Buổi chiều thư thả trong ngày nghỉ, ánh mặt trời ấm áp, mãi mới được một ngày đầu hạ không mưa, nhiệt độ lẫn độ ẩm đều vừa phải, rất thích hợp để dạo chơi ngoại thành.
Tuy nhiên, sẽ luôn có người chỉ muốn ở nhà, hoặc vốn dĩ họ thích ‘làm tổ’.
Ví dụ như Lâm Nghiên Hi, sau khi bật laptop để vào web, cô ấy đến đảo bếp (*) pha một ly cà phê.
(*) Một hệ tủ được thiết kế tách rời với tủ bếp chính, không nằm dựa vào tường, thường nằm giữa không gian bếp tạo điểm nhấn cho căn phòng bếp.
Với hạt cà phê, cô ấy rất cầu kỳ, phải là Kenya AA TOP rang nhạt (*), bậc G1 (*), pha thêm một ít Mocha cũng rang nhạt, và Colombia rang trung bình.
(*) Có 4 cấp độ rang và 5 cấp độ chất lượng cà phê.
Lâm Nghiên Hi cảm thấy cà phê hỗn hợp cũng không thua gì cà phê đồng nhất. Sau khi trộn với ít Mocha và Colombia, hạt Kenya vốn tạo ra vị ngọt quả mọng, mang hương trà và vỏ chanh, thêm vị chua tao nhã mà mịn, mượt sẽ tăng thêm sự đậm đà cũng như mùi thơm của cacao.
Nước nóng 90 độ, quá trình pha ba giai đoạn, tay cầm bình pha vững vàng, lượng nước được đổ vào rất ổn định.
Trong lúc Lâm Nghiên Hi tập trung pha cà phê, cửa sổ trò chuyện video trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Người trong video có vẻ gầy gò, đáy mắt hiện quần thâm, dung nhan không trang điểm lộ vẻ mỏi mệt, có thể nhìn ra đó là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng sự căng mịn của làn da khiến người khác khó mà đoán được ngay tuổi bà.
Laptop được đặt trên bàn ăn, vừa khéo đối diện với đảo bếp, tay lẫn dáng pha cà phê của Lâm Nghiên Hi đều được chộp vào màn hình.
Lâm Nghiên Hi thoáng nhìn thấy động tĩnh trên laptop, mỉm cười ngẩng đầu quay sang màn hình: “Đến rồi? Đợi em một lát!”
“Từ từ thôi, chị thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của em.”
Khác với âm điệu ngây thơ, ngọt ngào của Lâm Nghiên Hi, trong loa truyền đến giọng nói trưởng thành, dịu dàng mà từ tính.
Người kia không hề để ý việc đồng hồ ở góc trên bên phải đã bắt đầu tính thời gian đối thoại, được nhìn thấy Lâm Nghiên Hi trong thời gian bận rộn đã là cách nghỉ ngơi tốt nhất.
Không ai không thích những người có ‘gu’, Lâm Nghiên Hi cứ hệt như ‘tiểu thư khuê các’ đã quen cuộc sống nhung lụa, bảo bọc. Thử hỏi giữa những cô gái tuổi đôi mươi, sẽ được mấy ai mà giơ tay nhấc chân cũng đầy tao nhã như cô ấy?
Trước kia, giá giao lưu điện thoại mỗi sáu giây là một tệ, bây giờ dùng thêm video thì mỗi phút đến một trăm đồng, giá cả ‘lạm phát’, nhưng ít nhất họ có thể nhìn được mặt nhau.
Tất nhiên bên này cũng có thể dùng phần mềm giả lập, đổi mặt rất đơn giản, nhưng Lâm Nghiên Hi cảm thấy không cần thiết, chưa kể cô ấy hoàn toàn có đủ ‘vốn’ (*)
(*) Ý nói đẹp rồi nên không cần giả.
Lâm Nghiên Hi bưng cà phê đến bàn, vừa ngồi xuống đã nhìn màn hình cười nói: “Để chị đợi rồi, lần sau em sẽ pha cà phê mời chị xem như chuộc lỗi.”
