Vào thời kỳ sơ khai của vũ trụ, trời đất ban đầu vô cùng hỗn độn, toàn bộ khu vực được chia làm bốn phần.
Thần Phật ở Tây Thiên, Nhân giới ở Đông Thổ, Yêu tộc chiếm cứ Nam Cương, U Minh trấn thủ Bắc Địa.
Yêu tộc ở Nam Cương chủ yếu là bốn nhánh chính bao gồm: Phi Cầm, Tẩu Thú, Côn Trùng và Thủy tộc.
Phi Cầm do tộc Phượng Hoàng đứng đầu; Tẩu Thú do tộc Kỳ Lân phụ trách; Côn Trùng do tộc Đằng Long đứng đầu; Thủy Tộc do tộc Linh Quy lãnh đạo.
Đông Thổ, Liệp Thị.
Trên bầu trời, tuyết nhẹ và mưa phùn lất phất, gió lạnh thổi vù vù, tuyết trắng bao phủ dãy núi Côn Luân cao ngất, những ngọn núi trải dài ngút tầm mắt. Trong gió tuyết, hai bóng người một cao một thấp đang chậm rãi đi xuống theo đường núi.
Hai người đi tới một bãi đất trông rộng rãi và bằng phẳng. Xung quanh bãi đất trống có những quán nhỏ rải rác, có những quầy hàng dựng lán, có những chỗ lại mặc cho tuyết rơi xuống mà không có thứ gì che chắn.
Các quầy hàng buôn bán các đồ vật ly kỳ cổ quái: có những vũ khí như đao, kích, côn, gậy; có các loại pháp khí như chuông, linh, quạt, cờ; có các loại bảo điển viết đầy thuật pháp, chú văn; còn có các loại yêu thú linh sủng bay trên trời, chạy đầy mặt đất.
Nơi xa xăm có hàng rào giậu bằng tre cao đến đầu gối bao quanh, đang có mấy người đàn ông trung niên búi tóc cài trâm, mặc hắc bào đứng phía trước đang bình phẩm đủ điều.
Bên trong hàng rào có một người đàn ông cao lớn, cởi chiếc mũ ướt đẫm trên đầu ra vỗ vỗ, mất kiên nhẫn thúc giục: “Đại lão gia đừng kì kèo nữa, nếu như vừa ý, A Đà sẽ không dài dòng về giá cả, có thể thương lượng; nếu không vừa ý thì mau chóng rời đi! Đừng làm phiền A Đà, A Đà muốn đi uống ít rượu trắng để sưởi ấm!”
Một người đàn ông trung niên nghe vậy cực kỳ không vui, trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ kia mà mắng: “Ngươi lúc nào cũng bữa đực bữa cái, sư huynh đệ chúng ta đã chờ ở Liệp Thị này năm sáu ngày ngươi mới lề mề tới. Bây giờ còn chưa thương lượng xong ngươi đã thúc giục, rốt cuộc ngươi có làm ăn không hả?”
A Đà không thèm để ý, bàn tay to như quạt hương bồ phất phất, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường: “Ở Liệp Thị này ai mà không biết ai nấy trong Tiêu Thiên Môn đều thông minh lanh lợi. Nếu có linh sủng yêu thích hay là pháp khí vừa tay cũng đều thích kì kèo khiến người buôn bán bực dọc, đến mức không chịu nổi đành mua bán qua loa.”
Sắc mặt của mấy người đàn ông nhất thời tối sầm lại, người vừa mới nói chuyện càng tức giận lớn, chỉ vào người đàn ông cao lớn mắng: “Chỉ là một gã Liệp Yêu Sư mà dám khua môi múa mép với Tiêu Thiên Môn. Xem ra không cho ngươi một bài học thì không thể lập uy cho Tiêu Thiên Môn được!” Vừa nói dứt lời, đầu ngón tay hắn lập tức hiện lên ngọn lửa, một ngọn lửa xông về phía A Đà.
Mặc dù A Đà không lường trước được những người tu tiên này vừa nói đã ra tay, nhưng thân hình hắn cũng linh hoạt, dễ dàng né tránh ngọn lửa nóng bỏng, nhanh chóng nhấc chiếc lồng sắt phía sau lên và thả ra một con rắn nhỏ màu đen.
