Trước khi Từ Mẫn Nga ra khỏi phòng tắm, hai chị em sắp xếp đồ đạc về lại vị trí cũ, rồi cảnh giác quan sát tình hình xung quanh như chơi trò gián điệp tại nhà, đoạn vội vã chuồn ra phòng khách.
Nhưng Từ Mẫn Nga đang ở nhà, tất nhiên phòng khách không phải một ‘cứ điểm’ phù hợp để thảo luận ‘kế hoạch tác chiến’, Thu Thế Lâm nháy mắt ra hiệu với em trai, cậu lập tức hiểu ý chị.
“Mẹ, con với chị đi căn cứ một chuyến, sẽ trở về trước giờ cơm!”
“Được.” Tiếng nước trong phòng tắm tạm ngừng, Từ Mẫn Nga im lặng một lát rồi nói: “Lúc về tiện thì ghé siêu thị mua ít sữa và trứng, đồ hộp cho A Kim nữa nhé.”
“Đã rõ!” Thu Thế Hạo khẽ đẩy cùi chỏ vào chị: “Nhớ mua đó!”
Cậu đánh mắt đến mức sắp lộn tròng trắng ra sau, nhưng Thu Thế Lâm chỉ trừng lại một cái cho có lệ. Người sảng khoái đồng ý là Thu Thế Hạo, nhưng người làm việc thực tế là Thu Thế Lâm, lần nào cũng như vậy.
‘Căn cứ’ là một căn nhà nhỏ mà hai chị em họ được chia sau khi bố mẹ ly hôn vì bất hòa, cách nhà họ hiện tại hai trạm tàu điện ngầm, tọa lạc ở khu sầm uất nhất trung tâm thành phố, trong một tòa nhà có thang mấy đã được hơn ba mươi năm tuổi.
Không gian không lớn, chỉ chừng mười mét vuông, nhưng tầng cao và thiết kế Duplex đã giúp không gian được tối ưu hóa.
Nghe bảo căn nhà này vốn là để bố bọn họ nuôi ‘bé ba’, hai chị em cũng không rõ thực hư, nhưng dường như Từ Mẫn Nga không quá kiêng kỵ chuyện này, còn đổi tên chủ sở hữu căn nhà thành hai chị em, phí sửa chữa, trang hoàng lại cũng do chính bà bỏ vào.
Nhấn nút ‘lầu Tám’, ra khỏi thang máy rẽ trái, căn số hai, trên biển viết ‘số 404’, đây chính là ‘căn cứ bí mật’ mà không hề bí mật của hai chị em.
Tầng một là phòng khách, phòng tắm, phòng bếp kiểu mở, và cả một khoảng không gian riêng để Thu Thế Lâm sáng tác nhạc, còn tầng hai hoàn toàn thuộc về Thu Thế Hạo, trưng bày một đống công cụ và thiết bị.
Trong phòng của Thu Thế Lâm, bên cạnh cửa sổ là một bộ giường ghép, cạnh đầu giường đặt máy vi tính, bộ trộn âm thanh, và bàn micro thu âm, ở ngã rẽ trưng bày nhiều nhạc cụ, trên mảng tường gần cửa có một cơ quan nhỏ, dùng để giấu đàn điện tử rất khéo léo, chỉ cần lật cơ quan xuống là dùng được.
Còn bên cạnh chân giường là một giá sách khá hỗn loạn, sách lẫn đĩa nhạc nhét chật kín, đến máy phát nhạc loại nhỏ cũng không còn chỗ đặt, chỉ có thể gác tạm bên giường. Không gian đã hẹp như vậy, nhưng Thu Thế Lâm vẫn dám đặt một bộ trống Jazz điện tử gấp được.
Bộ trống này là của bố cô ấy tặng, là quà sinh nhật năm mười tám tuổi, sau đó… không còn sau đó nữa.
Bố mẹ họ ly hôn vào mùa Đông năm ấy, bố đã lập gia đình khác, sinh người em trai cùng cha khác mẹ mà cô ấy chưa bao giờ gặp. Thu Thế Lâm nghĩ, họ không nên quấy rầy cuộc sống mới của bố thì hơn.
Dù còn rất nhiều điều chưa giải, cũng có thể còn oán hận, nhưng kia vẫn là người bố từng dành cho Thu Thế Lâm rất nhiều tình yêu khi còn nhỏ, nên dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng khó mà xem bố như một kẻ xấu xa.
“Vậy là mẹ quen người mới trên web hẹn hò?” Thu Thế Lâm ngồi trên thảm trải sàn phòng khách, sầu não nghĩ.
Không gian phòng khách nhỏ, không bày được sô pha, chỉ đặt hai cái ghế lười nhỏ, nhưng Thu Thế Lâm thích ngồi dưới thảm, như vậy thoải mái hơn nhiều.
“Trọng điểm là trang đó không giống web hẹn hò, mà giống web ‘bé đường’ hơn!” Thu Thế Hạo ôm laptop đi từ tầng hai xuống, thử truy cập vào trang mình đã ghi nhớ: “Có nghe về Sugar Daddy chưa? Đại khái nó là bản biến tấu, Sugar Mommy.” Trang đầu tiên còn yêu cầu xác nhận mình đã tròn mười tám tuổi mới có thể tiếp tục truy cập web.
“Vậy là… mẹ đang yêu một… phi công?” Thu Thế Lâm tỉ mỉ quan sát màn hình, trợn mắt la lên: “Sao như vậy được!”
“Phải đó! Nuôi chúng ta rồi A Kim còn chưa đủ à? Sao mẹ lại nghĩ quẩn rồi nuôi một thằng nhãi vậy!”
“Mặt mũi tên đó thế nào? Tìm cho chị xem!”
Hai chị em đều muốn biết rốt cuộc ‘phi công’ kia trông như thế nào, nhưng dù đã kết hợp với số điện thoại mà Thu Thế Lâm lấy được bên trong danh bạ của Từ Mẫn Nga, họ cũng không mò ra được ảnh.
Sau nhiều lần thử, Thu Thế Hạo bất đắc dĩ lắc đầu: “Tuy tra cứu số điện thoại có thể tìm được trang cá nhân của tên đó, nhưng thông tin bị ẩn cả rồi, quá nửa là đang được bao nên tạm giấu.”
Thu Thế Lâm quay lại nhìn, trừ chữ ‘Hi’ được sử dụng như tên trên tường nhà như tên thì không còn gì nữa.
“Hack được không?” Cô ấy nhíu mày nhìn em trai.
“Méo! Em là lập trình viên ấp áp, lương thiện, không phải hacker chuyên đi gạt người, ok?”
“Chậc, vô dụng!” Chị em ruột hay phỉ nhổ nhau, nhưng trong suy nghĩ đơn giản của Thu Thế Lâm chỉ biết dùng máy tính để làm nhạc, lập trình viên với hacker chẳng khác gì.
“Dụ tên đó ra thôi.” Khóe miệng Thu Thế Hạo nhếch lên, tạo thành nụ cười xấu xa của một tên côn đồ: “Không phải người bao càng nhiều càng tốt à? ‘Bé đường’ nào không muốn kiếm thêm tiền?”
Đã thế thì chỉ có thể để Thu Thế Lâm ra tay, gọi điện thoại đến, vờ làm khách tìm đến cửa.
Cô ấy móc điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt trạng thái rồi mới gọi cho số điện thoại tên ‘Hi’ kia.
Là một người đàn ông rất chững chạc à? Hay là dạng giống bố? Hay là một tên ‘mặt búng ra sữa’?