Nhạc Cửu lo lắng nhìn hai tay và hàng mi run rẩy của cha, sợ ông không chịu nổi, lại ngất đi.
“Bà… bà nói thật à?”
“Không thêm một chữ!”
Nhạc địa chủ thất vọng thở dài, tay trái bấm tay phải, miễn cưỡng khống chế tâm trạng vô cùng phức tạp đang trào dâng trong lòng. Ông thì thào: “Tôi có lỗi với bọn nó ở đâu?”
Thường ngày chi thứ ba hay chiếm thứ tốt, nhưng vì nể tình anh em, ông không muốn tính toán chi li.
Cha mẹ lâm chung đã dặn dò ông chăm sóc thật tốt em trai, ông tự nhận mình đã hoàn thành, hết lòng hết sức, không cầu báo đáp.
Nhưng Cửu Cửu đã làm gì sai?
Có chuyện gì thì cứ nhắm vào ông, cớ gì liên lụy người vô tội?
Con gái bị bắt đi trong chính nhà mình, ông đã đoán được là có nội gián.
Không ngờ là…
Ông hoàn toàn không ngờ!
“Cha, cha đừng khóc!”
Nhạc địa chủ giàu cảm xúc, khóc lên sẽ nhiều nước mắt lắm.
Nhạc Cửu lấy khăn tay lau nước mắt cho cha, Nhạc phu nhân sắp buồn bực đến chết: “Khóc khóc khóc! Có sức khóc mà không có sức trút giận cho con gái, ông còn là đàn ông gì nữa!”
“Mẹ, mẹ đừng nói cha như thế mà!”
Tâm can bảo bối đã lên tiếng, giận dữ cũng không còn tác dụng nữa, nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói: “Tôi nói cho ông hay, chân của Thụ Sinh là tôi đòi đấy! Tốt nhất nó nên sống sót, tránh để tôi nổi giận không tìm được chỗ trút. Bây giờ chi thứ ba không thoát được đâu, nhỏ bị phạt, lớn cũng đừng tưởng thoát!”
“Còn đám lâu la trong thôn kia nữa, làm bọn họ câm miệng lại! Cầm bạc nhà họ Nhạc rồi còn quay đầu bêu rếu con gái ruột của chúng ta, khi Chử Anh tôi dễ trêu phải không? Cái uy của người làm địa chủ như ông đi đâu hết rồi!”
Ngay trước mặt con gái, hai mắt Nhạc địa chủ đỏ hoe: “Tôi, tôi không tha cho bọn họ!”
“…”
À, ừm… cha ơi, cha lau nước mắt đi đã.
Một cái khăn sắp không đủ dùng rồi.