Trời chiều ngả về Tây, đèn bên vệ đường cũng bắt đầu rọi xuống con phố, chỉ có quán cà phê nơi Thu Thế Lâm hẹn ‘phi công’ vẫn độc mỗi ngọn đèn vàng ảm đạm.
“Sao tên phi công còn chưa xuất hiện nữa?” Thu Thế Lâm nhìn đồng hồ đeo tay. Đã gần đến giờ hẹn, nhưng chưa người nào đáng ngờ bước vào.
Thu Thế Lâm đã hẹn em trai đến ‘cắm sào’ ở cửa hàng tiện lợi đối diện tiệm cà phê từ một tiếng trước, nhưng khách của tiệm này không đi tốp năm tốp ba thì cũng có đôi có cặp, chẳng thấy bất kỳ người đàn ông độc thân nào.
Cuối cùng cũng có người đi một mình vào quán, nhưng chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết bóng lưng đó thuộc về một người phụ nữ.
“Gặp có thời hạn, còn thanh toán trước khi gặp? Phải toi bốn nghìn rồi không?” Thu Thế Hạo bĩu môi. Cậu ăn hết kem rồi, có nên gọi chị mua thêm không nhỉ? Cậu liếc lên phía sau tai chị gái, lập tức nhíu mày, vươn tay ra kéo phần tóc được vén sau tai cô ra trước: “Chị giấu tai nghe kỹ vào, đắp tóc lại, không người ta tưởng chị là gián điệp đấy!”
Đã đến giờ, điện thoại Thu Thế Lâm rung lên, ‘phi công’ đã nhắn tin đến.
“Gã bảo tới rồi… tới rồi? Có ai đi vào đâu? Chỗ bức tranh hoa hồng kia…” Thu Thế Lâm ngẩng lên nhìn. Xa quá rồi, cô không thấy rõ.
“V** thật! Hình như là nữ thật đó!” Thu Thế Hạo chuẩn bị rất đầy đủ, đang quan sát bằng một cái kính viễn vọng không biết lôi từ đâu ra: “Nữ cũng tốt, chúng ta không cần lo sẽ có thêm em trai hay em gái gì nữa!”
Thu Thế Lâm thấy thế bèn đoạt lấy cái kính. Tuy ngọn đèn vẫn mờ ảo, nhưng đúng là bên dưới bức tranh hoa hồng có một cô gái đang ngồi, nhìn từ mặt bên thì có lẽ chính là người đi một mình vừa bước vào tiệm.
“Chị hồi hộp quá!”
“Hồi hộp cái đầu chị! Chị là người từng lên biểu diễn ở ‘Liên hoan Âm nhạc Điện tử’ đấy! Show kỹ năng biểu diễn của chị ra!”
“Không phải vì thế nên chị mới nghỉ à! Đêm nào trước biểu diễn cũng ngủ không ngon… chưa kể chị không phải diễn viên!”
“Mau đi, mỗi phút trễ là sáu mươi giây, phút nào cũng toàn là tiền! Nhớ nói lâu vào!”
Ngay sau đó, Thu Thế Lâm nhận được thông báo cuộc gọi từ em trai, nhấn nút nghe rồi thì cất điện thoại vào túi.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng bước về phía tiệm cà phê.
Vừa vào cửa, Thu Thế Lâm đã ngửi được âm thanh ồn ào của máy pha cà phê, đi mấy bước nữa thì hương thơm nức mũi ập đến, khiến tinh thần cô phấn chấn.
Nhưng có vẻ là vì còn quá căng thăng, biểu cảm của cô có phần nghiêm túc, may mà không khí trong quán cà phê rất tuyệt, âm nhạc phát ra êm dịu, thoáng vuốt lấy cảm giác căng thẳng của Thu Thế Lâm.
Gần như ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ‘bé đường’, cô đã hiểu vì sao mẹ mình bị hấp dẫn.
‘Bé đường’ có một mái tóc đen tuyền, uốn cong gợn sóng, được rẽ loại ngôi giữa rất dễ trở nên lỗi thời.
Mặt trái xoan, tỷ lệ ngũ quan vừa phải, mặt mày thanh tú, trong vẻ dịu dàng thoáng nét cương nghị, là kiểu xinh đẹp mà đi trên đường sẽ luôn khiến người ta phải quay đầu nhìn.
Nghe nói trong làng mốt, có một số ‘item’ sẽ luôn không lỗi thời: Quần jean, áo sơ mi trắng, và áo khoác Chanel.
