6. Ngày tận thế
Tốc độ lên giường của họ rất nhanh.
Ngày thứ bảy sau khi xác định mối quan hệ, họ lấy lý do tiết kiệm tiền thuê nhà để thuận lý thành chương dọn đến sống chung. Tối hôm đó, trên chiếc giường chật hẹp trong căn phòng trọ ám mùi cũ kỹ, họ trần truồng ôm lấy nhau.
Cơ thể Hà Sơn Tuyết nóng đến giật mình, làn da lại trắng đến lạ, như thể đang ôm lấy một mảng tuyết bốc cháy. Vân Gian Nguyệt nhìn cô ấy để lại từng dấu đỏ trên cơ thể mình, nhẹ nhàng liếm lên vùng bụng dưới, rồi ngẩng lên ôm lấy khuôn mặt cô mà hôn. Đôi mắt rực rỡ của cô ấy khép hờ, hàng mi khẽ rung động.
Rõ ràng cả hai đều là lần đầu tiên, nhưng mọi thứ hoàn hảo như một giấc mơ. Vân Gian Nguyệt ôm lấy cơ thể đối phương cũng ướt át như mình, ngoài niềm vui ra chẳng cảm nhận được gì khác.
Có lẽ chính vì sự hòa hợp cơ thể quá tốt, cộng thêm sự khoan dung dành cho mối tình đầu, mà họ có thể tiếp tục chịu đựng nhau lâu đến vậy sau khi cả hai dần bộc lộ những khuyết điểm tính cách lẽ ra không thể chấp nhận được. Họ chịu đựng cho đến khi tốt nghiệp, đi làm, từ căn phòng trọ nhỏ bé chuyển sang… một căn phòng trọ lớn hơn. Họ tự an ủi rằng con người không thể hoàn hảo trong mọi thứ, và tưởng rằng mình có thể sống mãi như thế.
Nhưng không có đâu.
Lúc này, họ thu dọn ba lô, tiếp tục bước đi trên hành trình, không có đường phía trước, không có mục tiêu, không có tương lai, tay nắm tấm vé đôi một chiều cho chuyến du hành tử thần.
Xung quanh trống rỗng, tĩnh lặng không một tiếng động, như thể đang ở giữa vũ trụ.
Tác dụng phụ của thuốc kháng viêm khiến Vân Gian Nguyệt hơi buồn ngủ, cô nhìn quanh: “Nơi này còn người sống không vậy?”
Hà Sơn Tuyết nắm tay cô, giọng thoải mái: “Thế này chẳng phải rất tuyệt sao? Thế giới chỉ có hai người, lại còn miễn phí nữa.”
“Vậy thì người mở dự án này chắc lỗ chết luôn rồi.”
Nhưng thế giới hai người nhanh chóng bị phá vỡ. Họ đến một khoảng trống có lẽ từng là quảng trường, thấy phía trước một đám người ngồi quây thành vòng tròn không đều quanh đống lửa. Tất cả đều cúi đầu, mắt nhắm chặt, mặc đủ loại quần áo, nhưng nét mặt lại giống nhau đến lạ – trang trọng và nghiêm nghị.
Một người dẫn đầu đứng dậy, thần thái vừa kiềm chế vừa cuồng nhiệt.
“Đây là hình phạt của Chúa dành cho tội lỗi của loài người. Sau khi mọi thứ trở về hư không, Chúa sẽ giáng lâm nơi đây mang đến sự cứu rỗi…”
Tất cả mở mắt, cùng cô ta thì thầm đọc theo.
Vân Gian Nguyệt ngồi xổm bên cạnh, ngáp một cái: “Chuyện kiểu này đúng là dễ làm bùng lên cuồng tín tôn giáo thật.”
“Coi như là tìm kiếm chút yên bình trước khi chết vậy.” Hà Sơn Tuyết cười một cách khó hiểu, không để tâm đến họ nữa.
Tiếp tục bước đi, chẳng bao lâu sau, Vân Gian Nguyệt vấp phải thứ gì đó, cô bật đèn pin lên.
Họ cuối cùng cũng gặp được người.
Từng lớp từng lớp không phải gạch vụn hay đất đá, mà là thi thể người, được xếp theo một quy luật kỳ lạ, máu nhuộm đen cả mặt đất.
“Ồ, cái này…” Vân Gian Nguyệt nhíu mày, “Là hiện trường tế lễ gì sao?”
Hà Sơn Tuyết bịt mũi lại, cúi xuống nhìn kỹ: “Chắc là do đám người vừa nãy làm.”
“Có cần thiết không chứ.”
Vân Gian Nguyệt bước qua vài cánh tay, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ tựa vào cây ngồi xuống. Cô vẫn thấy lạnh, mò mẫm xung quanh một lúc, chạm vào một chiếc áo khoác chống gió.
“Chào bạn, mượn áo của bạn một chút nhé.”
Cô mặc chiếc áo khoác lên người.
