợ tới mức nắm chặt lấy tay vịn, đồng thời làm tăng thêm xúc động muốn phá hủy chiếc xe này. Nếu xe này là của cô, tuyệt đối ngay cả trạm sửa xe cũng không đưa đến, trực tiếp đưa đi báo hỏng.
Chu Du Du dẫn Hứa Trừng đến Bệnh viện Thú y, con chó kia vừa thấy Hứa Trừng, lập tức giãy dụa muốn đứng lên, nhưng bị trói chặt, dậy không nổi, vì thế liền “ư a ư ử” khóc, chân trước liều mạng cào lồng sắt.
Hứa Trừng nhìn thấy cẩu cẩu như vậy, vốn hốc mắt đã có chút đỏ giờ càng đỏ hơn, mở lồng sắt ra đưa bàn tay đến không ngừng vuốt ve đầu con chó, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bảo bối không sợ, bảo bối không đau.” Thấy chân kia bị băng bó đầy vải, đau lòng đến nghẹn ngào. Con chó thấy chủ nhân, dồn sức nhấc đầu chui vào lòng, “Ư ử” mãnh liệt nức nở.
Chu Du Du đứng ở một bên nghiêng đầu nhìn một người một chó, trong lòng muốn ói: Hai người không cần vậy a, cũng không phải tình nhân sinh li tử biệt! Nhưng là người gây họa, cô không dám biểu hiện mình muốn ói. Đồng thời mắt liếc đến trước ngực Hứa Trừng, thầm nói: “Hứa tổng, ngực chị có bị đầu chó cọ bẹp hay không?” Đương nhiên, lời này cô cũng không dám hỏi ra. Cộng với lần đắc tội kia là hai lần, cô cũng không dám đắc tội lần ba.
Xem xét con chó xong, Hứa Trừng nhẹ nhàng thở ra, tâm tư ít nhiều thả lỏng.
Trên đường trở về, Chu Du Du hỏi Hứa Trừng: “Con chó này sao lại đột nhiên nhảy ra đường? Nó nhảy ra quá nhanh, tôi chỉ nhìn thấy bóng trắng thoáng qua một cái, phanh xe cũng không kịp.”
Hứa Trừng đối với việc Chu Du Du phanh xe tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Phanh xe của cô cũng nên đưa đi kiểm tra tu sửa.” Không chỉ là phanh xe, cô thấy ngay cả xe cũng nên đổi.
Chu Du Du mếu máo, nói: “Xe vẫn còn mới, xe của anh là xe cơ quan, tôi lái không hợp.”
Hứa Trừng nói: “Việc này cũng không thể trách cô. Bảo bối vốn thích đuổi theo xe, trước kia mang nó ra khỏi nhà luôn luôn buộc dây. Mấy ngày nay mới đổi bảo mẫu, cô ấy quên đóng cửa lớn nên bảo bối chạy ra.”
Chu Du Du tỏ vẻ: “Đó là do tôi xui xẻo.”
Hứa Trừng im lặng.
Chu Du Du nói tiếp: “Chị xem tôi đang yên đang lành lái, hoàn toàn tuân thủ luật giao thông, cả tốc độ cũng chuẩn, con chó này tự mình chạy tới để tôi đè lên, tốt rồi, tôi trở thành người gây chuyện. May mà đụng phải chó, nếu đụng phải người…” Không cần biết trách nhiệm có phải là của cô hay không, nếu đụng phải người cô phải bồi thường. Cô tìm ai khóc oan nói rõ lí lẽ đây?
Hứa Trừng buồn bực trừng Chu Du Du. Cô đụng phảichó của tôi, nên trách tôi sao? Chu Du Du nếu đụng phải chính là người nhà cô, cô đời này không để yên cho họ Chu kia.
Chu Du Du nói: “Ai, chị nói xem tại sao tôi gặp phải chị, đều y như rằng gặp chuyện xui xẻo vậy? Tôi đến kho hàng công cộng làm, cho tôi ngồi cái ghế dựa rách nát. Tôi đổi cái ghế ngồi khác, ngồi chưa được bao lâu, nói cái ghế kia là của chị, Vương quản lý chửi mắng tôi một trận ngay tại đó đưa tôi đi khoa vệ sinh làm nhân viên vệ sinh. Tôi ở bộ phận vệ sinh, đang yên đang lành ở cửa thang máy ra sức lau chùi, chị vừa ra tới, đá lên cây lau nhà, tôi còn không kịp phản ứng, lại gầm lên với tôi, nói cây lau nhà của tôi đụng phải chị. Thật vất vả mới không ở công ty, tôi không phải là muốn mua nên chạy tới xem nhà mới sao? Ôi, chó của chị không trông tốt buộc tốt xông lại chui vào bánh xe tôi, tôi còn phải lưng mang tai tiếng gây tai nạn giao thông, đem chó của chị đi chữa trị.”
Hứa Trừng nắm tay, muốn bóp chết Chu Du Du. Cô nói: “Cái ghế tôi không phải đã nói cho cô sao? Bộ phận nhân sự xử lý cô như thế nào, đó là chuyện của Bộ phận nhân sự. Quản lý kho hàng, đồ vật bên trong kho hàng cô không hỏi đã tự ý lấy dùng riêng, vốn là cô không đúng, Vương Đào xử lý cô, không có gì đáng trách. Vệ sinh hành lang cửa thang máy, cửa thang máy mở ra có âm báo cô không nghe được sao? Cho dù là tôi đá lên cây lau nhà của cô, tôi có oán giận trách cứ cô không? Không phải đã không truy cứu cô sao? Đè bẹp bảo bối, tôi nói việc này không trách cô, cũng đã giải thích nguyên nhân với cô.”
Ai da, chị này thật giỏi ăn nói a, đối chọi gay gắt một bước cũng không nhường. Chu Du Du nói: “Cho nên, những điều này là lỗi của tôi.” Cô nháy mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Trừng hỏi: “Cho nên chị gặp được tôi là chị không may?”
– Coi chừng! – Hứa Trừng kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng dùng sức kéo tay phanh. Bỗng “Két” một tiếng phanh xe vang lên, xe ngưng lại, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe phía trước. Hứa Trừng hoảng sợ kêu lên: “Đèn giao thông! Cô không thấy sao?” Thảo nào xe này vỡ thành như vậy! Thảo nào chó nhà cô bị đụng! Hứa Trừng muốn đánh chết Chu Du Du trừ hại cho dân! Cô đúng thật là hung thần đường phố! Cảnh sát giao thông! Cảnh sát giao thông ở đâu!