“Gâu!” Chú chó săn lông vàng tuyệt đối không thể gọi là nhỏ vừa nhìn thấy chủ thì lập tức trở lại ngoan ngoãn, ngồi trên giường vừa thè lưỡi vừa vui vẻ lắc đuôi, Từ Mẫn Nga vội đi lên ôm lấy nó: “A Kim, sao mày nặng thế hả?” Bà cảm thấy ôm nó còn tốn sức hơn tập các bài đặc biệt ở phòng tập.
“Con biết! Thu Th Lâm hay cho nó ăn đồ ăn vặt!” Thu Thế Hạo tựa lên cửa tố cáo.
Từ Mẫn Nga chỉ nghiêm khắc liếc cậu rồi dời mắt về phía Thu Thế Lâm: “Con mau đi thay quần áo khác đi, ướt hết rồi, đừng để bị cảm.”
“A Kim?” Thu Thế Lâm nghiêng đầu, mặt ngây ngô.
“Để mẹ tắm cho nó!” Từ Mẫn Nga thoáng thấy nụ cười như không có chuyện gì xảy ra của Thu Thế Hạo bèn nhỏ giọng trách: “Thu Thế Hạo, con còn cười nữa? Sao không đi giúp chị? Con xách cây lau nhà ra dọn qua đi, bằng không… lát nữa có người bị trượt là ăn đòn. Lau xong thì đổi ra giường luôn giúp mẹ, mau lên!”
Hai chị em có khuôn mặt rất giống nhau, đều sở hữu đôi mắt tròn như bi ve, mũi thẳng với đầu tròn, khóe miệng thường hay rũ xuống, nhìn qua cực kỳ vô hại, lại thêm dáng mặt hình trái xoan như Từ Mẫn Nga, chỉ là ngũ quan của chị gái góc cạnh hơn.
Nhưng bề ngoài tương tự, tính cách lại chênh lệch rất lớn, nếu em trai cũng chững chạc được như chị, Từ Mẫn Nga sẽ yên tâm hơn nhiều.
“Thật là! Ai không biết còn tưởng hai đứa là học sinh cấp ba, bọn nhóc này!”
Ngày nghỉ đang yên lành lại trở nên loạn cào cào, dù là một bà mẹ đơn thân có sự nghiệp, nuôi dạy con cái trưởng thành, bà vẫn không đỡ lo được.
Từ Mẫn Nga nhận mệnh, cố hết sức ôm A Kim vào nhà vệ sinh, không khỏi than thở mình thời còn trẻ không có mắt, vừa đến tuổi đã sinh một đôi trai gái, càng cảm thán mình gặp phải kẻ tệ bạc, nếu không ít nhất ở giai đoạn khủng hoảng tâm lý tại nhà hộ sinh, bà còn đủ tiền để tự an ủi mình.
Sau khi nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Thu Thế Lâm đã vội vã thay quần áo trước đó tức tốc chạy vào phòng làm việc.
Điện thoại di động của Từ Mẫn Nga đặt ngay bên cạnh laptop, Thu Thế Lâm quen nẻo gõ mật khẩu, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ngày sinh của mình và em trai.
“Bắt được này! Lẻn vào đây làm gì?” Thu Thế Hạo cầm cây lau nhà xuất hiện ở cửa, mặt như thật.
“Ai vào đây cũng được, chị quang minh chính đại đi vào, ok?”
“Chị còn quang minh chính đại xem lén di động của mẹ!”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi!” Thu Thế Lâm liếc qua, vươn tay ra vẫy em trai đến, đợi đến lúc cậu đi tới bên cạnh dò xét, cô mới nhỏ giọng nói tiếp: “Em không muốn biết tình nhân của mẹ là ai à? Có khi còn thành dượng của chúng ta cũng nên!”
“Mẹ đang yêu đương thật á?” Hai tay Thu Thế Hạo vặn lấy chuôi cây lau nhà, chống cằm lên trên, thoạt trông có vẻ ngờ vực.
“Phí lời! Hồi trước ly hôn với bố, mẹ đã nói rất thất vọng về đàn ông, về sau sẽ không yêu đương nữa… quả thật mấy năm này mẹ toàn tập trung vào công việc, nhưng mấy tuần gần đây em không thấy gì lạ à?”
