Núi Hạc Lăng, Thái Nhất Giáo.
Một thiếu nữ không cao nhưng thân hình uyển chuyển, mái tóc đen buộc sau lưng, trên đầu đội tiểu quan bạch ngọc, mặc quần áo màu vàng nhạt, chân đi ủng, đứng ở phía trước bức tường đá, đôi mắt to đen láy tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào dấu vết khắc phía trên. Một lúc lâu sau, nàng mới quay đầu lại, hung tợn nói: “Trước khi ta vượt qua, Tranh Nhi không được phép biến thành hình người nữa!”
Thú Kỳ Lân rõ ràng đã lớn hơn nhiều so với năm năm trước, nó đứng ở một bên, cái đầu rồng ngẩng cao, đuôi trâu đung đưa qua lại, lớp vảy phiếm ánh sáng chói mắt. Dáng vẻ kiêu ngạo đó lại càng khiến Xa Tiệp tức giận, chỉ vào nó cảnh cáo thêm một lần nữa.
Thú Kỳ Lân lại lắc cái đầu rồng, dùng giọng nói trong vắt như trẻ con: “Tổ sư gia gia nói, Tranh Nhi phải dùng hình người để học pháp thuật.”
Trong lòng Xa Tiệp không vui, hai tay nhanh chóng kết ấn, lập tức trước mặt nàng hiện lên tia chớp. Thiếu nữ trầm mặt âm hiểm hỏi: “Ngươi nghe hay không?”
Thú Kỳ Lân không sợ chết mà lắc đầu lần nữa, quả nhiên ánh sáng sắc bén của tia chớp đánh tới, chỉ thấy dưới bốn vuốt sói lập tức xuất hiện đám mây trắng, thú Kỳ Lân bay lên không trung, né tránh dễ dàng. Lôi điện đánh trúng vị trí mà thú Kỳ Lân vừa đứng, “ầm” một tiếng, một cái lỗ đen cháy hiện ra, bụi đất bay lên.
Thú Kỳ Lân lơ lửng giữa không trung phát ra tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, như đổ thêm dầu vào lửa. Thiếu nữ tức giận đến mức hai tay liên tục thay đổi thủ ấn, tiếp tục đánh về phía không trung. Quang tiễn chi chít bắn về phía thú Kỳ Lân.
Thú Kỳ Lân hoàn toàn không thèm để ý, đầu rồng ngẩng lên rống to, thân thú tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, trong nháy mắt quang tiễn đều tan biến.
“Ha, ha, ha.”
Tiếng cười già nua hùng hậu truyền đến từ phía xa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Xa Tiệp suy sụp, không cần ngẩng đầu cũng biết là sư phụ tới.
Thú Kỳ Lân đồng thời cũng hóa thành hình người. Cô gái cao gầy mặc một bộ đồ đỏ, chân đi ủng, khuôn mặt non nớt mà vẫn tinh xảo, nàng khom người hành lễ với Mao Đỉnh.
Mao Đỉnh súc thổ thành thôn, trước đó người còn cách xa chừng mười trượng, trong chớp mắt đã đến gần, ngón tay gầy gò chạm vào ngọc quan trên đầu Xa Tiệp, bất đắc dĩ nói: “Lúc trước vi sư đã liên tục dặn dò, bất kể là bối phận hay là pháp thuật, ngươi đều cao hơn Tiểu Tranh, chỉ có thể mài giũa, không được đả thương người khác.”
Xa Tiệp nghe thế càng tức giận hơn, ngón tay nhỏ nhắn xanh nhạt tức giận chỉ vào cô gái, giận dữ phản bác: “Đả thương người khác? Tiệp Nhi căn bản không thể đả thương được nàng!”
Cô gái kia quay đầu, đôi mắt hạnh ngây thơ chớp chớp.
