A Đà khoa tay múa chân nói rất kích động, nhưng đáng tiếc không ai để ý tới!
Hai thầy trò đều đang dồn toàn bộ sự chú ý lên thú Kỳ Lân nhỏ. Mao Đỉnh cau mày, vuốt bộ râu bạc trắng nói: “Xét theo vết thương thì chắc là gặp phải tập kích của mãnh thú.”
Xa Tiệp cũng không quan tâm nguyên nhân là gì, nhìn thấy thú Kỳ Lân nhỏ vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, nàng nghĩ đến vết thương của nó, vội vàng kêu lên: “Sư phụ đừng nghĩ nữa, mau đi tìm một nơi thích hợp để chữa thương cho nó đi.”
Mao Đỉnh bĩu môi, chào A Đà rồi dẫn theo một người một thú rời đi.
Hai thầy trò đến một khách xá bên trong Liệp Thị. Mao Đỉnh yêu cầu một căn phòng lớn. Đi vào phòng, Xa Tiệp vội vàng đặt thú Kỳ Lân nhỏ lên bàn.
Mao Đỉnh lấy mấy viên đan dược từ trong túi vải mang theo trong người ra, sau đó lấy thêm hồ lô rót nước cam lộ, gọi Xa Tiệp đút nước cho thú Kỳ Lân nhỏ.
Xa Tiệp nâng thú Kỳ Lân nhỏ lên, lấy ly nước cẩn thận đút cho nó. Dù sao nước cam lộ cũng rất quý, mỗi ngày nàng đều chờ chực dưới tàng cây lúc trời chưa sáng, khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu lên những chiếc lá đọng đầy sương, nàng sẽ lấy những giọt sương nhỏ xuống từ đầu lá.
May là thú Kỳ Lân nhỏ cũng uống hết, không lãng phí dù chỉ một chút.
Mao Đỉnh thấy vậy thì sắc mặt dịu đi một chút. Ông dùng sức nghiền nát linh dược, sau đó miệng thì thào đọc chú ngữ, hai lòng bàn tay lập tức đỏ bừng. Sau đó ông nhanh chóng bôi đan dược tan trong lòng bàn tay lên khắp người thú Kỳ Lân nhỏ.
Xa Tiệp mừng rỡ phát hiện, lớp vảy bị tổn thương trên thân nai của thú Kỳ Lân nhỏ đang dần lành lại, lớp ánh sáng mờ nhạt cũng từ từ sáng lên.
Mao Đỉnh thở dài một hơi ngồi xuống ghế, rót một chén trà uống, sau đó nói với tiểu đồ đệ: “Tiểu Tiệp, đi gọi đồ ăn đi, sư phụ đói bụng.”
Xa Tiệp miễn cưỡng liếc nhìn thú Kỳ Lân nhỏ đang ngủ mê man rồi mới nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Nhưng Mao Đỉnh chờ một nén nhang, đói đến mức da ngực dán lưng, Xa Tiệp mới bưng mâm lên.
“Sao chỉ có hai cái bánh bao, sư phụ vừa rồi nói muốn thức ăn!” Mao Đỉnh nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng của Xa Tiệp, nhíu mày mắng.
Xa Tiệp không chút hoang mang, chỉ ngón tay út về phía cửa, thản nhiên ngụy biện: “Tiểu nhị đại thúc nói sư phụ cho quá ít tiền, chỉ đủ cho bánh bao.”
Mao Đỉnh không cần đoán cũng biết, nhất định là Xa Tiệp đã cầm ngân lượng đi ăn một bữa no nê, cuối cùng mới dùng chỗ tiền thừa còn lại để mua bánh bao cho ông. Mao Đỉnh đã đói đến chóng mặt, không còn sức mà mắng nữa, ông chỉ có thể đè nén lửa giận, cầm lấy bánh bao ăn ngấu nghiến, định ăn xong rồi tính sổ con bé.
Xa Tiệp không để ý đến tai họa sắp rơi xuống đầu, nàng đi tới bên cạnh bàn xem thú Kỳ Lân nhỏ, hỏi: “Sư phụ, khi nào thì nó tỉnh lại?”
Mao Đỉnh đang ăn bánh bao với trà nguội, không đếm xỉa đến tiểu đồ đệ vô lương tâm. Xa Tiệp cũng không bỏ cuộc, nàng ôm lấy con thú nhỏ đi tới bên cạnh ông hỏi lại một lần.
Mao Đỉnh ăn hai miếng đã hết sạch, xoa cái bụng vẫn còn đói meo, tức giận trả lời: “Sáng mai sẽ tỉnh, ngươi đi chuẩn bị nước nóng, sư phụ muốn ngâm chân.”
Xa Tiệp chau mày, đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Sư phụ, người có thể đoán được tuổi của nó không?”
Mao Đỉnh vuốt bộ râu trắng, một lát sau mới nói: “Con thú Kỳ Lân này chưa đến trăm tuổi.” Yêu tộc trăm tuổi sẽ trưởng thành, Kỳ Lân nhỏ này mới chỉ sáu mươi.
Xa Tiệp gật đầu: “Chẳng trách linh lực còn kém, nên mới bị thương thành như thế.” Nói xong, nàng ôm con thú nhỏ đi tới bên giường, lẩm bẩm: “Tiệp Nhi cũng mới mười tuổi, xấp xỉ.”
Ban đêm, Xa Tiệp tắm rửa sạch sẽ, nàng và thú Kỳ Lân nhỏ nằm trong chăn ấm ngủ một giấc yên bình, còn Mao Đỉnh thì ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trước bình minh, một tiếng “ôi” đột nhiên vang lên trong phòng nhà trọ.