“Chị mới là người phải xin lỗi, lần trước đã thất hẹn, có lỗi quá. Gần đây việc nhiều, đến ăn uống cũng thất thường.”
“Chị không có thời gian ăn cơm mà vẫn nhớ đến em, vinh hạnh quá!” Lâm Nghiên Hi cười đến tít mắt. Đây cũng là điểm cô ấy thích ở Từ Mẫn Nga – rất biết tự suy ngẫm, lại lịch sự, lễ độ.
“Hiếm lắm mới được nghỉ, chị nên đi nghỉ mới phải chứ?”
“Có muốn nghỉ cũng phải xin lỗi em đã, dù sao cũng là chị lỡ hẹn.” Như nhớ đến gì đó, bỗng Từ Mẫn Nga tươi cười: “Em thích quà sinh nhật gì?”
“Không phải hơn hai tháng nữa mới đến à?” Lâm Nghiên Hi nhíu mày, quan sát biểu cảm của Từ Mẫn Nga, cảm thấy có lẽ bà đã suy nghĩ việc tổ chức sinh nhật cho mình: “Em chưa nghĩ đến, mà hình như cũng không thiếu gì, chi bằng có thời gian chị mời em một bữa đi?”
“Em đúng là tri kỷ mà!”
Tuy Lâm Nghiên Hi rất đẹp, nhưng Từ Mẫn Nga khi cười tươi cũng rất có phong phạm ngôi sao Hồng Kông thập niên tám, chín mươi, trưởng thành và đằm thắm.
Ở loại ‘đẳng cấp’ như Từ Mẫn Nga, nếu mở dịch vụ trò chuyện, có lẽ hàng chờ sẽ đủ vây mấy vòng trung tâm thương mại, nhưng trả tiền cho Lâm Nghiên Hi thì thỉnh thoảng bà cũng thấy mình đã thu về được gì đó, so ra vẫn tốt hơn việc phải đối mặt với những kẻ không ra gì.
Lâm Nghiên Hi vừa định nói gì, trong loa đã truyền đến một âm thanh không thuộc về Từ Mẫn Nga, là loại hơi khàn.
“Này! A Kim, mày quay lại cho tao!”
Từ Mẫn Nga nghe tiếng, ngẩng đầu lên, quay lại nhìn ra cửa, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nữ kia lại quát: “A Kim, đừng chơi cái đó! Mắc lắm! A, người mày toàn là nước, đừng lên giường!”
“Mẹ, Thu Th Lâm phá hoại nữa rồi!” Lại thêm một giọng khác, là của đàn ông.
“Thu Thế Hạo, em câm miệng! Mau bắt A Kim!”
Âm thanh lo lắng truyền vào tai Lâm Nghiên Hi. Vậy là giọng hơi khàn thuộc về Thu Th Lâm? Hay là Thu Thế Lâm nhỉ? Cô ấy bất giác nghiêng đầu nghĩ. Thú vị thật!
“Nhà chị có chuyện gì nghiêm trọng ạ?” Thấy Từ Mẫn Nga nhíu mày ảo não, cô ấy lại không kiềm được nụ cười.
“Mẹ! A Kim lên giường!” Giọng người con trai lại truyền đến.
Mày Từ Mẫn Nga nhíu chặt hơn, cảm thấy hướng phát ra âm thanh cực kỳ không hợp lý: “Xem ra là bạn chó nhà chị lại bỏ chạy giữa chừng lúc tắm rồi, chị phải qua cứu vãn phòng ngủ đây.”
Nhác thấy đồng hồ ở góc trên bên phải chưa đếm được mấy phút, Từ Mẫn Nga bất đắc dĩ thở dài, bà thật sự chưa thỏa mãn!
“Chị đi mau đi, liên lạc sau.” Lâm Nghiên Hi cũng chẳng tiếc lấy mấy đồng, vừa hay cô ấy có thể thưởng thức trọn vẹn cà phê của mình.
“Xin lỗi em nhiều, em có thích gì cứ nói với chị!”
Từ Mẫn Nga vội vã đóng màn hình, không phát hiện ra màn hình chưa tắt hoàn toàn, vẫn còn đang sáng.