Xa Tiệp không chịu được sự khiêu khích, nàng tiến lên mấy bước muốn bắt người. Kỳ Tranh lại biến thành chân thân, Xa Tiệp nắm phải vảy cứng, đau đến mức bùng nổ, nàng giơ nắm đấm muốn đánh thú Kỳ Lân.
Mao Đỉnh thở dài, vung ống tay áo màu xám tro. Xa Tiệp chỉ cảm thấy gió mạnh đập vào mặt, nàng vội vàng hít một ngụm chân khí để ổn định thân hình, cuối cùng mới không bị sư phụ thổi bay ra ngoài.
Đôi mắt lộ vẻ tán thành, Mao Đỉnh rất vui mừng, nói: “Không hổ là chưởng môn kế nhiệm của Thái Nhất Giáo ta, ngoài pháp thuật, nội lực của ngươi cũng có tiến bộ.”
Ngoài thiên phú phi thường và ngộ tính cực cao, Xa Tiệp còn có chưởng môn tổ sư gia và bốn vị trưởng lão hộ pháp dốc sức dạy dỗ, cộng thêm việc cạnh tranh với thú Kỳ Lân khiến nàng khổ luyện ngày đêm không dám lười biếng. Chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, tiên thuật và võ học mà nàng học được đã đạt đến mức thượng thừa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, thú Kỳ Lân cũng đi tới bên cạnh cọ cọ nàng. Xa Tiệp hừ một tiếng, tung mình cưỡi lên thú Kỳ Lân, hai tay ôm lấy đầu rồng, kề tai nói nhỏ: “Tranh Nhi xấu nhất! Phạt ngươi hôm nay không được ăn!”
Thú Kỳ Lân cứng đờ, lúc này Xa Tiệp lại vui vẻ, ôm chặt thú Kỳ Lân phát ra tiếng cười ngọt ngào.
Mao Đỉnh nhìn các nàng chơi đùa, vẻ mặt ông ôn hòa hơn rất nhiều. Nỗi lo lắng sau khi biết tin tức vừa rồi dường như đã tạm thời bị gạt sang một bên rồi.
Màn đêm buông xuống, Xa Tiệp và Kỳ Tranh từ hồ tắm phía sau núi chậm rãi đi bộ trở về. Hai người thả tóc dài, mặc váy vải trắng thuần, chân đi giày, thong thả đi trên đường núi. Gió nhẹ mang theo hơi lạnh thấu xương, nhưng các nàng hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Xa Tiệp tiện tay bắn ra, trước mắt hiện lên một đám lửa nhỏ. Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kỳ Tranh: “Hồi nhỏ mẹ ta thường dẫn ta đi xem hỏa trùng, Tranh Nhi chắc chắn là chưa từng thấy đúng không! Hỏa trùng sẽ lập lòe trong bụi cỏ, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ chớp mắt.”
Kỳ Tranh tò mò, năm ngón tay xòe ra, ánh lửa lập tức chợt lóe rồi tắt. Nàng chỉ tay hỏi: “Như thế sao?”
Xa Tiệp vỗ tay khen ngợi: “Đúng vậy! Tranh Nhi thật thông minh, vừa nói đã hiểu.”
Đúng lúc Kỳ Tranh định dẫn lửa vào trong bụi cỏ bên cạnh, Xa Tiệp vội vàng kéo nàng: “Không được! Làm như vậy sẽ dẫn đến họa Chúc Dung*.”
Kỳ Tranh sợ hãi, năm ngón tay rụt lại, ánh lửa chợt tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
*Chúc Dung: là nhân vật thần thoại Trung Quốc, là thần lửa, thần phương nam, thần biển Nam Trung Hoa và thần mùa hè. => câu trên ám chỉ cháy rừng
Xa Tiệp bĩu môi, lại dắt Kỳ Tranh, vừa đi vừa nói: “Tranh Nhi còn nhỏ, tâm tính không ổn định, dễ sợ hãi. Ngươi phải học ta, thong dong trấn định.”
“Phụt! Ha ha!”