“Cái gì cơ? Không phải chỉ tăng ca thôi sao?”
“Đúng là đồ trai thẳng ngờ nghệch! Em không phát hiện ra mẹ ăn mặc lạ lắm à?” Thu Thế Lâm vừa nhìn vẻ ngốc nghếch của em trai là biết cậu không hiểu: “Bình thường mẹ chỉ mặc trang nhã, nhẹ nhàng thôi, nhưng bây giờ thỉnh thoảng lại rất chải chuốt, chưa kể trước đây có bận đến đâu mẹ cũng sẽ dành ra Chủ nhật để ở cùng chúng ta, vậy mà bây giờ điệu đà lên là nói Chủ nhật cũng phải họp với khách, lừa ai vậy! Chắc chắn mẹ đang yêu rồi! Nói chung là em ra cửa canh đi, để chị xem có nhân vật nào khả nghi không!”
Sau khi bảo em trai ra canh chừng, Thu Thế Lâm bắt đầu tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.
Rõ ràng bên trong chỉ toàn đối tác công việc, thông tin liên lạc thường xuyên nhất vẫn là cô và em trai, chỉ có một cái tên rất đáng ngờ. Tất cả thông tin trong danh bạ đều được ghi rõ họ tên, thậm chí là chức vụ công việc, hoặc sẽ được bỏ vào các nhóm như ‘bạn đại học’, ‘bạn cấp ba’…, chỉ có cái tên này được lưu với một từ đơn.
“Hmm? Là người này à? Thôi mặc kệ, cứ lưu lại hẵng tính!” Thu Thế Lâm nghiêng đầu nghiền ngẫm, rồi cuối cùng vẫn lấy di động ra, lưu số điện thoại vào.
“Xong chưa? Mẹ sắp ra rồi!” Thu Thế Hạo giục.
Thu Thế Lâm bực bội đặt di động xuống. Rõ ràng trong nhà vệ sinh còn tiếng nước, hối cái gì?
Nhưng cô vẫn ra cửa ‘thay ca’ với em trai: “Đến lượt chị canh, em đi xem trong laptop có manh mối gì không.”
“Sao lại là em?” Thu Thế Hạo trợn mắt hỏi.
“Em rành máy tính hơn chứ sao!” Thu Thế Lâm nói với vẻ hiển nhiên.
Nhưng người thông minh như Thu Thế Hạo liếc qua là hiểu: “Bớt đi, chị muốn kéo em làm tòng phạm thì có!”
“Em không tò mò bố dượng của chúng ta là ai à? Nhỡ là con ma men, quân cờ bạc nào đó thì không phải toi đời rồi sao?”
“Mới yêu đương thôi, không thành bố dượng nhanh vậy đâu!” Nhác thấy Thu Thế Lâm đang trừng mắt với mình, cậu tiện tay thả lại cây lau nhà cho chị: “Được rồi, được rồi!”
Thu Thế Hạo bước nhanh đến trước laptop, toang sẽ ‘tốc chiến tốc thắng’, tuyệt đối không để mẹ phát hiện ra mình có tham gia vào ‘phi vụ’ của chị gái.
Vừa bật màn hình lên, cậu đã thấy dòng chữ ‘cuộc trò chuyện video đã kết thúc’ màu đen.
Thu Thế Hạo chú ý đến cái đồng hồ xuất hiện bên góc phải, nhìn qua có vẻ không giống loại đồng hồ tính thời gian của phần mềm hội nghị trực tuyến bình thường, bên cạnh dãy số hiện ba mươi phút là một biểu tượng ‘chi phí’ nhỏ, cậu bèn di chuột đến, nhấn vào.
“V**!”
Một phút là một trăm tệ, chi phí tương ứng của lần trò chuyện video này là một nghìn ba trăm tệ!
Thu Thế Hạo kinh ngạc đến mức không khép được miệng. Hình như cậu đã phát hiện ra một ‘bí mật động trời’ của mẹ, cũng tức tốc muốn chia sẻ với chị gái!