Mao Đỉnh lập tức mở mắt ra, nhìn thấy đồ đệ của mình lăn xuống đất, ôm mông rên rỉ. Thú Kỳ Lân trên giường nửa quỳ, nhưng đôi mắt mở to, tràn đầy cảnh giác!
Xa Tiệp bị thú Kỳ Lân đá xuống giường, khuôn mặt già nua của Mao Đỉnh lại lộ ra nụ cười, đứng dậy đáp xuống đất, cười lạnh: “Ông trời có mắt, tên đồ nhi xấu xa nhà ngươi cuối cùng cũng nhận được bài học!” Ông vẫn nhớ kỹ mối thù to bằng hạt vừng tối qua.
Xa Tiệp cắn cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi đứng dậy đi đến trước giường, nhìn con linh thú đang cảnh giác trên đó, giọng nói mềm mại giận dữ: “Uổng cho ngươi là loài đứng đầu Tẩu Thú mà lại vong ân phụ nghĩa như vậy, vô lễ với ân nhân như thế!”
Mao Đỉnh lại gần, hai tay vẽ một vòng tròn, một luồng sáng hiện lên. Thú Kỳ Lân nhỏ sợ hãi, vó trước không ngừng giẫm đạp, chăn giường lập tức trở nên lộn xộn, ánh sáng từ từ mở rộng, bao trọn lấy thú Kỳ Lân nhỏ. Thú Kỳ Lân nhỏ cứng đờ, lập tức nằm vật xuống.
Mao Đỉnh dời ánh sáng ra giữa không trung, miệng bắt đầu niệm chú. Chỉ một lát sau, trong ánh sáng xuất hiện một làn sương trắng, qua chốc lát, một cô bé xinh xắn đáng yêu hiện ra từ trong màn sương.
Xa Tiệp sửng sốt, chỉ vào đứa bé, nói: “Nữ?”
Mao Đỉnh gật đầu, dừng niệm chú: “Sừng của nó quá nhỏ, không thể nhìn ra, chỉ có thể gọi hình người ra để phân biệt.” Ông nói xong, ánh sáng biến mất, đứa trẻ rơi xuống đất. Mao Đỉnh vung tay lên, chiếc chăn trên giường nhanh chóng quấn quanh cơ thể trần trụi của đứa bé.
Sắc mặt Xa Tiệp hơi thay đổi, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình, giọng trẻ con sắc bén: “Sao lại như thế?”
Mao Đỉnh cũng kinh ngạc, ông nhìn một lúc lâu, sau đó đi tới bên cạnh đồ nhi đo đo một tý, lúc này mới xác định Xa Tiệp còn thấp hơn đứa bé kia nửa cái đầu.
Đôi mắt to tròn của Xa Tiệp đầy nước mắt, lôi kéo đứa bé đang ngơ ngác đứng đó, không chịu mà ồn ào: “Ngươi là linh sủng của ta, sao có thể cao hơn ta được? Mau thu nhỏ lại, mau lên!”
Mao Đỉnh thở dài, xoa mái tóc đen tán loạn của đứa bé, nói: “Nàng bị trọng thương chưa khỏi, linh thức chưa rõ, không hiểu được tiếng người.” Ông nói xong, ngón tay gầy gò chỉ ra, đứa bé kia lại biến trở lại thành thú Kỳ Lân nhỏ, nửa quỳ trên mặt đất.
Đứa bé cao hơn mình đã không thấy đâu nữa, cơn giận của Xa Tiệp lập tức mất đi phân nửa. Nàng lau khô nước mắt, lại ân cần bế con thú nhỏ vẫn đang giãy giụa đặt lên ghế, tốt bụng giải thích: “Ngươi phải dưỡng thương, mặt đất quá lạnh, không tốt.”
Mao Đỉnh lắc đầu, đi tới chỗ chậu đồng trong góc để tẩy rửa bằng nước lạnh.
Sáng nay Mao Đỉnh cuối cùng cũng ăn được món cháo nóng hổi, Xa Tiệp vẫn cho thú Kỳ Lân nhỏ uống nước cam lộ. Nước cam lộ có thể chữa khỏi nội thương của thú Kỳ Lân nhỏ.
Hình như thú Kỳ Lân nhỏ cảm nhận được thiện ý của cô bé, ngoài sự cảnh giác ban đầu, về sau nó trở nên ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho cô bé chăm sóc. Xa Tiệp rất vui vẻ, trước khi lên đường, nàng còn đến chỗ tiểu nhị của nhà trọ để xin một chiếc khăn vải lớn màu xám, buộc thú Kỳ Lân nhỏ trên lưng để tiện mang theo trên đường.
Mao Đỉnh chính là tổ sư của Thái Nhất Giáo – người có tu vi cao thâm nhất trong các môn phái tu tiên ở Đông Thổ. Giáo chúng của Thái Nhất Giáo không nhiều lắm, nhưng ai nấy đều có bản lĩnh cao cường, phân bố ở bốn phương Đông Thổ, bình thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lần trở về này, Mao Đỉnh đã tìm được truyền nhân, muốn dẫn nàng về núi Hạc Lăng – vị trí của Thái Nhất Giáo để tu luyện.
Thật ra Mao Đỉnh đã tìm được Xa Tiệp lúc nàng mới chỉ ba tuổi. Nhưng lúc đó cô bé đang sống ở một thôn nhỏ với mẫu thân là một người bình thường không hiểu pháp thuật. Mao Đỉnh không muốn chia rẽ hai mẹ con nàng, nên ông ở gần đó và tìm cơ hội truyền thụ.
Sau khi người mẹ ốm yếu của nàng qua đời, Mao Đỉnh mới mang nàng đi. Chẳng qua là cô bé rất tò mò về thế giới bên ngoài, nên lang thang khắp nơi, đi một chuyến đã là vài năm.