- Hoa Trên Mây
- Không Ngốc Không Hạnh Phúc
- Chương 8: Gặp phải ma men không vật ngã nổi
Người ta nói sống ngày nào hay ngày ấy, cô nếu đã lên làm Phó Tổng tài, lão bản lại có ý không để cho cô nhàn rỗi, cô dám nghỉ ngơi sao? Đi làm vội, tan tầm còn phải xã giao? Đồng nghiệp tiếp đãi khách hàng, người mời cùng là cấp bậc Phó Tổng, vả lại cả một đám đồng nghiệp cùng đi, cô có thể không biết xấu hổ mà từ chối sao?
Tan việc, Chu Du Du còn một đống văn kiện báo cáo phê bình chưa xem xong, nhìn chằm chằm đống văn kiện báo cáo kia hồi lâu, đến khi đống báo cáo được cô xem thủng, cô mới buông tha bản báo cáo kia, đóng góp một phần ý kiến và đề nghị của mình, kết thúc công việc. Bảy giờ rưỡi, Chu Du Du lái cỗ xe Porche mới tinh chói chang đến khách sạn, chiếc xe thể thao cỡ nhỏ tốn ba trăm vạn, toàn thân đỏ thẫm, đỏ đến nỗi khi Chu Du Du thấy nó liền muốn cởi hết, chỉ mặc một bộ nội y đỏ vây quanh Porche khiêu vũ ba vòng kích thích. Đương nhiên, cô không dám! Tin tức trang nhất, xì căng đan trang nhất chẳng hạn, cô tuyệt không dám dính tới, dính tới thì không nổi sống a, dính vào không chết cũng trầy da tróc vảy a! Kết quả là, Chu Du Du tiểu thư hận không thể một thân trần truồng đi nhanh về phía trước, cuối cùng vẫn là mang vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên tươi cười đi dự tiệc.
Mới nhậm chức, đồng nghiệp để cho cô lo liệu tiệc rượu chào đón, nói là chào đón đồng bào xa quê về nước phát triển, nhường Chu tiểu thư bàn ăn nhất phẩm văn minh Trung Quốc.
Thời điểm nhập tiệc, mọi người đặc biệt nhã nhặn, đoan trang, thận trọng mà không mất đi sự niềm nở.
Mười phút sau, sự thận trọng dần dần biến mất, nhiệt huyết nóng lên.
Nửa giờ sau, Chu Du Du vọt vào toilet để nôn, khoảnh khắc cô ôm bồn cầu cô mới hiểu được văn hóa uyên thâm của Trung Quốc, muốn tạo mối quan hệ trong bàn tiệc văn minh yêu cầu tiên quyết là —— cần phải uống rượu!
Tình cảm thắm thiết, một hơi cạn sạch! Tình cảm hời hợt, một ly rồi thêm một ly.
– Chu tổng, cô thật không hiểu phép tắc, chỉ uống có một chút như vậy, khinh thường người khác có phải không?
Mới đến, tôi nào dám xem thường ngài, đường đường là Phó Tổng tài Điều hành khu vực Trung Quốc! Tình cảm thắm thiết, một hơi cạn sạch.
– Chu tổng, tôi mời cô một ly, cạn! Cạn một cái hết sức mình!
Chu Du Du nhìn thấy người ta một hơi ngã ly uống sạch, chỉ ngây ngốc nháy mắt mấy cái, cô dám không uống sao?
– Chu tổng, tôi có mắt không nhìn được Tần Sơn*, mượn chén rượu này hướng cô tạ tội, cô nếu có ý muốn tha thứ cho tôi, hai chúng ta uống hết chén rượu này. Cô nếu không muốn tha thứ cho tôi, tôi Vương Đào sẽ quỳ gối trước cô!
* Tần Sơn: thị trấn thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Là một nơi đông đúc giàu có, sông ngòi rộng lớn, địa hình bằng phẳng, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú.
Ôi mẹ, anh đường đường là một quản lí lại trước mọi người quỳ gối với tôi, tôi không muốn sống nữa sao? Chu Du Du vội vàng ngước lên trời, uống sạch rượu!
– Chu tổng, tinh thần cô thật chuyên nghiệp… – Động tác đưa ngón cái dựng lên, nói: “Tinh thần chuyên nghiệp không còn gì để nói, tôi bội phục cô, một ly này mời cô, hai ta cùng cạn.”