Hà Sơn Tuyết có chút ghét bỏ mà dịch lại gần, nhìn cô chằm chằm: “Cô…”
“Dừng, đừng nói mấy lời vớ vẩn như bảo tôi mặc áo của cô, tôi chịu đủ rồi. Chiếc áo khoác lớn của cô chẳng thoải mái tí nào.”
“Sao cô biết?”
“Cô không nhớ à? Trước đây lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo, cô thấy nó rồi nhất quyết mua cho tôi một chiếc để mặc đồ đôi.”
“Rồi cô chỉ mặc có vài lần.”
“Vì tôi vốn dĩ không thích, cô lúc nào cũng ép tôi nhận những thứ cô cho là tốt, không cho phép từ chối hay phản bác, quản tôi quá nhiều, cái đồ…”
Rồi cả hai không hẹn mà cùng im lặng.
“Không.” Một lúc sau, Vân Gian Nguyệt nói, “Tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
“Tôi cũng vậy.” Hà Sơn Tuyết khẽ cười, cúi xuống hôn cô.
…
Thi thể, thi thể, khắp nơi đều là thi thể. Họ làm tình bên cạnh những xác chết, chất lỏng chảy ra từ giữa hai chân hòa lẫn vào máu, máu từ cơ thể chảy ra được truyền qua miệng. Không cần lời nói, chỉ cần tình dục là đủ. Khoái cảm là cách giao tiếp duy nhất còn hiệu quả, sự hòa hợp của cơ thể thì nông cạn nhưng mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì khác.
Chức năng ngôn ngữ của môi lưỡi không còn cần thiết, họ chỉ dùng nó để hôn, ngầm hiểu mà không nhắc đến những điều sâu xa hơn, những thứ không thể hòa giải.
Không cần thiết. Vân Gian Nguyệt nghĩ, như thế này là đủ rồi. Sau bao nhiêu năm xa cách, họ vẫn có thể bình thản ôm nhau, hôn nhau, trò chuyện, như thể những chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Hơn nữa, họ có thể chết cùng nhau. Dù không thể cùng bị vi sinh vật phân hủy thành thứ gì đó, nhưng một mong ước nào đó của cô cũng không hẳn là rơi vào khoảng không.
Vân Gian Nguyệt nằm sấp trên người Hà Sơn Tuyết, ngậm lấy đầu ngực cô ấy. Một chân cô quỳ trên mặt đất, chân còn lại lơ lửng giữa hai chân đang dang ra của đối phương, đầu gối và bắp chân cọ xát vào vùng kín của cô ấy.
Hà Sơn Tuyết nhẹ nhàng liếm khóe miệng cô, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy âm vật mà xoa nắn.
Vân Gian Nguyệt rên lên vì kích thích đột ngột tăng mạnh ở hạ thể, cả người như bị điện giật mà giật nảy một cái, rồi chân mềm nhũn, chân phải vốn lơ lửng rơi xuống.
“Ư… ha…” Hà Sơn Tuyết cau mày run lên một chút, nắm lấy cổ tay cô kéo xuống dưới người mình.
…
Cao trào khiến người ta kiệt sức, đầu óc trống rỗng. Họ tựa vào gốc cây, chỉ khoác tạm một chiếc áo khoác lớn. Không có gió, nhưng không khí rất lạnh. Dù vậy, họ thực sự lười nhúc nhích thêm chút nào nữa.
“Chúng ta còn sống được bao lâu nữa nhỉ?” Hà Sơn Tuyết nhìn vào không trung, lẩm bẩm một mình.
“Có thể đến ngày mai, cũng có thể chỉ đến giây tiếp theo.”
“Chết là cảm giác gì?”
“Không biết, tôi nghe nói trước khi chết người ta sẽ thấy rất lạnh.”
“Tôi bây giờ đã rất lạnh rồi, tôi còn sống không?”
“Cô vẫn sống sờ sờ đấy, vừa nãy còn khiến tôi sướng đến tận trời.”
Hà Sơn Tuyết bật cười.
Một lúc sau, Vân Gian Nguyệt khẽ lên tiếng: “Thật sự rất lạnh.”
“Cái gì?”
“Trước khi chết thì rất lạnh. Hồi đi học, tôi từng lén chạy vào rừng chơi. Gần mùa đông, mặt hồ bắt đầu đóng băng, nhưng lớp băng không đủ cứng. Mấy năm đó tôi lớn nhanh, cao thêm cả chục phân, nhưng chẳng nhận ra sự thay đổi của bản thân. Tôi vẫn bước lên mặt băng như thường lệ, rồi tôi rơi xuống.”
Vân Gian Nguyệt nhìn lên bầu trời, giọng nói mơ hồ mà xa vắng, “Cái chết là lạnh lẽo.”
“Vậy sao.” Hà Sơn Tuyết vòng tay ôm lấy cô, “Cô ôm tôi đi, cô từng nói cơ thể tôi rất ấm áp mà.”
—
Còn năm giây trước khi thế giới tận diệt, họ ngồi sát vai kề vai bên nhau. Còn hai giây. Vân Gian Nguyệt rất muốn hôn Hà Sơn Tuyết thêm lần nữa, cô nghiêng đầu sang—
Mọi thứ không còn tồn tại nữa.