Chương 1: Gọi hai tiếng “chồng” nghe một chút
“Cô giáo?”
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào cô gái cao gầy ở bên đường, sau đó vô cảm quay mặt đi, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay lái.
Cách một lớp cửa kính nên Tả Thanh Xán không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Hoan, nhưng chiếc xe BMW màu đỏ ở trước mặt thì đúng là “vật để cưỡi độc quyền của Tần Hoan” trong miệng chủ nhiệm khoa.
Tóc mái của cô lập tức nhảy nhót trên đỉnh đầu: “Đúng đúng đúng! Bạn học Tần, tôi là giáo viên dạy Lịch Sử mới nhậm chức hôm nay, tôi được chủ nhiệm khoa giao nhiệm vụ tới mời em tham gia Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường!”
Nói xong, Tả Thanh Xán mới phát hiện động tác của mình hơi bất ổn, ý cười trên môi cũng bị đè ép xuống ngay lập tức.
Tần Hoan không trả lời ngay, nhưng chủ nhân chiếc xe BYD mui trần màu đen ở bên cạnh đột nhiên nâng cửa kính xe lên, để lộ đôi mắt to tròn với lớp trang điểm rất đậm: “Đây là lần thứ mấy rồi? Vậy mà tên Trần hói đầu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định! Có buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thôi mà cứ nhất quyết phải mời Tần đại tiểu thư lên sân khấu? Ông ta tưởng mình lớn mặt lắm hay sao!”
Tả Thanh Xán nhớ tới cái đầu bóng loáng của chủ nhiệm khoa, cô cảm thấy ba chữ “Trần hói đầu” này vô cùng chính xác. Nhưng vừa nghe được mấy câu sau, trong lòng cô không nhịn mà than thở, sau đó vội vàng lùi lại hai bước, ra vẻ bình tĩnh nhìn vào chiếc BMW, hét lớn: “Không sao! Bạn học Tần! Em không tới Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng không sao! Tôi sẽ ủng hộ cho em, cùng nhau cố lên!”
Cô cảm thấy giọng điệu của mình đã đủ chân thành và nghiêm túc, nhưng không ngờ cửa kính xe BMW bất ngờ bị kéo xuống!
“Tôi… Nếu bạn học Tần không đi, vậy tôi có việc phải đi trước!” Ngay cả mặt Tần Hoan cũng chưa thèm nhìn, Tả Thanh Xán đã lập tức quay đầu chạy đến trạm xe buýt.
Động tác đi bộ biến thành chạy chậm.
Đang chạy chậm, ngay lập tức chuyển sang chạy như điên.
Không phải do cô sợ, mà cái tên Tần Hoan này vô cùng khủng khiếp.
[Con gái của Chủ tịch Hội đồng nhà trường] – Cái tên nói lên tất cả.
[Kẻ huỷ diệt giáo viên trong truyền thuyết] – Tính đến nay đã có mười ba giáo viên bị đuổi việc vì đắc tội với cô ấy, nghe nói trong đó có chín giáo viên bị toàn bộ các trường đại học cạch mặt, chỉ có thể bỏ nghề.
[Đại ma vương thích đua xe nổi tiếng nhất trong các trường cấp ba ở thành phố A] – Hút thuốc uống rượu uốn tóc xăm trổ, mọi thứ đều có đủ, hơn nữa còn lái xe nhanh đến mức có tiếng không muốn sống.
Người nào ở đây mà không biết, cứ đến mười một giờ đêm, trường đua xe kéo ở vùng ngoại ô phía Tây này chính là thiên hạ của Tần Hoan?
Nhưng… Tại sao cô lại gặp được thánh trốn học này chứ!
Rõ ràng… Rõ ràng hai người không có khả năng xuất hiện cùng một lúc! Dù sao thì ngày nào Tần Hoan cũng trốn học, cô lại không phải chủ nhiệm lớp Tần Hoan, hai người có chạy qua tám cái cột cũng không liên quan gì đến nhau!