Chương 3: Bí mật của mẹ
“Gâu!” Chú chó săn lông vàng tuyệt đối không thể gọi là nhỏ vừa nhìn thấy chủ thì lập tức trở lại ngoan ngoãn, ngồi trên giường vừa thè lưỡi vừa vui vẻ lắc đuôi, Từ Mẫn Nga vội đi lên ôm lấy nó: “A Kim, sao mày nặng thế hả?” Bà cảm thấy ôm nó còn tốn sức hơn tập các bài đặc biệt ở phòng tập.
“Con biết! Thu Th Lâm hay cho nó ăn đồ ăn vặt!” Thu Thế Hạo tựa lên cửa tố cáo.
Từ Mẫn Nga chỉ nghiêm khắc liếc cậu rồi dời mắt về phía Thu Thế Lâm: “Con mau đi thay quần áo khác đi, ướt hết rồi, đừng để bị cảm.”
“A Kim?” Thu Thế Lâm nghiêng đầu, mặt ngây ngô.
“Để mẹ tắm cho nó!” Từ Mẫn Nga thoáng thấy nụ cười như không có chuyện gì xảy ra của Thu Thế Hạo bèn nhỏ giọng trách: “Thu Thế Hạo, con còn cười nữa? Sao không đi giúp chị? Con xách cây lau nhà ra dọn qua đi, bằng không… lát nữa có người bị trượt là ăn đòn. Lau xong thì đổi ra giường luôn giúp mẹ, mau lên!”
Hai chị em có khuôn mặt rất giống nhau, đều sở hữu đôi mắt tròn như bi ve, mũi thẳng với đầu tròn, khóe miệng thường hay rũ xuống, nhìn qua cực kỳ vô hại, lại thêm dáng mặt hình trái xoan như Từ Mẫn Nga, chỉ là ngũ quan của chị gái góc cạnh hơn.
Nhưng bề ngoài tương tự, tính cách lại chênh lệch rất lớn, nếu em trai cũng chững chạc được như chị, Từ Mẫn Nga sẽ yên tâm hơn nhiều.
“Thật là! Ai không biết còn tưởng hai đứa là học sinh cấp ba, bọn nhóc này!”
Ngày nghỉ đang yên lành lại trở nên loạn cào cào, dù là một bà mẹ đơn thân có sự nghiệp, nuôi dạy con cái trưởng thành, bà vẫn không đỡ lo được.
Từ Mẫn Nga nhận mệnh, cố hết sức ôm A Kim vào nhà vệ sinh, không khỏi than thở mình thời còn trẻ không có mắt, vừa đến tuổi đã sinh một đôi trai gái, càng cảm thán mình gặp phải kẻ tệ bạc, nếu không ít nhất ở giai đoạn khủng hoảng tâm lý tại nhà hộ sinh, bà còn đủ tiền để tự an ủi mình.
Sau khi nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Thu Thế Lâm đã vội vã thay quần áo trước đó tức tốc chạy vào phòng làm việc.
Điện thoại di động của Từ Mẫn Nga đặt ngay bên cạnh laptop, Thu Thế Lâm quen nẻo gõ mật khẩu, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ngày sinh của mình và em trai.
“Bắt được này! Lẻn vào đây làm gì?” Thu Thế Hạo cầm cây lau nhà xuất hiện ở cửa, mặt như thật.
“Ai vào đây cũng được, chị quang minh chính đại đi vào, ok?”
“Chị còn quang minh chính đại xem lén di động của mẹ!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi!” Thu Thế Lâm liếc qua, vươn tay ra vẫy em trai đến, đợi đến lúc cậu đi tới bên cạnh dò xét, cô mới nhỏ giọng nói tiếp: “Em không muốn biết tình nhân của mẹ là ai à? Có khi còn thành dượng của chúng ta cũng nên!”
“Mẹ đang yêu đương thật á?” Hai tay Thu Thế Hạo vặn lấy chuôi cây lau nhà, chống cằm lên trên, thoạt trông có vẻ ngờ vực.
“Phí lời! Hồi trước ly hôn với bố, mẹ đã nói rất thất vọng về đàn ông, về sau sẽ không yêu đương nữa… quả thật mấy năm này mẹ toàn tập trung vào công việc, nhưng mấy tuần gần đây em không thấy gì lạ à?”