A, hai ta cạn ly! Chu Du Du nghe được bốn chữ cuối cùng kia, nghĩ đến ly rượu phải uống sạch, dù thế nào đi nữa trên cái bàn tiệc này, sẽ không có việc chỉ uống một ngụm hoặc uống nửa ly, tất cả đều phải cạn sạch. Chu Du Du nghe thấy “Chu tổng”, “Cạn ly”, chứng kiến một ly rồi lại một ly rượu đưa tới, lần lượt trưng vẻ ra mặt tươi cười, sau đó một chuyến rồi lại một chuyến vọt vào toilet, tiếp tục trở lại chỗ ngồi, cơ hồ muốn gục luôn trên ghế, bùi ngùi hữu khí vô lực, bàn rượu văn minh nước ta quả nhiên không tầm thường, rất khác với tiệc rượu Party nước ngoài. Cô đã uống hết bao nhiêu rượu rồi? Chu Du Du đang định tính số ly rượu đã uống, người bên cạnh lại đứng lên mời rượu, một ly rượu tràn đầy đưa đến tay của cô, lại là một lần cạn sạch. Chu Du Du nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, cô đã no căng a! Cô chỉ mới ăn có hai miếng rau! Không phải tới để dùng cơm sao? Như thế nào lại thành uống rượu a!
– Chu tổng, say rồi sao? – Một giọng nói truyền đến, Chu Du Du mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của soái ca ở bộ phận Quan hệ Công chúng. Ơ? Thiếp đi? Chu Du Du nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nói: “Không sao.” Soái ca này tửu lượng thật tốt, uống rượu như uống nước lã. Chu Du Du mở to đôi mắt lờ mờ nhìn một vòng mọi người trên bàn, bọn hắn đang tính chuốc rượu cô sao? Những người này là những nhân vật cấp cao trong công ty, còn có hai soái ca của bộ phận Quan hệ Công chúng bồi rượu. Cô nháy nháy mắt, không cho mí mắt nặng như chì khép lại, cảm thấy một trận buồn nôn, “vút” một cái, lại chạy vào toilet, nôn tung toé ra bên ngoài đến chảy cả nước mắt.
Nôn xong, Chu Du Du cảm thấy thanh tỉnh được một chút, rửa mặt, sửa sang lại hình dáng, đi ra ngoài. Cô cảm thấy được, việc này với phong tục của tất cả các nước trên thế giới đều không giống nhau, giao tiếp xã hội và phong tục có giống nhau thì không giống với bàn rượu văn minh Trung Quốc, thật đúng là độc thụ nhất xí*.
* Độc thụ nhất xí: chỉ dựng một lá cờ, ẩn dụ thú vị, độc đáo.
Những người cấp cao trong công ty, ở đây chuốc rượu cô, dùng bộ dạng giả tạo nói chuyện với cô, để ý đến chức vụ cô đang giữ, còn muốn kết giao bằng hữu để nhờ vả. Lần lượt từng gương mặt hiện lên trước mắt cô, muôn vàn bộ dạng, tâm tư hỗn tạp đủ loại, Chu Du Du cảm thấy như đang nằm mơ giữa ban ngày!
Rượu trên bàn còn chưa uống, cả đoàn người di chuyển đến. Vẫn tiếp tục uống rượu, mới đầu là uống rượu trắng, bây giờ chuyển sang rượu vang đỏ với bia.
Âm nhạc vang lên, đi ra là một tiểu thư cùng một công tử, mỗi người ôm một cái micro hát, hút thuốc khói bay lượn lờ, trong phòng, có người hát, có người nhảy phụ họa.
Ngồi bên cạnh Chu Du Du là một người dễ nhìn, xem ra tuổi không quá hai mươi ba, trắng trẻo, khi cười lộ hàm răng trắng bóc, Chu Du Du vỗ vỗ mặt của hắn, nói: “Anh nên tắm nắng, đường đường là nam nhân, da trắng rất nhục nhã!”