Quả nhiên, cô không nên chuyển đến trường này dạy học. Trường học lúc trước thật sự rất tốt, học sinh ngoan ngoãn nghe lời, lãnh đạo cũng không quá khắt khe, căn bản không giống cái trường này, chỉ vì đi muộn có mấy phút mà chủ nhiệm khoa bắt cô tới vùng ngoại ô phía Tây, gọi một kẻ có bối cảnh vô cùng lớn tới tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hay cái quỷ gì đó?
Tả Thanh Xán hối hận đan xen, hận không thể nộp đơn xin từ chức ngay lập tức, sau đó chọn bừa một trường ở thành phố A để dạy.
Với kinh nghiệm hai năm giảng dạy của cô, có không ít trường học muốn cướp cô về.
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Xán quyết định chủ động từ chức, đang định gọi điện cho chủ nhiệm khoa, thì chiếc xe BYD mui trần màu đen khi nãy liền chạy chậm bên cạnh cô.
“Người đẹp, cô nhìn xinh đẹp thế này, tội gì phải lẩn quẩn với công việc giáo viên chứ? Vừa nghèo vừa mệt lại còn bị mắng, hay là cô đồng ý làm tình nhân của tôi đi! Cho dù là trên giường hay bên dưới, tôi đều có thể thoả mãn cô!”
Người phụ nữ đeo kính râm ngồi trên ghế lái, mỉm cười nhìn Tả Thanh Xán, mái tóc ngắn màu đỏ tươi trên đầu vừa nồng cháy lại vừa khoa trương.
Tả Thanh Xán chỉ cảm thấy màu tóc lòe loẹt của cô ấy đâm vào mắt mình, cô vội vàng che mắt lại, trốn sau trạm xe buýt. “Haiz, nơi này nhiều muỗi quá, bạn học này, tôi bị dị ứng với muỗi nên phải đi trước đây…”
Người phụ nữ đẩy kính râm lên, nhướng mày: “Cô mắng tôi là muỗi?”
Tả Thanh Xán: “…”
Mạch não của người này có vấn đề phải không?
“Alo? Ông xã tới rồi sao? Anh đang ở trước hả? Được, em tới ngay đây…” Tả Thanh Xán nhấc điện thoại di động lên giả bộ nghe máy, đồng thời nở một nụ cười áy náy với người phụ nữ đeo kính râm. “Ngại quá, chồng của tôi tới đón rồi, tôi phải đi trước…”
Không đợi cô nói xong câu cuối, chiếc BMW màu đỏ đã lái qua đây, vững vàng dừng lại trước mặt BYD màu đen. Ngay sau đó, cửa ghế phụ được mở ra, một giọng nói dễ nghe truyền tới: “Lên xe.”
Tả Thanh Xán: “…”
Hai người này bị sao vậy?
Dĩ nhiên cô không dám lên xe của Tần Hoan, càng không dám ở lại chỗ này để mặc người phụ nữ đeo kính râm kia đùa giỡn, vậy nên cô chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước.
Đáng tiếc giọng nói dễ nghe từ trong chiếc BMW đỏ lại truyền tới, giống như tiếng trời.
“Bây giờ cô lên xe, thì em có thể xem xét lại chuyện tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.”
Người thông minh như Tả Thanh Xán, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu này… Nếu bây giờ cô không lên xe, thì có lẽ mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc Tần Hoan vắng mặt trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường…
Đắc tội với Tần Hoan cũng không phải việc gì tốt, dù sao thì sau khi tốt nghiệp cô mới chỉ làm giáo viên được hai năm, không hề có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì khác, nếu lỡ mà bị các trường đại học cạch mặt thì thật sự không tìm được công việc thích hợp khác…
Cô đứng tại chỗ do dự hai giây, cuối cùng vẫn quyết định chai mặt ngồi vào ghế phụ của chiếc BMW màu đỏ.
Người phụ nữ đeo kính râm không cam lòng, cô ta đuổi theo chất vấn: “Tần Hoan! Vợ bạn không thể động, rõ ràng tớ nhìn trúng cô ấy trước…”
“Lâm Cẩm Ca, hoá ra cậu cũng biết vợ bạn không thể động, chẳng lẽ lúc nãy cậu không thấy cô ấy nghe điện thoại hay sao?” Tần Hoan ngẩng đầu liếc nhìn người phụ nữ đeo kính râm ngoài cửa xe, sau đó chợt nghiêng nửa người qua, túm chặt một đầu dây an toàn, cẩn thận thắt lại dây an toàn giúp Tả Thanh Xán.