“Cái gì cơ? Không phải chỉ tăng ca thôi sao?”
“Đúng là đồ trai thẳng ngờ nghệch! Em không phát hiện ra mẹ ăn mặc lạ lắm à?” Thu Thế Lâm vừa nhìn vẻ ngốc nghếch của em trai là biết cậu không hiểu: “Bình thường mẹ chỉ mặc trang nhã, nhẹ nhàng thôi, nhưng bây giờ thỉnh thoảng lại rất chải chuốt, chưa kể trước đây có bận đến đâu mẹ cũng sẽ dành ra Chủ nhật để ở cùng chúng ta, vậy mà bây giờ điệu đà lên là nói Chủ nhật cũng phải họp với khách, lừa ai vậy! Chắc chắn mẹ đang yêu rồi! Nói chung là em ra cửa canh đi, để chị xem có nhân vật nào khả nghi không!”
Sau khi bảo em trai ra canh chừng, Thu Thế Lâm bắt đầu tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.
Rõ ràng bên trong chỉ toàn đối tác công việc, thông tin liên lạc thường xuyên nhất vẫn là cô và em trai, chỉ có một cái tên rất đáng ngờ. Tất cả thông tin trong danh bạ đều được ghi rõ họ tên, thậm chí là chức vụ công việc, hoặc sẽ được bỏ vào các nhóm như ‘bạn đại học’, ‘bạn cấp ba’…, chỉ có cái tên này được lưu với một từ đơn.
“Hmm? Là người này à? Thôi mặc kệ, cứ lưu lại hẵng tính!” Thu Thế Lâm nghiêng đầu nghiền ngẫm, rồi cuối cùng vẫn lấy di động ra, lưu số điện thoại vào.
“Xong chưa? Mẹ sắp ra rồi!” Thu Thế Hạo giục.
Thu Thế Lâm bực bội đặt di động xuống. Rõ ràng trong nhà vệ sinh còn tiếng nước, hối cái gì?
Nhưng cô vẫn ra cửa ‘thay ca’ với em trai: “Đến lượt chị canh, em đi xem trong laptop có manh mối gì không.”
“Sao lại là em?” Thu Thế Hạo trợn mắt hỏi.
“Em rành máy tính hơn chứ sao!” Thu Thế Lâm nói với vẻ hiển nhiên.
Nhưng người thông minh như Thu Thế Hạo liếc qua là hiểu: “Bớt đi, chị muốn kéo em làm tòng phạm thì có!”
“Em không tò mò bố dượng của chúng ta là ai à? Nhỡ là con ma men, quân cờ bạc nào đó thì không phải toi đời rồi sao?”
“Mới yêu đương thôi, không thành bố dượng nhanh vậy đâu!” Nhác thấy Thu Thế Lâm đang trừng mắt với mình, cậu tiện tay thả lại cây lau nhà cho chị: “Được rồi, được rồi!”
Thu Thế Hạo bước nhanh đến trước laptop, toang sẽ ‘tốc chiến tốc thắng’, tuyệt đối không để mẹ phát hiện ra mình có tham gia vào ‘phi vụ’ của chị gái.
Vừa bật màn hình lên, cậu đã thấy dòng chữ ‘cuộc trò chuyện video đã kết thúc’ màu đen.
Thu Thế Hạo chú ý đến cái đồng hồ xuất hiện bên góc phải, nhìn qua có vẻ không giống loại đồng hồ tính thời gian của phần mềm hội nghị trực tuyến bình thường, bên cạnh dãy số hiện ba mươi phút là một biểu tượng ‘chi phí’ nhỏ, cậu bèn di chuột đến, nhấn vào.
“V**!”
Một phút là một trăm tệ, chi phí tương ứng của lần trò chuyện video này là một nghìn ba trăm tệ!
Thu Thế Hạo kinh ngạc đến mức không khép được miệng. Hình như cậu đã phát hiện ra một ‘bí mật động trời’ của mẹ, cũng tức tốc muốn chia sẻ với chị gái!