Con rắn nhỏ không bắt mắt lắm, chỉ dài chừng một cánh tay người đang giãy giụa trên mặt đất kia. Nhưng mấy người của Tiêu Thiên Môn lại lập tức biến sắc, một người nhanh chóng lấy ra một chiếc đĩa tròn, ném lên không trung, chiếc đĩa tròn phát ra ánh sáng màu lam chói mắt. Chỉ trong chớp mắt, cả chiếc đĩa tròn và mấy người của Tiêu Thiên Môn vừa lớn lối đều biến mất.
A Đà cười ha ha, lại mở lồng sắt ra, con rắn nhỏ màu đen ngoan ngoãn trườn lại. A Đà lấy một thứ tròn màu đen trong áo bông ném vào, con rắn nhỏ màu đen đột nhiên mở cái miệng đầy máu to hơn thân rắn gấp mấy lần, trong chớp mắt đã ăn sạch thứ màu đen kia.
Hai người đứng ở một bên quan sát từ đầu đến cuối lúc này mới chậm rãi đến gần.
A Đà đặt lồng sắt xuống, đảo mắt nhìn thấy, lập tức cười nói: “Mao Tổ Sư, đã lâu không gặp!”
Lão nhân cao gầy, mái tóc dài xám bạc, đỉnh đầu đội tiểu quan bằng trúc, trong thời tiết lạnh giá như vậy, nhưng người này chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng, mặc áo vải bông màu xám tro, chân đi ủng. Nghe thấy lời chào, hai tay khép trong tay áo của ông chắp lại.
A Đà lại nhìn đứa trẻ mặc áo choàng đen bên cạnh ông, quần áo bông dày cộm, đi ủng da nhỏ, trông giống như một quả bóng, chỉ tay hỏi: “Đứa bé này là đích truyền của Đại Sư sao?” Mao Đỉnh lại chắp tay lần nữa.
A Đà ngồi xổm xuống, cười híp mắt hỏi đứa trẻ đang giấu đầu trong chiếc mũ trùm đầu phủ đầy bông tuyết: “Em bé tên là gì?”
Đôi mắt to đen láy chớp chớp, một giọng nói trẻ con mềm mại truyền ra từ trong chiếc mũ trùm đầu: “Xa Tiệp.”
A Đà “a” một tiếng, hơi kinh ngạc nhìn Mao Đỉnh: “Là bé gái?”
Mao Đỉnh cuối cùng cũng nói chuyện: “Đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ của Lục sư đệ.”
Ngũ quan bình thường của A Đà nhất thời nhăn lại. Hắn bình tĩnh nhìn cô bé, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Quả thật có tồn tại linh căn.”
Khuôn mặt già nua phong trần của Mao Đỉnh hiện lên một nụ cười, như thể thở phào nhẹ nhõm.
A Đà đứng lên, vô cùng xúc động: “Mao Tổ Sư đợi gần ba trăm năm, cuối cùng cũng chờ được truyền nhân, có thể trút được gánh nặng rồi.”
Nghe hai người lớn nói mấy câu khó hiểu, Xa Tiệp cảm thấy không thú vị, chỉ vì ánh mắt của nàng lúc này đã bị thu hút bởi thứ gì đó ở góc hàng rào.
Bước chân tới gần một chút, Xa Tiệp nhìn rõ có một tia sáng mờ nhạt phát ra từ bên dưới những bông tuyết tích tụ. Nhưng con thú nho nhỏ này lại đầy vết thương, nằm gục trong góc, gần như không còn sức sống.
Mao Đỉnh đang nghe A Đà nói chuyện, đột nhiên cảm giác mình bị ai đó kéo, cúi đầu nhìn thì thấy cục bông nhỏ đang chỉ vào một chỗ, giọng trong vắt: “Sư phụ, Tiệp Nhi muốn con vật kia làm linh sủng.”
Hai người nhìn theo, A Đà lập tức nhíu mày. Hắn bước tới ngồi xổm bên cạnh con thú nhỏ, nhẹ nhàng phủi tuyết đọng bên trên, con thú nhỏ hoàn toàn lộ ra ngoài, đầu rồng, thân nát, đuôi trâu, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy phiếm một lớp ánh sáng mỏng.
Mao Đỉnh sửng sốt, tiến về phía trước để nhìn kỹ hơn.