Cơ thể của Tả Thanh Xán cứng đờ lại, cô vô thức ngồi thẳng người, không dám nhúc nhích.
“Cái đó rõ ràng là cô ấy tự bịa ra…” Lâm Cẩm Ca gân cổ, nhìn vô cùng tức giận.
Nhưng Tần Hoan lại mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng Tả Thanh Xán. “Bà xã, cô ấy không tin em. Hay là em gọi lại hai tiếng ông xã cho cô ấy nghe một chút?”
Lúc này Tả Thanh Xán mới thấy rõ dáng vẻ của Tần Hoan… Một nữ sinh có làn da trắng nõn, mái tóc đen dài, vô cùng xinh đẹp.
Uốn tóc xăm trổ, hay trang điểm lòe loẹt gì đó đều không có.
Nữ sinh trước mặt vô cùng sạch sẽ, dáng người cao gầy kết hợp với chiếc áo gió thể thao, khiến cô ấy trông vừa mạnh mẽ lại vừa ngầu. Khi cười rộ lên, cặp mắt đào hoa kia càng khiến tâm người ta trở nên ngứa ngáy.
Khuôn mặt của Tả Thanh Xán đỏ lên, thậm chí vành tai còn đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu. Nhưng cô không biết Tần Hoan muốn làm gì, vậy nên dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.
Đôi mắt của Tần Hoan sâu không thấy đáy, đột nhiên cô ấy quay đầu nhìn Lâm Cẩm Ca: “Cậu dọa vợ của tớ sợ rồi này.”
Lâm Cẩm Ca: “…”
Tả Thanh Xán: “…”
Mặc dù biết Tần Hoan đang giúp đỡ mình, nhưng Tả Thanh Xán vẫn thấy hơi lạ.
Lạ từ chữ vợ, cho đến dáng vẻ ưu tú này của Tần Hoan…
Đại ma vương của trường cấp ba thành phố A trong truyền thuyết sao có thể có dáng vẻ của một nữ sinh ngoan ngoãn như vậy? Hơn nữa tại sao cô ấy lại thân thiện với cô đến thế?
Tả Thanh Xán đã sớm quen với mấy lời trêu đùa, cô dứt khoát mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tư thế nghiêm túc giống như lão tăng ngồi thiền.
Nhìn thấy sự bình tĩnh có chủ ý của Tả Thanh Xán, trong mắt Tần Hoan không ngăn được ý cười.
Rõ ràng là một người rất thú vị, nhưng lại cố tình vào vai một giáo viên già.
Nhưng giả vờ cũng giả vờ không giống, nhìn cô giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn, rất buồn cười.
Đúng là… Rất dễ khiến người khác muốn trêu đùa một phen…
Vậy nên, Tần Hoan trực tiếp khởi động xe, bỏ quên người bạn tốt ở phía sau, đồng thời mở miệng nói: “Cô không cảm ơn em sao?”
Cuối cùng Tả Thanh Xán cũng có cơ hội được nói, trong thời gian ngắn như vậy, cô đã quên mất “mấy lời nói bất lịch sự” khi nãy của Tần Hoan, cô vội vàng kéo cánh cửa xe chưa kịp đóng lại, nhân tiện nói lời cảm ơn. “Cảm ơn bạn học Tần đã giải vây giúp tôi! Cô cứ thả tôi xuống trạm xe buýt đằng trước là được, dù sao thì trận thi đấu đêm nay cũng sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh tránh để chậm trễ em thi đấu…”
“Cạch” một tiếng, âm thanh khoá xe chợt vang lên trên xe, khiến cho nụ cười trên khuôn mặt của Tả Thanh Xán lập tức cứng đờ.
“Bạn học Tần không cần khoá đâu, khoảng cách từ đây đến trạm xe buýt tiếp theo, rất an toàn nha…” Cô lắp bắp mở miệng, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng không còn giữ được nữa.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Tần Hoan liếc nhìn Tả Thanh Xán, khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô, khoé môi của cô ấy cong lên: “Nếu không khoá lại, cô chạy mất thì phải làm sao bây giờ…”
Trong lòng Tả Thanh Xán hoảng sợ, cô có cảm giác lạnh buốt từ cổ đến ngón chân!