Tiếng cười đột nhiên vang lên từ phía xa, Xa Tiệp và Kỳ Tranh ngước mắt nhìn, phía trước đã sáng lên, hai người một cao một béo đang cầm đuốc chậm rãi đi tới.
Xa Tiệp quay đầu le lưỡi với Kỳ Tranh đang khom người hành lễ, bên tai lập tức truyền đến giọng nói: “Lão phu không nghe lầm chứ? Tiểu Tiệp Nhi tự xưng là thong dong trấn định, thật sự không biết ai đã gây ra cảnh náo loạn ở nhà ăn hai ngày trước?”
Lão đầu mập mạp tiếp tục nói: “Sư huynh đừng nói xa quá, kẻo người khác không nhớ rõ. Hãy nói chuyện sáng sớm hôm qua ở Luyện công đường có vị cao nhân từ trên cọc hoa mai ngã xuống, xấu hổ đến mức đốt luôn cả cọc hoa mai. Tiểu Tiệp Nhi nói xem đó là ai?”
Xa Tiệp chột dạ, khuôn mặt nóng bừng, cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn không dám lên tiếng.
Chỉ vì tất cả bánh ngọt trong nhà ăn đều bị Tứ sư thúc trước mặt ăn hết sạch, Xa Tiệp dậy trễ không được ăn nên cáu kỉnh. Trong lúc mất bình tĩnh, nàng đã vô tình làm đổ thùng dầu đặt trong góc, nửa thùng dầu chảy ra ngoài, khiến cho người hầu trong nhà ăn ngã chỏng vó. Còn chuyện cọc hoa mai ở Luyện công đường, đơn giản chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi.
Cao Khâu đưa ngọn đuốc lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Xa Tiệp, nói đùa: “Vừa rồi Tiểu Tiệp Nhi còn khoác lác như vậy, sao giờ lại câm như hến rồi?”
Kỳ Tranh chớp chớp mắt, giọng nói trong vắt: “Nhị sư thúc, Tứ sư thúc, đêm khuya sương nặng, tại sao lại tới đây?”
Nguyên Đôn trước giờ luôn yêu thương tiểu Kỳ Lân, thấy nàng hỏi vậy thì cười toe toét đáp: “Gần đây dưới chân núi không được yên bình. Đại sư huynh muốn chúng ta sau giờ Tuất, hai người một tổ đi tuần núi.”
Xa Tiệp vừa nghe, lập tức nhớ tới một chuyện, nàng đi tới trước mặt Nhị sư thúc hỏi: “Nhị sư thúc, hai ngày trước ta nghe Đại thúc xuống núi mua đồ nói, gần đây hình như các môn phái thường xuyên qua lại với nhau, tại sao lại như vậy?”
Các phái tu tiên ở Đông Thổ từ xưa tới nay luôn theo tôn chỉ đèn nhà ai nhà nấy rạng, nếu như không cần thiết sẽ không giao lưu. Song, mấy tháng nay, có không ít môn phái đều phái đệ tử ra ngoài liên lạc với nhau. Hành động bất thường này hiển nhiên là rất gây chú ý.
Cao Khâu quay đầu nhìn nhau với sư đệ, nhíu mày. Hai người đều hiểu rõ, là môn phái có tu vi pháp thuật thâm sâu nhất, Thái Nhất Giáo e rằng không thể đứng ngoài trận tai họa này.
Cao Khâu thở dài, không muốn tiết lộ chuyện phiền lòng cho hai cô gái nhỏ biết. Ông phẩy ống tay áo, không đáp mà chỉ dặn dò: “Đêm đã khuya rồi, hai người các ngươi nhanh chóng về phòng đi ngủ đi, đừng đi dạo bên ngoài nữa.” Nói xong, ông và sư đệ tiếp tục đi men theo đường núi.
Xa Tiệp nhíu mày, biết hai vị sư thúc có chuyện giấu giếm, nàng chỉ có thể nén nghi ngờ kéo Kỳ Tranh trở về.