A Đà thở dài, chỉ vào con thú nhỏ với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tuy là thú quý hiếm, nhưng vết thương quá nặng, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Vừa rồi Tiêu Thiên Môn cũng chú ý đến nó, nhưng đành phải từ bỏ. Tiểu Thiên Sư vẫn nên chọn một con khác làm thú sủng thì tốt hơn.”
Xa Tiệp nghe vậy cảm thấy không vui, thân thể nhỏ bé nhảy qua hàng rào, đáp xuống bên cạnh con thú nhỏ. Nàng nhấc áo choàng nhỏ của mình che cho con thú nhỏ lạnh băng, nhặt nó lên và ôm vào lòng, quay đầu lại nhìn về phía Mao Đỉnh, hỏi: “Sư phụ, Tiệp Nhi có thể nhận nó không?”
Mao Đỉnh không trả lời, chỉ đưa tay móc ra một lá vàng từ trong tay áo đưa cho A Đà, nói: “Có thể săn bắt được kẻ đứng đầu Tẩu Thú Yêu tộc, lão phu bội phục!”
A Đà đứng lên, không khách sáo nhận lấy lá vàng, nhưng lại nở nụ cười cay đắng: “Mao Tổ Sư khen nhầm rồi! A Đà xem như đánh bậy đánh bạ, suýt nữa vì nó mà bỏ mạng ở Nam Cương.”
Thì ra A Đà đến Nam Cương bắt Hổ Yêu hung mãnh, lúc tránh né đã sơ suất, để Lang Nha bổng thường dùng trong tay mình bị Hổ Yêu quét rơi mất. Hắn định gọi linh sủng ra trợ giúp thì lại bước hụt và rơi xuống một cái hố sâu mười mấy thước. Hổ Yêu đã thừa dịp để chạy trốn.
A Đà rơi đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, cuối cùng nhờ linh sủng Không Ngưu ngậm hắn trong miệng nên mới thoát được hiểm cảnh.
Hổ Yêu chạy trốn, A Đà cũng không phiền muộn, nhưng vì vậy mà hắn vô tình phát hiện ra một con thú Kỳ Lân nhỏ ở dưới hố, hắn vui mừng muốn điên!
Kỳ Lân là bộ tộc đứng đầu Tẩu Thú, đừng nói là Đông Thổ, cho dù ở Nam Cương cũng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy. Huống chi, tộc Kỳ Lân có thuật pháp cao cường, ngay cả Thái Nhất Giáo có tu vi pháp thuật cao nhất ở Đông Thổ cũng không thể chống lại được. Vì thế, từ trước đến nay chưa có ai có thể bắt được thú Kỳ Lân trở về Đông Thổ để buôn bán.
Mà hiện tại, A Đà không cần tốn nhiều công sức đã dễ dàng có được nó, khó trách hắn vui mừng đến mức không thèm quan tâm đến Hổ Yêu mà khách hàng đã đặt trước.
Nhưng khi A Đà nhìn thấy con thú Kỳ Lân nhỏ đầy máu trong tay mình, niềm vui của hắn lập tức tắt ngấm. Con thú Kỳ Lân nhỏ này không hiểu sao bị thương nặng, một chiếc sừng đã bị gãy, lớp vảy trên thân nai của nó cũng nứt toác đến đáng sợ! A Đà dùng linh thức thăm dò, nội đan của thú Kỳ Lân nhỏ vẫn tồn tại, nhưng sức sống lại rất mong manh.
A Đà rất không cam lòng, biết rõ rằng có mang thú Kỳ Lân nhỏ về Đông Thổ cũng sẽ không có người vừa ý, nhưng hắn vẫn cố ý mang nó về. Nhưng giữa đường, không biết là A Đà may mắn hay xui xẻo, hắn gặp được một con Mãng Xà Yêu quý hiếm.
A Đà vốn định giấu thú Kỳ Lân nhỏ, đi săn Mãng Xà Yêu được coi là đắt tiền kia. Nhưng không ngờ Mãng Xà Yêu lại tiến về phía thú Kỳ Lân nhỏ, muốn nuốt chửng nó.
A Đà dùng hết pháp thuật và sức lực để che chở thú Kỳ Lân nhỏ, Mãng Xà Yêu giận dữ, lộ nguyên hình với thân thể lớn hơn cả ngọn núi, muốn ăn thịt cả A Đà. A Đà chỉ đành tế ra pháp khí Áp Tương Bảo, đồng thời triệu hồi Không Ngưu!