Xem ra ‘bé đường’ rất có gu, trên người là quần jean ôm sát nhẹ nhàng kết hợp với áo sơ mi lụa trắng, áo khoác bằng vải mỏng với tông màu chủ đạo là xám nhạt thiên trắng, bên người đặt chiếc túi xách họa tiết ca-rô cổ điển, nom rất ra dáng thiên kim tiểu thư tao nhã, thông tuệ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy người này đeo một đôi bông tai bạc hình trái tim và một sợi dây chuyền mặt ngọc trai đơn giản.
Lạ thật, trong ấn tượng của Thu Thế Lâm, vốn dĩ biểu tượng trái tim và ngọc trai đều quê mùa không thôi, vì sao chuyển sang trên người ‘bé đường’ lại tạo thành cảm giác cao quý, thu hút là như thế nào?
Nói thật thì Thu Thế Lâm tự thấy mình không hề kém cạnh. Dù không được xinh đẹp như mẹ, nhưng cô cũng được tính là kiểu người ‘hoa gặp hoa nở’. Mặt của cô giống bố, mi và mày đều khá đậm, nhìn về tổng thể thì nghiêng về vẻ khí khái nhiều hơn là xinh đẹp. Em trai cô giống mẹ nhiều hơn, ngoại hình cũng có phần thanh tú hơn.
Nhưng nếu so với ‘bé đường’, hình như cô đã ‘chịu trận’!
Cô vô thức nhìn xuống trang phục của mình. Áo yếm màu xanh nhạc, áo khoác dài bằng lụa màu trắng, cũng mặc quần jean nhạc màu, nhưng ngắn hơn, cái túi nhỏ màu xanh đeo nghiêng, tất cả nhìn qua đều quá thiếu nữ tính, hoặc phải nói là quá trẻ con!
‘Bé đường’ vừa ngẩng lên đã chú ý đến Thu Thế Lâm, thấy cô đi về phía mình bèn đứng lên cười hỏi: “Thu Dạ Vãn Phong (Gió khuya đêm Thu)?”
Vl! Thu Thế Lâm lập tức nhìn khắp xung quanh. May mà giọng ‘bé đường’ rất nhỏ, hình như những khách khác không nghe được, nếu không… cô sẽ phải đào nền chui xuống.
Toàn do Thu Thế Hạo hại! Cô không để ý đến biệt danh của mình, chắc chắn là do tên nhóc kia sửa bậy, thậm chí cô còn nghe được tiếng cười của Thu Thế Hạo truyền vào tai!
Thu Thế Lâm hắng giọng: “A Hi?”
Cô không vào vấn đề ngay, chỉ đưa tay lên mời ‘bé đường’ ngồi, rồi mình cũng ngồi xuống.
“Lâm Nghiên Hi, có thể gọi là Nghiên Hi.”
“Chào cô, Nghiên Hi…” Thu Thế Lâm vừa ngồi xuống đã tự rót nước.
“Chị không giống trong ảnh chụp lắm.”
“Sao… Sao cơ?” Suýt nữa là Thu Thế Lâm phun hết nước trong miệng ra. Chẳng lẽ người này phát hiện ra mình đưa ảnh giả rồi nên muốn tính sổ? Nhưng Thu Thế Lâm cũng chỉ có thể vờ bình tĩnh.
Lâm Nghiên Hi che miệng cười: “Là đẹp hơn trong ảnh ạ.”
“Cô mới xinh đẹp đấy.” Thu Thế Lâm thở phào. Mình kém quá, vừa gặp đã bị ‘khớp’, phải làm sao đây?”
“Được người đẹp như chị khen, em thấy vinh hạnh quá!”
A, sao có thể nói với vẻ chân thành và tử tế như vậy chứ! Thu Thê Lâm nhếch môi. Bé đường này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất biết ăn nói!
Thấy Thu Thế Lâm không đáp, Lâm Nghiên Hi mở menu ra đặt xuống trước mặt cô: “Chị xem thử muốn gọi gì? Americano đá thì sao ạ? Hạt cà phê ở quán này rất chất lượng.”
Đúng là mình thích uống Americano đá, còn thích nhai… Thu Thế Lâm nhíu mày nhìn qua Lâm Nghiên Hi. Xem ra ‘bé đường’ này cũng biết đôi chút về cà phê?
Cô gọi theo Lâm Nghiên Hi, lúc đợi nước đến, Thu Thế Lâm quyết định ‘đảo khách thành chủ’.