Lúc nãy uống đến lên bờ xuống ruộng như vậy, không thể không uống, đến lúc này, Chu Du Du đã uống không ít, uống đến ngồi thẳng cũng lắc lư. Cô cũng không phải là chưa từng chơi đùa điên cuồng, cũng hay đi quán bar với vũ trường, cùng mọi người uống đến say bét nhè cũng đã rất nhiều lần. Nhưng bây giờ cô rất ít uống rượu như vậy, gặp gỡ bạn bè cũng không phải cả đám người tụ tâp uống rượunhư vậy, bọn họ rất coi trọng lễ nghi, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, không uống rượu chỉ gặp gỡ trò chuyện, thể hiện rõ qua quan điểm và tầm nhìn, nhờ bữa cơm này, Chu Du Du thấy được tửu lượng cao nhất là vương đạo. Uống đến cô hận không thể luyện “Lục Mạch Thần Kiếm” ngay bây giờ, rượu vào bụng theo ngón tay út chảy ra. Cô luôn luôn không hiểu, Đoàn Dự làm như thế nào mà ngón út có thể phun rượu ra được? Kim Dung như thế nào nghĩ ra được a!
Người ta nói rượu có thể mất lý trí! Chu Du Du cho rằng, người uống đến say đều còn vài phần lý trí và năng lực suy nghĩ, mượn rượu làm càn mới là thật. Cơ mà, cô cảm giác mình đã uống nhiều quá rồi! Đi đứng cũng không xong, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật dễ làm người khác nổi lên dục vọng và giảm thiểu khả năng tự điều khiển.
– Chu tổng, đêm nay tôi đãi, cô cứ thoải mái chơi đùa. Cô cứ yên tâm, đêm nay tất cả mọi người đều có phần, ra khỏi đây, ai cũng sẽ không nhớ rõ đêm nay đã vui chơi như thế nào.
Chu Du Du cầm ly rượu, ngồi trái ngồi phải cô là hai soái ca lúc nãy, đầu tóc đều đã loạn thành cái ổ gà, bộ tây trang cũng đã nhăn nheo xốc xếch, mà thân người vẫn còn ngồi được nghiêm chỉnh, dáng vẻ ngồi dường như chưa say. Cô không thích uống rượu, uống say dễ dàng nghĩ lung tung, cũng dễ phóng túng bản thân. Hai soái ca kia bồi ở bên cạnh, ân cần rót rượu rồi đưa rượu, thỉnh thoảng trêu trọc bắt chuyện. Chu Du Du nhân lúc mình còn lý trí, nói: “Chờ tôi chút.” Cô loạng choạng đứng dậy, cầm điện thoại, thấy toilet có người, đi ra ngoài gọi cho Mã Tuệ Lâm: “Lâm, cô kêu hai người lại đây, lát nữa đón tôi trở về, tôi có uống chút rượu, lái xe không được.” Nói xong, đọc địa chỉ, nhấn nút ngắt cuộc gọi, không đến hai phút, liền bị đồng nghiệp công ty mời về.
– Chu tổng cô muốn nghỉ ngơi không, ở đây có phòng cho khách.
– Cô đi làm không phải rất bận rộn sao? Cô đảm đương chức vị này nhất định rất bận rộn, hết giờ làm nên thả lỏng, để cho người ta thay cô xoa bóp mát xa thật tốt. Trên lầu có phòng tắm hơi, nếu không thì tôi dìu cô đi đến đó mát xa?
Chu Du Du chỉ muốn ngủ! Nhưng cô sợ ngủ một giấc tỉnh dậy, nằm bên cạnh là hai gã đàn ông. Sau đó, có đồng nghiệp sang uống rượu nói chuyện phiếm, nói chuyện kinh doanh, nói chuyện hạn chế trong công việc, chuyện xã hội, quan hệ, linh tinh các thứ, Chu Du Du lại uống thêm nhiều rượu.
Chờ đến ba giờ sáng, từ trong phòng đi ra ngoài, Chu Du Du đứng thẳng người cũng không nổi, nhưng chuyện đầu tiên cô làm khi ra ngoài là chạy vào toilet, lần này không phải đi nôn mửa, mà là sửa sang lại ngoại hình của mình. Uống rượu không sợ, uống rượu thất thố mới thật là đáng sợ.
Chu Du Du sửa sang đầu tóc loạn như ổ chim lại thật tốt, quần áo cũng sửa sang lại chỉnh chỉnh tề tề, lúc này mới lảo đa lảo đảo từ toilet đi ra ngoài.
– Chu tổng, tôi dìu cô. – Quản lí Bộ nhân sự Vương Đào đứng đợi, mặt đỏ như bị người ta mỗi bên tát hơn chục cái tát, lỗ tai nhưng sắp rơi máu.
