3. Điên rồ
Về chuyện hai người họ quen nhau, bản thân câu chuyện chẳng có gì đặc sắc, nên ở đây sẽ kể ngắn gọn.
Hai cô gái lớn lên trong hai trại trẻ mồ côi khác nhau, cùng tuổi, thi đỗ vào cùng một trường đại học, đều chăm chỉ làm thêm để tiết kiệm. Vào một kỳ nghỉ hè, họ tình cờ cùng xin làm bán thời gian ở một nhà hàng. Khi một người bị khách hàng gây khó dễ, người kia thấy bất bình liền ra tay giúp đỡ. Từ đó, họ quen biết, trở nên thân thiết, và cuối cùng thuận theo tự nhiên mà yêu nhau.
Nói nghiêm túc thì Vân Gian Nguyệt cảm thấy khoảng thời gian họ yêu nhau thực ra khá vui vẻ. Dù Hà Sơn Tuyết quá áp đảo, luôn vô thức đặt bản thân làm trung tâm, lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi thứ, không chịu được bất cứ điều gì vượt ra ngoài tầm tay của mình, sự quan tâm của cô ấy dành cho cô thì tỉ mỉ đến mức khiến người ta ngạt thở…
Vân Gian Nguyệt nhắm mắt lại, hít thở sâu.
Nhưng gương mặt của Hà Sơn Tuyết vẫn rất xinh đẹp.
Hơn nữa, vào lúc đó, cô đang say đắm trong tình yêu, xem những điều này như một nỗi phiền ngọt ngào, chỉ cảm thấy đối phương yêu mình quá nhiều mà thôi.
Tình yêu trong một khoảnh khắc có thể khiến người ta bỏ qua một số khuyết điểm và sự không hòa hợp. Nhưng tình yêu không thể kéo dài mãi mãi. Khi đam mê nguội lạnh, những thứ còn sót lại không thể phớt lờ được nữa…
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo từ bên phải lao tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Gian Nguyệt.
Phản xạ tuyệt vời giúp cô kịp thời né tránh cú tấn công, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách và nhìn về phía kẻ tấn công.
Tóc ngắn, không cao, vóc dáng trung bình, áo hoodie bẩn thỉu, dính đầy một mảng máu lớn, nhưng khuôn mặt của người đó lại trông rất thoải mái và tự nhiên.
“Giờ cô đi giết người à?” Vân Gian Nguyệt nhìn con dao gọt xương khá sắc bén trong tay đối phương, không nhịn được mà hỏi, “Dù sớm hay muộn thì ai cũng chết cả thôi.”
Nhưng người kia chỉ vô tư nhún vai: “Đúng vậy, nên tôi chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của mình thôi. Nguyện vọng của tôi là được giết người một cách đường hoàng mà không cần lo hậu quả. Giờ cuối cùng cũng làm được, sướng quá đi!”
Được rồi, đúng là một kẻ điên.
Vân Gian Nguyệt chẳng có sở thích tranh luận với kẻ điên. Tay phải cô sờ vào túi bên của ba lô. Cô chỉ mang theo một con dao gọt trái cây – con dao này để trong bếp không biết bao lâu, đã hơi gỉ sét, đâm người còn có thể tặng kèm cả uốn ván.
Nói lại lần nữa, Vân Gian Nguyệt quả thực có một cơ thể tốt. Dù người này điên không nhẹ, nhưng chỉ là một người bình thường chẳng mấy khi tập luyện, thể hình cũng không có lợi thế. Cô tự tin mình có thể áp chế được đối phương, nhưng thật sự thì cô không muốn và cũng lười phí sức.
“Nhìn qua thì cô không đánh lại tôi đâu.” Cuối cùng, cô thành thật mở lời, “Vậy nên phiền cô tìm người khác mà giết, tôi còn có việc.”
Kẻ điên kia có lẽ chưa từng gặp kiểu trả giá như vậy, cũng không để tâm đến câu nói trước đó của cô, chỉ nhìn cô với vẻ thích thú: “Việc gì vậy?”
Vân Gian Nguyệt thành thật đáp: “Tìm bạn gái cũ để lên giường.”
Đối phương im lặng một cách kỳ lạ.
“Bạn gái cũ của cô?” Cô ta lặp lại vài lần, sắc mặt rất quái đản, “Bạn gái cũ của cô tên gì?”
“Hà Sơn Tuyết.”
“Cô rất yêu cô ấy à?”
“Trước đây thì có.”
“Cô ấy tốt lắm sao?”
“Rất tệ, cô ấy đã đá tôi.”
“Vậy sao cô vẫn nhớ mãi không quên thế?”
“Tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô ấy là mối tình đầu của tôi, tôi chưa từng yêu ai khác, muốn tìm người lên giường thì chỉ có thể tìm cô ấy.”
“Nguyện vọng cuối cùng của cô đúng là độc đáo.”
Vân Gian Nguyệt thầm nghĩ: “Chẳng độc đáo bằng cô đâu.”
Kẻ điên nhìn cô một lúc, rồi nở nụ cười nham nhở đầy ý xấu: “Nhìn cô đáng thương thế này, thật ra tôi không ngại lên giường với cô để giúp cô hoàn thành nguyện vọng đâu.”
Vân Gian Nguyệt lắc đầu: “Không cần.”
“Tại sao? Tôi trông không đẹp à?”
“Không liên quan đến chuyện đó. Tôi chỉ là… nhất định phải gặp được cô ấy. Có vài chuyện giữa chúng tôi… Dù sao thì tôi chỉ muốn làm tình với cô ấy thôi.”
“Cô muốn thấy cô ấy vẫn còn sống sao?”
Vân Gian Nguyệt chớp mắt: “Hoặc là đã chết.”
Cô nàng đối diện bĩu môi: “Thế này chẳng phải cô vẫn yêu cô ấy đến chết đi sống lại à?”
“Ừ? Ồ, có lẽ… có thể… chắc vậy.”
Đúng thế thật.
“Hmm…” Kẻ điên kia trầm ngâm vài giây, rồi nở nụ cười rạng rỡ, làm một cái cúi chào khoa trương: “Được thôi, cô thật thú vị. Chúc hai người lên giường vui vẻ nhé. À đúng rồi! Bạn gái cũ của cô còn sống không?”
“Khó nói lắm, tôi đang đi tìm cô ấy đây.” Vân Gian Nguyệt tiếp tục bước đi.
“Đợi hai người làm xong, tôi có thể quay lại giết cả hai không?”
“Cứ tìm được đã rồi tính.” Vân Gian Nguyệt không quay đầu lại, chỉ vung tay chào tạm biệt.
Cô lại đi thêm một ngày nữa. Đường sá sụp đổ, tắc nghẽn, địa hình thay đổi đến không nhận ra, không có bản đồ, từ trường hỗn loạn, không có chỉ dẫn phương hướng… Tốc độ di chuyển chậm đến bất thường. Vân Gian Nguyệt hoàn toàn dựa vào bản năng và trực giác để tiến lên, thậm chí không chắc mình có đang đi đúng đường hay không. Nhưng trong số tất cả những kẻ điên đủ kiểu trên suốt chặng đường này, có lẽ cô là người có mục tiêu rõ ràng nhất.