Này… Đây là muốn trói buộc cô hay sao!
Đáng giận là khi nãy cô lại nuối tiếc không chạy, thậm chí còn coi bản thân như đồ ăn mà dâng tới trước mặt Tần Hoan!
Biết trước như vậy Tả Thanh Xán đã chẳng làm, đang định tông cửa bỏ chạy, thì nhìn thấy có năm chiếc siêu xe bật đèn pha sáng trưng bất ngờ xuất hiện trước kính chắn gió.
Hoá ra Tần Hoan đã lái chiếc BMW màu đỏ rẽ vào một góc, cuối cùng quay lại điểm bắt đầu của tuyến đường đua.
“Em có một ý tưởng. Đêm nay cô giáo trở thành bạn đồng hành nữ của em được không? Nếu đêm nay em thắng trận thi đấu này thì em sẽ tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Lúc đó dĩ nhiên chủ nhiệm khoa sẽ không làm khó dễ cho cô nữa.”
Giọng nói của Tần Hoan đã kéo suy nghĩ trên trường đua siêu xe của Tả Thanh Xán quay lại.
Cô lấy lại bình tĩnh, trong đầu đột nhiên hiện lên danh hiệu “Nhà vua ở ngoại ô phía Tây” và “Đại ma vương đua xe” của Tần Hoan.
Trong truyền thuyết, Tần Hoan chính là nhân vật liên tục đạt giải quán quân trong các cuộc đua lớn hàng năm, lúc này chắc hẳn cũng không có ngoại lệ, đối với cô ấy, chức quán quân cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi!
Nhưng, khi đối mặt với những điều kiện hấp dẫn như vậy, Tả Thanh Xán vẫn châm trước câu nói: “Thật ra buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng không có gì thú vị, nếu có thời gian, bạn học Tần vẫn nên làm những việc mình muốn làm… Còn chuyện bạn đồng hành nữ gì đó, tôi vẫn chưa làm…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, thì tiếng còi bên ngoài cửa sổ bất ngờ vang lên.
Cùng lúc đó, bảy chiếc siêu xe, bao gồm cả BMW màu đỏ và BYD màu đen đã lao nhanh giống như một mũi tên.
Tiếng động cơ vang lên, một cú huých mạnh ngay lập tức quét qua phần lưng của Tả Thanh Xán. Khúc cua cách đó hơn chục mét đập vào mắt, khiến cô sợ đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, chỉ có thể trơ mắt nhìn những bức tường đằng trước lao về phía mình, sau đó dần áp sát với khúc cua ở trước mặt.
“Lúc nãy cô định nói gì thế?” Tần Hoan chợt mở miệng, trong giọng nói để lộ sự khó hiểu, nhưng khóe miệng lại che giấu ý cười.
Tả Thanh Xán không quan tâm đến những lời Tần Hoan vừa nói, cô chỉ kịp nắm chặt lấy phần dây an toàn, cả khuôn mặt trắng bệch thành tờ giấy, nhìn giống như con thỏ con bị dọa cho hoảng sợ.
“Cô giáo?”
Thấy Tả Thanh Xán không trả lời, Tần Hoan chỉ đành quay đầu lại nhìn cô.
Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của chiếc BMW màu đỏ đã chậm lại, cuối cùng vững vàng ngừng lại ở ven đường.
Sáu chiếc siêu xe nhanh chóng vượt qua BMW màu đỏ, chỉ nghe thấy một vài tiếng cười vô cùng kiêu ngạo.
“Ha ha ha… Hôm nay Tần Hoan không đua được nữa rồi! Mọi người phóng nhanh lên! Cướp lấy vị trí số một của cô ấy…”
“Xông lên!”
“Cuối cùng thì bổn thiếu gia cũng được làm quán quân! Mấy người hôm nay không được phép tranh giành với tôi!”
“Với kỹ thuật lái xe của cậu mà đòi làm quán quân sao? Vượt qua được bổn đại gia đi rồi nói!”