Chu Du Du khoát khoát tay với Vương Đào, tiếp tục đi lên phía trước. Cô nói thầm: “Để anh dìu tôi còn không bằng tự mình trở về cho an toàn.” Cô không thấy A Lâm phái người tới, đi ra đại sảnh lầu một ngồi chờ.
Người ta nói để người ở khách sạn lái xe đưa cô về, cô không đồng ý. Cô không phải đã say rồi sao? Lỡ như đưa tới một người không đáng tin ở trên đường trở về nếu xảy ra việc gì thì làm sao bây giờ?
Chu Du Du đang mệt mỏi tâm tí mơ mơ màng màng, đột nhiên một thân người đi đến trước mặt cô, hỏi: “Chu Du Du, sao cô lại tắt điện thoại?”
Chu Du Du lấy điện thoại di động ra nhìn, sao lại như vậy, điện thoại bị tắt nguồn. Chu Du Du khởi động lại máy, hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Mã Tuệ Lâm. Cô mới vừa nhìn xong đống cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, bên kia Mã Tuệ Lâm lại tiếp tục gọi tới, giọng nói gấp gáp! “Chu tiểu thư, cô hiện giờ thế nào rồi? Không có sao chứ? Tôi đã qua đón cô, khách sạn cô nói họ bảo chín giờ mọi người đã dùng cơm xong rồi!” Meo meo cái con mèo, chị đây lại báo sai địa chỉ. “Tôi không sao.” Chu Du Du vô cùng bình tĩnh đáp: “Tôi chờ cô đến đây.” Nói xong, lại cúp điện thoại, hoàn toàn không để ý tới lần này mình vẫn chưa báo địa chỉ.
* Meo meo cái con mèo: một từ mắng chửi nhưng đáng yêu.
Bên cạnh, một giọng nói vang lên: “Mã tiểu thư, cô đừng lo lắng, tôi bây giờ đang ở bên cạnh Chu Du Du. À, không cần, cô không cần kêu người tới, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Chu Du Du nghe được giọng nói bên cạnh kia rất quen tai, cô ngẩng đầu nhìn, đầu óc nặng trĩu mơ hồ nhận ra người nọ hình như là Hứa Trừng. Chu Du Du kêu lên: “Ô, Hứa đại lão bản, chị như thế nào lại ở đây?” Thấy được Hứa Trừng, tất cả phòng bị đều bỏ xuống. Cô cũng không tin Hứa Trừng sẽ mang cô đi bán!
Hứa Trừng giận dữ liếc Chu Du Du một cái: Còn không phải tại cô! Tôi đang ở trong chăn ngủ say, đang mộng đẹp, cô tại sao lại mất tích! Mã Tuệ Lâm đến nhấn chuông cửa, nói cô buổi tối đi dự tiệc của công ty, còn uống rượu không biết cô bây giờ ở đâu, nhờ tôi hỏi thăm! Hai giờ sáng mới tìm được cô! Chu đại tiểu thư cô thật lớn mật a! Hứa Trừng không nói hai lời, một tay bắt lấy cánh tay Chu Du Du để lên vai của mình, định dìu đi.
Nhưng sức của Hứa Trừng yếu! Yếu hơn Chu Du Du.
Chu Du Du chân cẳng mềm nhũn a, vừa thấy có người đỡ cô, nhất thời không muốn đi, thân người nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên lưng Hứa Trừng.
Hứa Trừng thế nào chịu được cô đè a! Cân nặng một trăm mười lăm cân, không dưới a! Cứ như vậy không hề báo trước đột nhiên đè trên lưng cô! Bắp chân của cô run lên, trọng tâm cơ thể bị lệch, cả Chu Du Du và cô đều ngã trên nền nhà đại sảnh! Đau a! Mất mặt a! Bên cạnh còn có bảo vệ trị an và quầy lễ tân! Hứa Trừng chật vật đứng lên, lúng túng đến không chịu nổi, hận không thể đá cho Chu Du Du mấy cái, kết quả, cô vừa nhìn tên đầu sỏ gây chuyện kia, nha, thế nhưng đang lăn chục vòng trên mặt đất, thân mình lật một cái, chân căng dang ra ngủ thiếp đi! Sắc mặt của Hứa Trừng, từ trắng chuyển sang xanh, hận không thể chôn Chu Du Du xuống đất mười tám tầng để cô vĩnh viễn biến mất.
* 1 cân = ½ kg.